Lục Thần cũng không nhìn cô ta, chỉ giơ tay cưng chiều xoa xoa đầu Ôn Hoàn, căn dặn cô buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút rồi ngồi lên xe lái thẳng đi.
Đợi Lục Thần đi rồi, Lynda kéo Ôn Hoàn hỏi: "Cậu ta cũng theo tới đây à?"
"Anh ấy đóng quân ở thành phố B." Ôn Hoàn bình thản trả lời, nói xong liền áp chặt mũ xuống đi vào trong khách sạn.
Lynda theo cô vào khách sạn, ở sau lưng cô truy hỏi: "Cậu ta làm lính?!"
"Vâng." Ôn Hoàn gật đầu, ấn thang máy khách sạn.
Thang máy dừng ở tầng một, không cần đợi liền mở cửa ra luôn.
Hai người đi vào, ở trong thang máy Lynda có chút khinh thường nói: "Sao em lại tìm một người lính." Thật sự nếu muốn yêu đương rồi kết hôn, ít nhất cũng phải tìm một nhà giàu có mới xứng với thân phận.
Ôn Hoàn chăm chú nhìn biển báo trên đầu, thản nhiên trả lời: "Làm lính thì có gì không tốt."
"Cậu ta là một người lính thì có thể cho em cái gì?" Lynda cười nhạt, ý giễu cợt trong lời nói rất rõ ràng.
Ôn Hoàn xoay đầu nhìn chị ta: "Em không cần anh ấy cho em cái gì."
Thang máy lên đến tầng I, Ôn Hoàn không nói thêm gì nữa, xoay người đi thẳng ra khỏi thang máy. Lynda đứng ở phía sau có chút bất mãn bĩu môi, cuối cùng xoay người đi tới gian phòng của mình.
Phim mới lần này của Ôn Hoàn là một bộ phim tình yêu thành thị, tên là "Gần như vậy, xa đến thế". Nói về một tiểu thư nhà giàu có đột nhiên gia đình bị sa sút cùng người yêu mối tình đầu xa nhau, vài năm sau mang theo hiểu lầm gặp lại, cô gái vì sinh tồn mà sống vất vả, cậu bé trước đây đã trở thành người đàn ông thành công trong sự nghiệp. Người đàn ông vẫn thích cô gái, mong muốn nối lại tình cảm, nhưng cô gái bởi vì năm đó lúc cô cần người đàn ông đó nhất lại đoạn tuyệt ra đi mà không thể tha thứ. Rõ ràng hai người yêu nhau vô cùng lại có một khoảng cách không thể vượt qua. Nhưng bởi vì trong lòng từ đầu đến cuối vẫn có hình bóng đối phương, hai người cố gắng thử bắt đầu lại một lần nữa, nhưng lỗ hổng mấy năm đó người đàn ông không còn là cậu bé trước kia, cô gái cũng không phải là cô gái lúc trước. Hai người cho dù đang ở cùng một căn phòng nhưng cả hai bên lại như là bị người ta kéo khoảng cách ra xa vài mét, gần như vậy, xa đến thế. Cuối cùng sau khi thử nghiệm, hai người lựa chọn chia tay, bởi vì bọn họ biết cho dù cố gắng thêm nữa, trước đây đã bỏ qua thì chính là bỏ qua cả đời.
Lúc nhận được kịch bản này Ôn Hoàn cảm thấy rất giống bản thân, cái kiểu trải qua tình cảm và cảnh ngộ này gần như là phiên bản của cô, chỉ khác là cô sẽ không bắt đầu lại với Thành Việt.
Người cộng tác diễn vai tình nhân với Ôn Hoàn chính là ảnh đế Văn Phong, song Văn Phong vì có chuyện nên mấy ngày nữa mới đến đoàn phim. Cho nên mấy ngày nay chỉ có thể quay trước phân đoạn của Ôn Hoàn.
Bởi vì mình khá giống nữ nhân vật chính trong kịch bản cho nên nhân vật này từ lúc bắt đầu diễn hoàn toàn không có trở ngại, thậm chí không cần cố gắng nuôi dưỡng cảm giác. Vì vậy hai ngày nay quay vô cùng thuận lợi, thậm chí ngay cả số lần NG cũng rất ít.
Đứng trước camera xem lại những đoạn đã quay, Ôn Hoàn cảm thấy có loại cảm giác thời gian đảo ngược lại, giống như thực sự trở lại quá khứ, trong lúc nhất thời có phần chưa hoàn hồn lại.
"Diễn không tệ." Đạo diễn Trương vừa xem vừa gật đầu nói: "Ôn Hoàn, gần đây kỹ năng diễn của cô tiến bộ không ít."
Nghe vậy, Ôn Hoàn phục hồi lại tinh thần, khẽ cười: "Phải không?"
"Đúng vậy, ban đầu tôi còn lo lắng cô diễn với Văn Phong sẽ có vấn đề, cô cũng biết Văn Phong có yêu cầu khá cao đối với kỹ năng diễn xuất, nhưng mà bây giờ xem ra tôi lo lắng hoàn toàn không cần thiết." Đạo diễn Trương nhìn cuộn phim chạy trên màn hình, gật đầu nói.
Ôn Hoàn chỉ gật đầu, vươn tay nhận chai nước khoáng mà trợ lý Tiểu Lâm đưa tới, mở ra uống một ngụm hỏi: "Đạo diễn, buổi chiều không có phân đoạn của tôi có phải không?"
Nghe vậy đạo diễn Trương đứng dậy, nói: "Đúng vậy, trưa ngày mai Văn Phong sẽ đến thành phố B, hai ngày nay tiến độ quay nhanh hơn mong đợi của tôi, cho nên thời gian còn lại tôi quay phân đoạn của mấy diễn viên phụ và diễn viên quần chúng. Trưa mai Văn Phong đến là có thể bắt đầu quay cảnh diễn đôi của hai người rồi, vì vậy hai ngày tiếp theo cô nghỉ ngơi, học thuộc kịch bản đoạn sau đi."
Ôn Hoàn gật đầu: "Được, tôi biết rồi, vậy tôi về khách sạn trước đây."
Thực ra kịch bản đoạn sau ngay từ đầu Ôn Hoàn đã học thuộc lòng rồi, có lẽ là câu chuyện của nữ nhân vật chính cùng việc đã trải qua của mình tương tự nhau, cho nên Ôn Hoàn đặc biệt có cảm tình với bộ phim này, vì bộ phim này làm đủ công tác chuẩn bị.
Lúc quay về khách sạn Tiểu Lâm hỏi cô có thể ra ngoài đi dạo được không, Ôn Hoàn gật đầu đồng ý, Tiểu Lâm hỏi cô có muốn cùng đi không, cô từ chối.
Về đến phòng, nhìn chăm chú ngoài cửa sổ một lúc lâu, cô đã bao lâu chưa trở lại thành phố này, cô đã sống ở đây hai mươi năm, nhưng sau khi rời đi vẫn không có can đảm quay trở lại, nơi này có nhiều kỷ niệm với cô, đau khổ và vui sướng đều có.
Kéo rèm cửa sổ ra rồi nằm trở lại trên giường, nhắm mắt nằm một lúc lâu như vậy, cuối cùng vẫn xoay người từ trên giường đứng dậy, thay bộ quần áo thể thao vào, đeo khẩu trang và kính râm cộng theo mũ lưỡi trai. Nhìn trong gương ngay cả chính mình cũng không nhận ra, lúc này mới yên tâm ra cửa.
Nhìn lại căn biệt thự trước mặt này, Ôn Hoàn có cảm giác như đã trôi qua mấy đời, cô đã từng ở bên trong căn nhà này mà bây giờ chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào. Cô không biết năm đó căn nhà này bị niêm phong sau cuối cùng dùng cách gì bán đi, cũng không biết tất cả mọi thứ trong nhà còn bộ dáng lúc trước không. Hôm nay cô không vào được, chỉ có thể đứng cách xa bên ngoài nhìn vào.
Gió nhẹ thổi tới có phần hơi lạnh, Ôn Hoàn xoay người chuẩn bị quay về, quay đầu liếc nhìn ngôi nhà lần cuối, khóe miệng gợn lên ý cười tự giễu.
Kéo chiếc khóa áo thể thao cao đến cổ, Ôn Hoàn chậm rãi đi dọc theo con đường đi bộ, đột nhiên phía trước xuất hiện chiếc xe Audi màu đen, ngẩng đầu lên cô nhận ra người lái xe bên trong.