Chương 21 - Bộ phim.
Bạn thân yêu sao bạn lại khóc,
Vì bộ phim, hay bởi một nỗi sầu?
Nước mắt rơi sao có thể ngừng lại,
Bạn của tôi, liệu có thể trả lời?
Ăn xong, Thanh Hoa không buồn ngủ, Diệp An cũng thế, vậy nên bọn họ quyết định xem một bộ phim. Phòng khách nhà Thanh Hoa được trang bị đầy đủ, có hẳn một tủ kính xếp kín đĩa Bluray gồm nhiều thể loại, thậm chí nhiều tới mức ngay cả Thanh Hoa cũng thừa nhận cậu ấy còn chưa xem hết. "Mua về để khi có thời gian rảnh sẽ xem." Thanh Hoa nhún vai, "Tớ cũng chỉ có sở thích thu thập phim thôi. Cảm giác ngắm chúng thích ý lắm."
Diệp An phát hiện ra cả đĩa phim kinh dị, có điều hầu hết đều còn nguyên bọc, chứng tỏ chủ nhân chưa hề có ý định mở ra xem. Lòng có chút bối rối, Diệp An hỏi nên câu, "Cậu mua những đĩa phim này là để dành cho tớ à?"
"Sao cậu lại nghĩ vậy?" Thanh Hoa liếc nhìn Diệp An.
"Thì cậu đâu có thích thể loại này. Trúc Thanh càng ghét hơn." Diệp An đột nhiên nghĩ về cô bé tên Linh kia, song cô nhanh chóng tự gạt bỏ nó ra khỏi tâm trí.
"Thật ra cậu nghĩ cũng không sai. Tớ luôn mong có thể được xem chúng với cậu." Thanh Hoa duỗi tay, chọn ra vài chiếc đĩa, "Nhớ ngày xưa dù cực kỳ nhát gan, cậu vẫn đòi xem phim kinh dị, cơ mà TV chỉ chọn chiếu vào tối thứ bảy, giờ chiếu lại rất muộn, gần như lúc nào cũng phải rón rén xuống phòng khách, sau đó vặn âm lượng nhỏ nhất mới có thể xem được. Tớ không thích những thứ đáng sợ như thế, nhưng xem cùng cậu lúc nào cũng rất vui; vừa phải để ý theo dõi tình tiết, vừa phải canh để ngăn không cho cậu hét thành tiếng, hồi hộp chẳng kém gì trong phim. Thời còn nhỏ, tớ những mong có thể tiết kiệm tiền để có thể mua đĩa phim ma cho cậu xem, có điều thời ấy nạn đĩa lậu hoành hành, tớ lại còn trẻ con, chẳng biết gì, toàn mua phải VCD bản cam, xem rung lắc mờ nhòe đủ kiểu, có khi còn chẳng hiểu nội dung đầu đuôi tai nheo nó như thế nào. Tuy nhiên tớ vẫn nhớ, dù vậy cậu vẫn rất thích thú, làm tớ vô cùng cảm động."
Diệp An vẫn nhớ Thanh Hoa từng tặng cô một đĩa phim kinh dị, song nội dung nó như thế nào thì nhớ không nổi thật, chỉ mang máng là khi đó cười rất nhiều, không biết bố mẹ còn giữ nó cho mình không. Đột nhiên, cô rất muốn quay về nhà lục tìm thử chiếc đĩa ấy. Giờ mở ra xem lại, dù là bản cam cô cũng có thể hiểu được rồi.
"Phim này thì sao, đánh giá không tệ." Thanh Hoa đọc một lượt preview nằm sau bìa đĩa của một vài bộ, sau đó chọn lựa ra một phim đưa Diệp An, "Ám ảnh tâm lí là chính, ít jump scare."
"Dạo này tớ lại khoái jump scare hơn, xem xong bật điện thế là quên." Diệp An nói thì nói thế, nhưng vẫn nhận chiếc đĩa. Cô thì sao cũng được, song cô biết Thanh Hoa sẽ thích kiểu trước hơn.
Diệp An cho đĩa vào đầu trong khi Thanh Hoa lượn vào bếp chuẩn bị thức ăn vặt ban nãy hai người mới mua. Lúc quay về phòng khách, đối phương đã buông kín rèm cửa, tắt hết đèn đóm đi, khoanh chân ngồi trên thảm, lưng dựa vào sofa, háo hức chờ mình.
"Lại đây đi, Thanh Hoa."
Bỗng chợt, Thanh Hoa có cảm giác rất muốn khóc. Tựa hồ có một mảnh lông vũ hạ xuống, khẽ chạm nhẹ vào dây thần kinh xúc động của Thanh Hoa, khiến đáy mắt rưng rưng nhưng lại không đánh rơi một giọt nào.
Mặt hơi ngửa lên, để cho chẳng gì có thể tuôn trào ra bên ngoài, để cho tất cả những thứ không nên xuất đầu lộ diện có thể chảy ngược về tim. Điều chỉnh tốt tâm tình chỉ trong nháy mắt, Thanh Hoa đã có thể tiếp tục mỉm cười, tay cầm đồ tiến đến ngồi bên Diệp An một cách tự nhiên vô cùng. Diệp An không phát giác ra được điều gì, Diệp An chẳng bao giờ có thể nhận ra những cảm xúc chôn sâu nếu Thanh Hoa có ý định che giấu. Cô nhận lấy đồ ăn từ trong tay Thanh Hoa, vui vẻ thử từng thứ một.
Tình yêu luôn đau khổ như thế đấy, kẻ yêu nhiều luôn là kẻ chịu hết mọi tổn thương không đáng có. Đơn phương mệt mỏi như thế đấy, dù có làm nhiều thế nào, vẫn chỉ mình biết, rồi lại tự mình tủi thân.
Suốt hai tiếng đồng hồ, tâm trí Thanh Hoa chia làm hai nửa, một nửa lần mò theo mạch kể chậm rãi của bộ phim, nửa còn lại soi chiếu một lần nữa thước phim cuộc đời của mình. Phim rất buồn, kể cả khi nó gắn mác kinh dị, Thanh Hoa thấy chủ yếu là u sầu. Màu phim được bao phủ bởi hai mảnh xanh xám, ánh mắt diễn viên ai cũng nặng trĩu và nhuốm đầy chán nản, muốn buông xuôi.
Thế nhưng nếu họ từ bỏ, rồi bọn họ sẽ chết. Chết vì con quái vật tác quái đang ăn mòn bọn họ từ bên trong, hoặc chết vì thế giới hiểm độc xung quanh mình. Tất cả sẽ kết thúc - nếu họ ngừng hy vọng.
Những người lâm vào tình huống chết chóc tai ương như vậy, rốt cuộc bọn họ cảm thấy thế nào?
Thanh Hoa không bao giờ có thể tưởng tượng được. Bởi vậy, Thanh Hoa không có quyền đòi hỏi người khác cũng phải thấu cảm được mình. Dù người đó có là người Thanh Hoa kỳ vọng nhất đi chăng nữa.
Diệp An xem phim rất chăm chú, cô đánh giá kịch bản bộ phim khắc họa hình tượng nhân vật khá tốt, tuy mở đầu có hơi tẻ nhạt, song về cuối khi mọi chuyện dần lật tẩy, chân tướng kẻ đứng đằng sau tất cả lộ diện thì gay cấn hơn, nói chung là có thắt có mở, tương đối khéo léo. Hơi nặng đầu một chút, nhưng hợp lí, lại HE, Diệp An rất thích. Khi đoạn credits bắt đầu chạy, nhạc nền du dương nổi lên thanh âm nữ giới sâu lắng ngân vọng, Diệp An quay sang định bàn luận với Thanh Hoa, đã thấy người bên cạnh chẳng biết từ bao giờ đã chảy rất nhiều nước mắt.
Thanh Hoa vẫn giữ nguyên tư thế hai tay đặt lên đầu gối, cứ như thể ngay từ khi bộ phim bắt đầu, cậu ấy không hề di dịch vậy. Ánh mắt Thanh Hoa vẫn chăm chú dán lên màn hình, tựa hồ còn chưa nhận ra bộ phim đã kết thúc. Thức ăn còn nguyên đặt bên cạnh, minh chứng cho việc chủ nhân của nó từ nãy đến giờ không hề động vào.
Bộ phim đã kết thúc, vậy mà Thanh Hoa vẫn chưa thể thoát ra.
Luôn là như vậy, Thanh Hoa vẫn luôn phải chịu tổn thương mỗi khi Diệp An quay mặt sang hướng khác. Diệp An chẳng bao giờ có thể đúng thời điểm nhận ra người vẫn luôn song hành bên mình đã khuỵu xuống vì kiệt sức. Đợi tới khi cô chạm vạch đích, thỏa mãn ngẩng cao đầu, ngoảnh mặt nhìn quanh lại thấy chẳng còn ai.
Rốt cuộc, bản thân Diệp An vẫn luôn vô cùng áy náy với Thanh Hoa. Rất nhiều, rất nhiều chuyện chính vì cô bỏ lỡ, cho nên mới không hiểu, không chịu tìm hiểu.
"Phim buồn thế sao, lại biến thành quỷ khóc nhè rồi." Diệp An gượng cười, với tay lấy hộp giấy đưa Thanh Hoa, "Lau nước mắt đi nào."
"Diệp An." Thanh Hoa không nhận, thay vào đó lại gọi tên cô.
"Hửm? Sao thế?"
"Tớ không làm được." Thanh Hoa nhẹ lắc đầu, nước mắt chảy thành vệt xuống dưới cằm, rơi vào khoảng không, "Tớ không muốn từ bỏ. Tớ vẫn rất thích cậu."
Đến đây, Diệp An đã không còn có khả năng phản hồi được nữa. Cô sửng sốt nhìn Thanh Hoa, đồng thời không tài nào nhận biết nổi cảm xúc ngự trị trái tim mình. Cô không biết nên đáp lại Thanh Hoa thế nào, nhưng cô rất rõ, rằng chỉ cần hiện tại cô từ chối thôi, nhất định từ nay về sau cậu ấy sẽ không còn nuôi hy vọng đối với cô nữa.
Chỉ cần một câu mà thôi.
Song Diệp An lại không thể thốt nên lời.
Một lát sau, cô mới siết tay lại, trưng ra vẻ mặt mà mình cho là tự nhiên nhất, nói.
"Vậy, cậu cứ thích đi."
----------------
"Trong danh sách tốt nghiệp không xuất hiện tên của Hướng Hòa."
Thanh Hoa đứng trước máy bán nước, bầu không khí xung quanh vô cùng vắng lặng, nhưng Thanh Hoa biết có người đang lắng nghe những gì mình nói. "Tớ đã hỏi thử giảng viên hướng dẫn của chị ấy, nhưng ngay cả thầy cũng mất liên lạc với Hướng Hòa rồi."
"Cậu muốn nói gì."
Giọng điệu lạnh tanh của Diệp An vang lên.
"Tớ lo cho cậu." Thanh Hoa thành thật trả lời, vẫn chưa thể chọn được loại nước mình muốn mua, "Chị ấy đột nhiên mất tích như thế, tớ sợ cậu sẽ nghĩ quẩn."
"Tớ là người bi lụy như thế ư?"
"Tớ không biết nữa. Con người ta khi yêu thường rất khác." Thanh Hoa rũ mi, "Tớ không hiểu cảm xúc hiện tại của cậu. Cậu quá trầm lặng, chính điều đó mới làm tớ bất an. Tớ lo cho cậu, Diệp An."
"Tớ vẫn rất ổn." Diệp An nhét tờ tiền vào máy bán nước đối diện, nhanh chóng bấm chọn một con số, "Chị ta mất tích cũng gần nửa năm rồi, không phải tớ vẫn sống rất tốt hay sao? Tớ sẽ không vì một ai đấy mà tự khiến bản thân mình chật vật đâu, về điểm ấy, cậu không cần phải lo lắng." Rồi cô bật cười, điệu cười đầy mỉa mai, "Hay cậu đang nghĩ tớ vô cùng máu lạnh?"
"Người máu lạnh có thể là bất kỳ ai, nhưng không phải Diệp An mà tớ biết." Thanh Hoa nhẹ lắc đầu, "Diệp An, tớ_"
"Đừng tỏ ra quan tâm tới tớ như vậy được không." Diệp An chợt cắt lời, "Trước đây những gì cậu từng nói, cậu quên rồi sao? Lúc đó không phải đã rất lạnh lùng đuổi tớ đi ư? Rốt cuộc cậu muốn gì chứ, Thanh Hoa." Cô nheo mắt, quay sang nhìn Thanh Hoa như nhìn một người dưng qua đường, "Tớ luôn không thể hiểu được cậu. Nếu cậu định cứ tiếp tục vòng vo, thì tốt nhất là đừng có bắt chuyện với tớ nữa. Tớ không muốn tiếp người đã chủ động cắt đứt với mình đâu."
Thanh Hoa có thể nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ. Quả tim làm bằng thủy tinh ấy lúc nào cũng có thể tùy thời vỡ vụn, mặc cho đã có nhiều vết ghép dính ở bên trên, Thanh Hoa vẫn chẳng thể nào giữ nó được vẹn nguyên.
Trơ mắt lắng nghe tiếng bước chân của Diệp An ngày càng cách xa, đôi bàn tay lơ lửng trên không trung của Thanh Hoa lập tức run rẩy. Những dãy số cứ luẩn quẩn quanh đầu, mắt thì hoa lên. Vốn dĩ, Thanh Hoa vừa trông thấy Diệp An đã không ngần ngại tiến lại gần, không phải vì Hướng Hòa hay những chuyện đa đoan gì hết. Chỉ là, Thanh Hoa rất muốn Diệp An có thể biết rằng 'tớ vẫn luôn ở đây, luôn đứng ngay sau cậu, chỉ cần cậu cần, tớ sẽ đến ngay'.
Cậu không cô đơn, không cô đơn một chút nào, Diệp An.
Tớ vẫn luôn đợi cậu mà.
Tớ vẫn luôn... chờ một ai đó cần mình.
Thanh Hoa lấy tay bụm miệng, không thể ngăn được tiếng nức nở phát ra từ cổ họng.
Một giây cảm xúc vỡ òa đủ để cô như được tát một cái tỉnh mộng. Thanh Hoa xoay người, lao đi chạy như điên. Cô muốn bắt kịp Diệp An, muốn cho Diệp An biết suy nghĩ thật lòng của mình. Thực ra Diệp An muốn biết điều gì cũng được hết, Thanh Hoa sẽ không giấu giếm Diệp An bất kỳ điều gì nữa.
Nhưng rồi một người lao ra, cản Thanh Hoa lại.
Thanh Hoa ngã văng xuống sàn nhà, bàng hoàng nhìn đối phương.
"Em bị điên rồi sao?!" Nga cũng đang ngồi bệt dưới đất, hai tay chống đỡ lấy trọng lượng cơ thể, gào lên với Thanh Hoa, "Em định làm gì?!"
"Liên quan đến chị ư!" Thanh Hoa cũng nổi điên, "Tại sao chị lại ở đây, tránh ra!"
"Em muốn đuổi theo Diệp An ư! Em đuổi theo Diệp An để làm gì?!"
Thanh Hoa ghét giọng điệu chất vấn đó, ghét kiểu cách khinh thường đó, Thanh Hoa ghét mọi thứ của Nga, ghét cả cái việc chị ta luôn xuất hiện ở những lúc không ai mong muốn nhất. Lòng Thanh Hoa nóng như lửa đốt, hiện tại Diệp An tựa trái bóng thổi căng, cô sợ Diệp An sẽ rời khỏi tầm tay mình, cô sợ mình không kịp để nói những lời cần nói với Diệp An nữa.
"Không liên quan gì đến chị."
Thanh Hoa thều thào đáp, lảo đảo đứng dậy. Ánh chiều tà chiếu qua khung cửa, khiến cho mọi vật thoạt trông tiêu điều lạ thường.
"Tự vả vào mặt mình một cái đi." Nga cũng đã đứng lên được rồi, chỉ trong vòng một cái chớp mắt, chát, chị ta thẳng tay tát Thanh Hoa đến nổ đom đóm mắt, mặt còn lệch hẳn sang một bên, "Không thì để chị giúp em tỉnh táo lại."
"Chị điên rồi..." Thanh Hoa sửng sốt.
"Không, em mới điên!" Nga tiến lại gần, xốc lấy cổ áo Thanh Hoa nâng lên, "Giờ đây Diệp An đang đau khổ như vậy, em lại cố tình lởn vởn xung quanh để làm gì? Em muốn gì? Muốn thừa cơ hội nước đục thả câu? Em khốn nạn như vậy, không sợ người khác khinh thường sao?"
"Chị nghĩ chị muốn nói gì cũng được à!" Thanh Hoa định gạt tay đối phương ra, nhưng người kia nhanh hơn cô một nhịp, chưa gì đã đẩy lại tay Thanh hoa với một lực mạnh hơn khiến cổ tay cô đau nhói, "Chị muốn gì! Việc này chẳng liên quan gì đến chị hết!"
"Cũng không liên quan gì đến em!"
"Diệp An là bạn tôi, tôi chỉ muốn an ủi cậu ấy!"
"Em có chắc là 'chỉ muốn an ủi'?" Nga trừng mắt lại, âm điệu cũng nâng cao vút, "Thật sự chỉ muốn giúp Diệp An xoa dịu nỗi đau? Sao em không nghĩ có bản mặt của em chen vào chỉ khiến Diệp An phiền lòng hơn? Em muốn nhân lúc Hướng Hòa không có đây để chen chân vào cuộc đời người em yêu? À, mà em luôn nhận mình thích Diệp An thôi mà, 'thích' ư? Nhưng giữa Diệp An và Hướng Hòa là 'yêu', một cái thích nhẹ của em so đo được sao? Rồi nếu Hướng Hòa quay về? Em nghĩ mình đọ lại được với tình yêu người lớn đó à?"
Hướng Hòa... sẽ còn quay về?
Hướng Hòa quay về, rồi sẽ sao nữa? Bọn họ sẽ lại quay trở lại với nhau?
Tại sao mình chưa từng nghĩ rồi Hướng Hòa cũng sẽ quay về?
Tại sao mình lại độc ác tới mức mong Hướng Hòa đừng có quay về?
Từ bao giờ, mình lại trở thành một người hèn hạ như vậy? Hèn hạ đúng như trong lời chị ta nói, hèn hạ tới mức không thể ngẩng đầu lên sống tiếp được nữa.
Thanh Hoa từ từ buông thõng hai vai, Nga thấy đối phương cũng đã bình tĩnh lại thì cũng hạ hỏa, an tâm thả áo người ta ra. Có điều...
Chát
Nga sững sờ nâng tay lên ôm má.
"Đánh người khác thì được, nhưng lại không chịu được khi bị người ta đánh lại?" Thanh Hoa nhìn cô, "Cái tát đó xứng đáng lắm, chị ngăn được quyết tâm lớn nhất cả đời tôi bằng một cái tát, thì tôi sẽ cắt đứt hoàn toàn dính líu đến chị cũng bằng một cái tát. Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không, gặp chị một lần, tôi sẽ tát chị một lần."
Dứt lời, Thanh Hoa chỉnh lại vạt áo, sau đó rảo bước bỏ đi.
Lần này, bước đi đã không còn mục đích cụ thể nào nữa.
Chỉ còn mình Nga ở trên dãy hành lang dài vẩy đầy ánh tà dương, lẳng lặng bụm mặt, mới đầu có vẻ bỡ ngỡ, song dần dà về sau mọi cảm xúc đều đổi lấy một nụ cười đắc thắng.
Mọi cái giá bỏ ra, hết thảy cô đều thấy xứng đáng. Xứng đáng vô cùng tận.
Vở kịch này, cô muốn có thể giúp Thanh Hoa hoàn thành tốt vai diễn của mình một cách triệt để nhất. Thanh Hoa là diễn viên cô tâm đắc nhất, dù có chết, cô cũng muốn phải chỉnh được đối phương theo như ý mình, không sai một li một tí nào hết.
Danh Sách Chương: