“Cô làm gì với tôi tự cô rõ rồi còn gì!” Tả Hữu y như cầm được kịch bản “nữ chính truyện ngược”, giọng nói mang đầy vẻ ấm ức, lên án.
Hàn Trác Trác: “Ngại quá anh à, dạo này tôi mất trí nhớ.”
Tả Hữu bị đòn này của cô làm cho sửng sốt ba giây: “Được, cô được lắm. Chơi trò mất trí nhớ đúng không? Để tôi xem cô vờ vịt được bao lâu!”
Trước khi cúp điện thoại, anh ta còn quăng lại một câu tàn nhẫn: “Cô chuyển lời cho thằng đàn ông nhà cô đi, chuyện hôm nay chưa tính xong đâu!”
Thấy đối phương dữ dằn như vậy, Hàn Trác Trác cũng không dám gọi lại để gặng hỏi, đành phải gọi điện cho Doãn Xán Xán xin giúp đỡ.
Trước đấy cô còn phải nhắn tin WeChat, nói với Doãn Xán Xán là anh Vương không ở bên cạnh, đối phương mới dám nghe điện thoại của cô.
Về Tả Hữu, Doãn Xán Xán cũng không biết chuyện trong cuộc, nên phần lớn nội dung cô nàng kể đều là kiểu ba phải nước đôi: “Chắc là bắt đầu vào tầm tháng 10 năm ngoái, Tả Hữu lại đột nhiên quấn lấy cưng. Cũng nhờ có lần thấy hai người lôi kéo nhau dưới công ty tớ mới biết hai người có qua lại với nhau……”
“Sao lại thế này?”
Doãn Xán Xán: “Việc này thì cưng không nói cho tớ, tớ phải nghe người khác đồn thì mới biết. Tả Hữu toàn cố ý chạm mặt cưng lúc đi làm, ngoài giờ thì còn áp dụng chiến thuật theo dõi các thứ. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tớ thấy ổng lì lợm la liếm một cô gái như vậy.”
Hàn Trác Trác: “Không phải cậu là bạn thân của tớ sao? Chuyện này mà tớ còn chưa nói cho cậu?”
“Tớ hỏi cưng có phải hai người có chuyện gì không, cưng bảo không có chuyện gì cả. Tớ hỏi Tả Hữu, ổng nói không cần tớ quan tâm.” Doãn Xán Xán cũng vô tội lắm: “Chắc là tình yêu của hai người không chấp nhận nổi có kẻ khác xen mồm hở?”
“Vậy vì sao anh ta lại bội tình bạc nghĩa với tớ?”
Doãn Xán Xán thở dài: “Dù sao cũng là đàn ông đã có vợ rồi mà.”
Hàn Trác Trác khó có thể tiêu hóa nổi: “Đàn ông có vợ mà tớ cũng chơi à?”
Doãn Xán Xán: “Tớ cũng thấy khó tin lắm, nhưng nếu chưa nếm được chút ngon ngọt nào, ổng có đến nỗi phải đeo đuổi mãi không bỏ không?”
Tuy rằng lời Doãn Xán Xán nghe rất nói có sách mách có chứng, nhưng Hàn Trác Trác thèm vào mà tin bản thân mình là loại người này.
Nhưng rốt cuộc sự thật là gì?
Phiền thật đấy, sau khi mất trí nhớ, đời mình cứ y như phim 《 Thám tử lừng danh – Conan 》, ngày nào cũng phải phá án.
Nếu có thứ gì giải sầu được, thì chỉ có thể là hamburger thôi. Hàn Trác Trác ngẫm ngợi nhiều đến độ não thiếu oxy, quyết định đi bổ sung năng lượng.
Nhân lúc Vương Tĩnh Nghiêu đi bàn chuyện ở phòng họp, Hàn Trác Trác đi một mình từ công ty Trác Duyệt đến quán McDonald gần đấy, gọi một ly nước chanh, một cái hamburger.
Cô chọn vị trí ở trong góc, không ngờ còn chưa ngồi xuống, một hộp khoai tây chiên đã bay sang từ bàn kế bên. Khoai còn nóng hôi hổi, vung vãi đầy người cô.
Hàn Trác Trác ngước mắt lên thì thấy đầu sỏ gây tội là một bé trai hai tuổi, nhìn nhan sắc cu cậu, thôi bỏ qua vậy.
Cô còn chưa có ý kiến gì, cu cậu đã bật khóc: “Uhu, cháu xin lỗi dì Trác Trác ……”
Mẹ của bé trai nghe vậy thì thăm dò: “Ô, Sếp Hàn?”
Hàn Trác Trác: “…… Ngại quá dạo này em bị mất trí nhớ, xin hỏi chị là ai ạ?”
Mẹ của bé trai: “……” Thời nay đang thịnh câu mào đầu như vầy hả?
Đối phương nghe Hàn Trác Trác kể hết những chuyện cô đã trải qua thì vẫn thấy khó lòng tin nổi, “Em còn quên mất cả chị và Mao Mao à?”
Hàn Trác Trác: “Mao Mao là ai?”
Bé trai: “Cháu!”
Mẹ của bé trai hít sâu một hơi, từ từ kể ra:
“Một năm trước, chị vừa mới đẻ Mao Mao, còn đang ở cữ thì phát hiện chồng chị ngoại tình. Lúc ấy chị giận lắm bất lực lắm, muốn ly hôn với anh ta. Nhưng chị quen sống cuộc đời làm vợ nhà giàu rồi, nên không có dũng khí đấy.” Trong mắt người phụ nữ tràn ngập sự cảm kích, “Em đã giúp đỡ chị và Mao Mao vào thời điểm chị tuyệt vọng nhất, cũng dạy chị phụ nữ phải trở nên độc lập và mạnh mẽ, phải sống cuộc sống không thuận theo và phụ thuộc bất kỳ ai. Em đã khiến chị hiểu rõ, rời khỏi anh ta thì có thể sống tốt hơn trước kia nhiều. Thôi, không nói chuyện của chị nữa, nói chuyện của em đi, bây giờ em với sếp Vương thế nào rồi?”
“Ẹc, tuy rằng trông có vẻ là đang ở chung, nhưng thực chất thì cũng không phải vậy…… chị hiểu mà.”
“Tốt quá rồi, chị cảm thấy em có thể thử tìm hiểu về Vương Tĩnh Nghiêu một chút, cho anh ấy một cơ hội.”
“Tại sao?”
“Chị có cảm giác em vẫn yêu anh ấy, dạo mới rời khỏi nhà, không phải chị toàn ở nhà em sao? Rất nhiều lần em uống say về, toàn gọi tên anh ấy trong mơ đấy.”
“Có lẽ là hận ạ……”
“Không phải.” Mẹ của bé trai cười: “Hận một người thì sao có thể đặt hết các loại mật khẩu thành sinh nhật của người đấy được, chẳng lẽ ngày nào cũng phải nhắc nhở bản thân mình hận anh ta bao nhiêu sao?”
“…… Tại sao em lại mâu thuẫn như vậy nhỉ?”
“Trước kia để khai thông cho chị, em còn kể tình sử của em ra, đúng là không được thuận lợi.” Mẹ của bé trai gạt từng giọt lệ: “Hồi còn bé, lúc học cấp 1 em có cảm nắng một cậu tên là Lữ Đại Thành, hai đứa qua lại một thời gian thì em phát hiện cậu ta chỉ gạt tiền của em để em mua mì trẻ em racoon cho cậu ta thôi. Nam sinh em thích năm lớp 12 cuối cùng lại phụ lòng em, cậu ta đã để lại chướng ngại tâm lý rất lớn cho em, khiến một thời gian rất dài sau đấy em không có năng lực yêu đương nữa. Còn tiếp theo nữa thì xin lỗi em, chuyện chị từng trải qua có lẽ cũng đã gia tăng nỗi sợ của em đối với hôn nhân……”
Hàn Trác Trác: “Vậy thì Vương Tĩnh Nghiêu……”
Mẹ của bé trai: “Hai em không có lỗi gì cả, chỉ là không hợp nhau thôi.”
Bé trai không an phận, cứ nói nhao nhao mãi, mẹ của bé cũng không tán gẫu được lâu, “Chị phải đưa cháu đến nhà trẻ, buổi chiều chị còn có cuộc họp.”
Hàn Trác Trác: “Chị còn chưa nói tên của chị mà.”
Người phụ nữ điềm tĩnh cười dịu dàng: “Trước kia em toàn gọi chị là A Mật đó.”
“A Mật……” Hàn Trác Trác vẫn chẳng có chút ấn tượng nào.
Mẹ của bé trai đột nhiên nhớ tới một điều, nói: “Di động của em im ghê.”
“Lúc nào nó chả im ạ.”
Mẹ của bé trai lắc đầu: “Trước kia em có nhiều cuộc gọi tới lắm, nó chưa từng im được đến 5 phút.”
“Bởi vì em mất trí nhớ, nên chỉ có thể để hết chuyện công ty lại cho đám trai đẹp xử lý……”
“Đám trai đẹp?” Mẹ của bé trai bật cười: “Trước kia em toàn gọi tụi nó là lợn.”
“Tại sao ạ?”
Mẹ của bé trai: “Bởi vì chỉ cần em không ở đấy, công việc sẽ loạn cào cào lên. Tính lộn tính thiếu quên tính tiền, đắc tội gần hết khách hàng, công ty sẽ biến thành ổ lợn. Đã bao lâu rồi em không đến công ty?”
Bao lâu rồi không đến công ty? Hàn Trác Trác không thể trả lời câu hỏi này của người mẹ, cô chỉ biết, có lẽ chưa đợi mình khôi phục được ký ức, công ty đã phải đóng cửa rồi……
Một người, chỉ có ở trong thời khắc sợ hãi, thì đầu óc mới tỉnh táo nhất.
Thí dụ như, vào thi, mới phát hiện đúng ra bình thường phải năng học hành hơn; tới ngày trả tiền rồi thì mới phát hiện bình thường không nên cà thẻ tín dụng bừa bãi.
Cùng logic ấy, lúc công ty sắp đóng cửa, Hàn Trác Trác mới nhớ ra, thời gian cấp bách, cần phải ra roi thúc ngựa để đuổi kịp tiến độ công việc.
Dọc đường về công ty, cô đã tính đến tình huống tồi tệ nhất.
Cho dù phá sản, nhưng tàu nát còn ba cọc, méo mó có còn hơn không.
Vả lại, còn có Vương Tĩnh Nghiêu, anh ấy là một kẻ đã nói là làm. Anh từng nói muốn giúp cô xử lý công ty, hẳn là sẽ không mặc kệ…… đâu nhỉ?
Cô cứ lải nhải như vậy suốt quãng đường đến công ty.
Hàn Trác Trác điên cuồng tụng một tràng “Nam mô A di đà Phật” sau đó đẩy cửa lớn của công ty.
Ấy? Không đẩy được cửa ra.
Cô cúi đầu thì thấy cửa nẻo khóa chặt, vườn không nhà trống, cảnh này rất kiểu đã đóng cửa nghỉ buôn bán rồi.
Ông chủ của sạp bán thẻ điện thoại kế bên thò đầu ra chào hỏi: “Sếp Hàn! Ba hôm trước công ty chị đóng cửa rồi, chị không biết việc này hả?”
Hàn Trác Trác vội vàng chạy tới Trác Duyệt, vừa mới vào thang máy, cô đã gặp Vương Tĩnh Nghiêu.
“Công ty của em, công ty của em đâu!”
“Em giậm chân vừa vừa thôi, động thai bây giờ.”
Hàn Trác Trác nổi sùng: “Tại sao công ty của em lại đóng cửa, mấy đứa nhân viên kia đâu!”
Anh đang lấy chuyện công trả thù tư vì vụ Tả Hữu đấy ư? Thủ đoạn trả đũa ti tiện quá rồi có được không hả!
Sếp Vương không đáp, bình tĩnh ấn nút xuống lầu. Khi cửa thang máy mở ra, anh đưa cô ra ngoài.
Cả tầng lầu là một văn phòng toàn cửa sổ sát đất rộng rãi sáng ngời, mấy ô vuông mini ngày xưa của Bác Nghiêu làm sao bì được bây giờ.
Đám choai choai nhà cô đều đang ăn diện rất tươi tỉnh phấn chấn, âu phục giày da, vô cùng ra người ra ngợm.
Ngay cả chú chó bull Cục Tác màu bơ của cô cũng có chỗ ngồi quý sờ tộc, được đặt ngay ở lối vào. Một cái nhãn tên chó bằng nhựa trong được dán tại bức tường phía trên chuồng chó, có viết chức vụ của nó —— chó chiêu tài.
Bấy giờ Vương Tĩnh Nghiêu mới hỏi: “Thế nào, chủ tịch Hàn, vừa lòng không?”
Hàn Trác Trác ngượng ngùng: “Vừa lòng, vừa lòng!”
“Nhìn mới nãy em nổi giận đùng đùng tìm anh hỏi tội như thế, em tưởng anh sẽ phá đổ Bác Nghiêu vì chuyện tình cảm, lấy chuyện công trả thù tư hử?”
“Nào có!” Người bị nhìn thấu nơm nớp lo sợ cẩn thận lấy lòng: “Anh Nghiêu, lòng anh bao la rộng lớn, như biển tiếp nạp trăm sông……”
“Ừ, cho nên mới có thể chịu đựng được việc em chọc ghẹo lắm bồ nhí như thế ngoài anh.”
“……”
Sau khi hỏi han và chỉnh sửa công việc của từng người rất theo trật tự, anh Vương nói với Hàn Trác Trác: “Mời chủ tịch đi bên này.”
Sau đó anh đưa cô đến một chỗ.
Hàn Trác Trác: “Nếu em nhớ không lầm thì hình như đây là văn phòng của anh mà.”
Vương Tĩnh Nghiêu vỗ vỗ một chiếc ghế dựa thiết kế cho bà bầu ở ngay cạnh ghế ông chủ.
Hàn Trác Trác: “……”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Cả một tầng của công ty đều bỏ ra để cho Bác Nghiêu dùng, nhà địa chủ hết chỗ rồi.”
Hàn Trác Trác: Sao mình lại cảm thấy đây là cố ý nhỉ?
Cô vốn đang định phản kháng, nhưng Vương Tĩnh Nghiêu đã mang một quả bưởi bóc vỏ cẩn thận ra, nước chanh tươi ép cũng được đặt lên bàn. Cô thị sát lâu như vậy, chăn cẳng đã đau mỏi vì đứng lâu, nhịn không được bèn ngả lưng lên chiếc ghế dựa kia ——
Chết cha, sướng quá không đứng dậy nổi.
Vương Tĩnh Nghiêu bật máy chiếu lên, giới thiệu cho cô trước kia một mình Hàn Trác Trác kinh doanh Bác Nghiêu như thế nào.
Ngoài việc bán bản quyền những cuộc thi nguyên gốc ra, công ty còn tổ chức một số đại hội thể thao giải trí quy mô lớn và các cuộc thi điền kinh của một số công ty, cơ quan chính phủ, tổ chức phi chính phủ, hiệp hội thể thao v.v.
Trong mắt Vương Tĩnh Nghiêu, thì đây là một cuộc sống vất vả, giá thấp, đi nhiều, lãi ít.
Anh đã thấy khó chịu với cái “sự nghiệp” mà cô nói đến rất lâu rồi.
Còn nhớ lúc ấy Hàn Trác Trác rất bướng bỉnh, lợi nhuận kinh doanh của Bác Nghiêu thấp như vậy, nhưng cô vẫn cố công. Cô từ bỏ việc hợp tác với công ty mới của anh, cơ hội kiếm tiền tốt như thế mà cô lại chắp tay nhường cho người khác, đúng là gàn bướng hồ đồ.
Khi đó anh non nớt tự phụ, để ép cô ngoan ngoãn nghe lời, anh đã âm thầm khuyên can rất nhiều khách hàng của Bác Nghiêu dừng hợp tác với Hàn Trác Trác. Anh biết cô chắc chắn sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của anh.
Quả nhiên, cô thỏa hiệp, rốt cuộc cũng đồng ý gặp mặt anh.
Qua bao ngày xa cách, hai người lại ăn bữa cơm dưới ánh nến, còn tận tình suốt đêm trong căn phòng tổng thống lãng mạn, làm nhau mệt đến độ chẳng còn sức mà nói chuyện.
Ai dè ngày hôm sau cô ném xuống một câu rồi bỏ chạy lấy người: “Những gì nợ anh coi như tôi đã trả hết, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Anh suýt thì tức điên lên!