Nó
chợt mở mắt sau một hồi ngất xỉu …đầu nó vẫn còn choáng váng.
‘’Sao
đau đầu thế nhỉ’’
Vừa
lấy bàn tay xoa đầu…đôi mắt vẫn đang mơ hồ…nhìn lên trần nhà.
‘’Phòng
mình đâu có bụi bám nhiều thế nhỉ….á…á…’’
Nó
hét lên như vừa thấy ma khi nhìn trước mặt nó là bọn Tố Như…đang đứng chống
nạnh , ra vẻ kiêu ngạo. Ánh mắt đứa nào cũng nhìn nó không chớp với hàng nghìn
viên đạn đang sắp sửa phóng vào mục tiêu.
‘’Cô…sao…tôi
lại ở đây’’
‘’Mày
còn hỏi nữa à’’
Ngọc
Diệp tiến lại gần nó…một chân của ả đang tì vào bàn chân của Thy Hương.
‘’Mày
có biết mày đã phạm tội gì không ?’’-ả đe dọa.
…
‘’Con
nhỏ kia…mày điếc hả’’
Cảm
thấy nó như một cái gai trong mắt, Thi Hằng không kìm nén được sự chán ghét, ả
lấy tay giữ cằm của nó…tay kia nắm lấy tóc.
‘’…’’
Thy
Hương vẫn không phản ứng gì , nó đưa đôi mắt ngây thơ nhìn bọn họ đang tức điên
lên .
‘’Em
xử lí con này nhé!’’
Thi
Hằng hướng ánh mắt về Hàn Tố Như phía kia , giọng nịnh bợ.
Ả
xăn ống tay áo rồi bẻ ngón tay răng rắc như sắp sửa đánh nó một trận đã đời.
‘’Khoan…!!!’’
‘’Dạ!’’
Ả
đáp nhẹ rồi lui xuống dưới nhường chỗ cho Tố Như đang đùng đùng sát khí nhưng
rất hả hê bước đến chỗ nó đang ngồi.
‘’Dương
Thy Hương , cô nên nhớ Hạo Thiên là chồng chưa cưới của tôi…Cấm cô ở gần anh ấy…sao
cô cứ mãi không nghe là sao !’’
Hàn
Tố Như cúi xuống sát mặt nó. Hai ánh mắt chạm vào nhau …
‘’ha…’’
Nó
nhếch mép cười và chỉ lắc đầu.
‘’Con
nhỏ kia…muốn chết hả’’
Bọn
Thi Hằng , Ngọc Diệp chen vô ngay khi bất chợt nhìn thấy vẻ khinh người của nó.
‘’Bép’’
Một
cái tát mạnh phang thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của nó.
Bàn
tay thon thả của Hàn Tố Như xợt qua làn da mịn màng để lại một màu hồng đỏ in
rõ 5 ngón bàn tay…nhưng nó chẳng hề cảm thấy đau chút nào, ngược lại nó còn
cười chợt.
Hàn
Tố Như có nói , có tát nhưng cũng như không khí trước mặt vì nó không để tâm
điều đó.
Bọn
Tố Như đang điên lên trước vẻ mặt không những không sợ mà còn ra vẻ thách thức
của nó…Không cần Tố Như bảo…Thi Hằng và Ngọc Diệp xông lên tát rồi đánh đập Thy
Hương.
Được
một lát , nó mới lạnh lùng cất tiếng:
‘’Đủ
chưa!’’
Coi
bộ vẻ kiên nhẫn và chịu đựng của một con nhỏ lanh chanh như nó đã vượt qua giới
hạn…ánh mắt và giọng nói của nó đang tỏa lên một làn khí rất nguy hiểm.
‘’Mà
còn cười được à…tiếp tục đi’’
‘’Khoan
!!!!!!’’
‘’Sao
tôi lại bị mấy người hành hạ như thế này?’’
‘’mày
ngu hay vờ ngu đó hả…nãy giờ điếc hả…chừng nào mày còn bám víu lấy Mã Hạo Thiên
thì mày còn bị đánh tơi tả’’
‘’Ha…Mã
Hạo Thiên thì liên quan gì đến tôi…’’
‘’Mày
còn già mồm nữa hả…’’
Thi
Hằng quát lên , ả định tát nó lần nữa
nhưng …nó đã kịp giơ tay lên giữ bàn tay của ả…
‘’Đủ
rồi đấy !’’
‘’Con
nhỏ này, câm miệng !’’
‘’Tôi
không muốn gây sự với mấy người…nếu cảm thấy đã hả hê thì cho tôi đi…còn không
thì …’’
‘’Thì
sao…mày làm gì được tao’’
‘’Mấy
người !!!’’
Nó
không còn kìm chế được bản tính hiền lành nữa mà vẻ đáng sợ đã trỗi dậy…nó vụt
đứng dậy , chẳng cần bọn họ tránh đường , nó hiên ngang bước đi.
Đi
qua Ngọc Diệp , ả bĩu môi (vẫn chưa biết sợ là gì ),rồi lấy chân khiều chân nó khiến
nó mất cân bằng …ngã nhào xuống đất.
‘’Ha…ha…ha’’
Tố
Như cười lên sảng khoái …tay ra lệnh đàn em đánh nó.
Bọn
đó chưa kịp chạm chân vào người thì nó đã nhanh chóng đứng dậy…xem ra không thể
nhịn với cô ta nữa.
Nó
chẳng thèm để ý đến Thi Hằng và Ngọc Diệp , tiến lại gần ả…khuôn mặt biến sắc …khiến
ả hơi xanh mặt.
‘’Còn
đứng đó làm gì…đánh nó đi’’
ả
cố ra lệnh cho Thi Hằng …cả hai cũng đang bắt đầu sợ…người hơi run tiến tới
định đánh nó bất ngờ về phía sau.
Ánh
mắt nhạy bén , nó chỉ cần liếc qua đã xác định được đối tượng …thân hình nhỏ
nhắn đã chuyển động…nó ra những đòn karate nhanh gọn.Chỉ sau 5 giây , bọn đó đã
nhã khuỵu xuống.
‘’Cô…định
làm gì tôi…’’
Tố
Như sợ hãi lùi lại …nó bỗng cười nham hiểm tiến tới.
ả
càng lùi thì nó càng tiến…