Người trong ngõ nhỏ rất nhiều, phần lớn đều là du khách từ ngoài tới, lưng đeo ba lô, cầm máy quay hoặc di động, đi thành từng tốp, vừa đi vừa kinh ngạc khâm phục chụp ảnh. Còn dân bản xứ lại nhàn nhã dạo chơi, hoặc đi đứng chậm rãi, hoặc, ngồi nghỉ ngơi ngủ gật híp mắt trên chiếc ghế may trong quán trà ngoài trời.
Ba người Mộc Tử Duy chậm rì rì đi dạo khoan thai trong con ngõ nhỏ, thi thoảng sẽ vào quán dạo một vòng, nhưng ít khi mua đồ. Trong những khu như thế này, các món đồ chỉ dùng để kiếm tiền từ các du khách, đắt hơn các món đồ cùng kiểu như thế ở bên ngoài rất nhiều, bọn họ tự nhiên sẽ không tiêu tiền lung tung.
“Cẩn thận.”
Mấy người thanh niên trong như học sinh cãi nhau ầm ĩ đi ngang qua, Mộc Tử Duy không cẩn thận bị đụng phải rồi được Quan Chước kéo lại.
“Cảm ơn.” Mộc Tử Duy hơi ngại, suýt thì bị ngã, ngã rồi thì mất mặt chết được.
Quan Chước cầm tay Mộc Tử Duy. Tay người nấu ăn dĩ nhiên chẳng được nhẵn nhụi trơn láng, nhưng xương cốt Mộc Tử Duy nhỏ, tay cũng nhỏ, nắm vào trong tay giống như nắm lấy cả con người ấy. Đột nhiên chẳng muốn buông ra.
“Ở đây nhiều người, để tôi dắt cậu.” Quan Chước cố ý không nhìn mặt Mộc Tử Duy, nghiêm trang nói.
“Ừ, cảm ơn.” Mộc Tử Duy cũng hơi câu nệ, nhưng lòng rất vui. Tay Quan Chước rất lớn, rất thoải mái, nắm tay cậu làm cậu không hiểu sao thấy an tâm lạ.
Tần Cáp một mình yên lặng đi đằng sau, yên lặng thổ tào (*).
(*) thổ tào: kể lể, than thở, phun ra hết những gì mình bất mãn.
Đường nhiều người, sữa đậu bị chen lấn xô đẩy, hắn thì không bị chắc? Còn nữa, hai người chiều cao kém nhau nhiều như vậy, đi cùng một chỗ cứ như bố dắt con đi dạo phố ấy biết không?
Nói trắng ra là, Tần Cáp bực mình vì bị hai người kia hoàn toàn bỏ rơi.
Lúc hắn đang sầu não, khóe mắt lại liếc tới một cái sạp bên đường.
“Tranh bằng nước đường!” Tần Cáp kinh ngạc chạy tới, tranh bằng kẹo đường là một trong những thứ hắn thích ăn nhất khi còn bé, tiếc là sau này lớn rồi ít khi thấy bán.
Trên sạp rất vắng vẻ, chỉ có một ông già đang dùng muôi quấy nước đường đã nấu trong thùng.
“Bác ơi, cho cháu một phần.” Tần Cáp khẩn cấp lấy tiền, gẩy chiếc đĩa xoay trên bàn.
Nội dung của bức tranh bằng kẹo đường hầu hết đều là chọn dựa vào vận khí của chính bạn, trên đĩa quay phân ra các kiểu ‘Đào’, ‘Chim’, ‘Rồng’. Tốt nhất là ‘Rồng’, bởi vì có cái đầu lớn, nhìn cũng đẹp; xấu nhất là ‘Đào’, hình dạng đơn giản, cũng có ít đường.
“Rồng! rồng!” Tần Cáp đứng bên cầu khấn, nhưng kim đồng hồ cuối cùng vẫn dừng ở chỗ ‘quả đào’.
“Cậu thanh niên, vận may không tốt rồi.” Ông lão thấy Tần Cáp thất vọng thở dài, cười rồi nhanh chóng vẽ một bức tranh quả đào, dính lên thẻ trúc, đưa cho Tần Cáp.
“Cậu có muốn không?” Quan Chước hỏi Mộc Tử Duy, thấy Mộc Tử Duy do dự gật đầu thì đưa tiền cho ông lão, ngón tay gẩy nhẹ trên đĩa quay, kim đồng hồ xoay mấy vòng rồi ngoan ngoãn dừng lại chỗ chữ ‘Rồng’.
“Đệt mợ! Anh tập luyện rồi phải không!” Tần Cáp ghen tị đỏ cả mắt.
Mộc Tử Duy cũng sùng bái nhìn hắn, trong mắt viết ba chữ ‘giỏi quá trời’.
Ông lão thấy ba thanh niên này trông rất có chí tiến thủ, lòng cũng thấy vui, chỉ chốc lát sau đã hấp dẫn không ít người vây xem.
Mắt thấy rồng sắp thành hình, không ngờ ông lão lại vẽ thêm bên cạnh bức tranh mấy thứ nhỏ, sau khi ngưng lại rồi thì dính vào trên người rồng, thì ra là mấy thứ móng vuốt của rồng, rồng thoắt cái đã biến từ 2D thành 3D.
Ông già vẽ xong đưa rồng cho Mộc Tử Duy, cười nói: “Anh cậu thương cậu lắm đấy.”
Mộc Tử Duy và Quan Chước nhìn nhau một cái, ai cũng không phủ nhận, nhưng mặt đều đỏ lên.
Tần Cáp thì chẳng hề chú ý tới điều ấy, cứ nhìn mãi rồng của Mộc Tử Duy không thôi. “Lần đầu tiên thấy có người làm rồng thành hình 3D đấy! Sữa đậu, mau! Cho anh ăn một miếng!”
“Không cho!” Đây là Quan Chước mua cho cậu, Mộc Tử Duy tiếc, mắt vội miệng nhanh cắn một phát.
“Tên vô dụng, cái đồ quỷ hẹp hòi! Ack…” Tần Cáp đang muốn nổi giận, lại thấy Mộc Tử Duy giơ bức tranh bằng đường lên trước mặt Quan Chước, Quan Chước cúi đầu cắn một miếng. Động tác của hai người vô cùng thân thiết tự nhiên.
Tần Cáp yên lặng che mắt, loại cảm giác sắp bị gian tình chọc mù mắt phải làm thế nào! Nếu không phải hắn quá rõ tính hướng của Mộc Tử Duy thì hắn cũng đã hoài nghi hai người có phải có cái gì thật rồi không.
“Hử? Mèo.” Mộc Tử Duy đột nhiên ngừng lại, chỉ vào cái bàn bên cạnh, một con mèo hoa một con mèo trắng đang nằm trên bàn, con này đẩy con kia, con kia cào con này, hai con dính vào nhau chơi đùa. Bên cạnh bàn có một chiếc ô che nắng, nhưng thi thoảng vẫn có những vạt nắng rơi trên bộ lông mềm mại của chúng.
Chủ nhân của chúng là một ông chú, đang ngồi nghịch di động, cũng không trông hai con mèo đùa nghịch thế nào.
“Quan Quan chắc sẽ thích.” Mộc Tử Duy đi qua, lấy đi động ra chụp, đúng lúc một con mèo này tựa đầu đầu một con mèo khác. Cho dù Mộc Tử Duy không phải kiểu người yêu thích mèo quá cũng thấy chúng rất dễ thương.
Quan Chước nhìn Mộc Tử Duyđang cầm di động cười khúc khích, cảm thấy cậu còn dễ thương hơn cả bọn mèo.
Chụp ảnh là một chuyện đã bắt đầu thì khó mà dừng lại, nhất là ở nơi có rất nhiều thứ hay ho, cho dù là một cái chum nước trong một cái xó nào đó, một bình hoa trên một cái bàn đều thôi thúc người ta chụp lại.
“Cái này cũng thật xinh đẹp…” Mộc Tử Duy đứng ở trước cánh cửa của một kiến trúc, trên đó có viết ‘Khoan Vân Trách Vũ’.
Cửa là tảng đá đắp thành hình vòm, nhìn vào trong có thể thấy một bức tranh chấm phá rất lớn, cửa đá vừa vặn tạo thành cái khung cho bức tranh. Ở cửa treo đèn, chẳng biết ngọn đèn chiếu xuyên qua vật gì, khi rơi lên bức tranh thì vừa vặn thành một mặt trời màu vàng ấm.
Mộc Tử Duy chụp xong, xoay người, phát hiện Tần Cáp không biết bị làm sao, cứ nhìn chằm chằm vào một điểm. Ánh mắt ấy rất kỳ lạ.
“Tần Cáp, anh làm sao thế…” Còn chưa nói xong, chỉ thấy Tần Cáp đột nhiên gạt đoàn người ra, chạy về phía trước như phát điên vậy.
“Dở à!”
“Đi đường không thấy người sao!”
“Chạy gì mà chạy, bị tâm thần à!”
… ….
Tiếng chửi bới đại loại như thế cứ vang lên không dứt, nhưng Tần Cáp chẳng hề để ý, trong mắt chỉ còn lại bóng lưng kia.
Đuổi theo! Mau đuổi theo đi!
Tần Cáp đẩy nốt một người cuối cùng che ở trước mặt ra, túm lấy người mình đã ngày nhớ đêm mong nhiều năm. Mộc Tử Duy và Quan Chước cũng vừa vặn bắt kịp.
Người đột nhiên bị túm quay đầu lại, trong lúc nhất thời gần như tất cả mọi người đều ngây ra một lúc. Con mắt rất đẹp, làn mi thanh mảnh, còn cả khuôn mặt quá trắng với một người đàn ông, kiểu gì cũng làm người ta nghĩ tới từ ‘đẹp.
Nhưng ánh mắt mỹ nhân đã có chút sắc bén, nhìn về phía Tần Cáp hầu như đều là chán ghét và bực mình.
“Lăng Á, người kia là ai?” Cô gái bên cạnh kéo tay hắn nũng nịu hỏi.
“Không quen.” Người thanh niên xinh đẹp tuyệt trần nhìn khuôn mặt kích động và khẩn trương của người túm cánh tay kia, suy nghĩ mãi nhưng thực sự không thể nhớ ra được khuôn mặt này.
“Chắc là nhận sai người.” Thanh niên lạnh lùng ra kết luận, gạt tay Tần Cáp ra, mặc cho cô gái tựa vào y, đi thẳng không quay đầu lại.
Tần Cáp lại như đã dùng hết cả sức, ngồi bệt xuống đất.
“Anh Tần… người nọ là ai?” Mộc Tử Duy đi lên trước, nhìn tình trạng của Tần Cáp mà thấy lo lắng.
“Một bạn học thời cấp 2.” Tần Cáp trả lời rất bình thản, nhưng như là đang cố gắng kiềm nén vậy. “Đã lâu rồi chưa gặp, chắc đã quên anh rồi.”
“Nhưng mà…” Mộc Tử Duy vẫn thấy nghi, sẽ có người vì bạn học thời cấp 2 đã lâu chưa gặp mà đặc biệt đuổi theo gặp mặt một cái sao? Hơn nữa trông Tần Cáp vừa rồi thật đáng sợ, cứ như phát điên ấy.
“Nhưng cái gì mà nhưng! Lão tử là cơ lão(*)! Lão tử thầm mến tên kia đã lâu đấy, được chưa!” Tần Cáp như con mèo bị giẫm phải đuôi, đột nhiên xù lông, thấy người qua đường nhìn về phía này một cái thì gào lên: “Nhìn cái qué gì! Chưa thấy qua cơ lão à!” Nói xong đi thẳng, mặc kệ Mộc Tử Duy và Quan Chước.
Để lại Mộc Tử Duy mặt vẫn còn dại ra, và Quan Chước như đang suy nghĩ gì đó.
—
Lời tác giả:
Đã suy nghĩ vì tên cho vai mới rất lâu. Không biết có ai còn nhớ Tần Cáp đã từng nhắc tới ‘thiếu niên như hoa như ngọc thời cấp 2 kia’, chắc là không ai nhớ đâu ha… Mỹ nhân tên Lăng Á (ya thanh 4). Vốn nghĩ thanh 3 sẽ êm tai hơn, nhưng không thấy chữ nào hay hay cả, cho nên chỉ có thể chấp nhận thôi. ‘Khoan Vân Trách Vũ’ ừ, cửa bên trong là cửa gỗ, nhưng cánh cửa hình vòm bên ngoài thì đúng là cửa đá. Năm ngoái chụp Khoan Trách, khi đó di động của tôi còn chưa mất đâu (thở dài).
Đã nghe lời Chuyên Dụng (đây là tên người) cô nương, lấy ảnh từ trong album ảnh ra post, các cô nương thấy ảnh rồi xin hãy còm men. Đương nhiên, hán tử cũng có thể còm men, nhưng mà… có hán tử sao?