Những chuyện vụn vặt này, nhìn bình thường, nhưng lại cần người thực hiện.
Tiếu Hàn hai ngày nay thật sự là vội đến chân không chạm đất, nhưng không còn cách nào, đây là án mạng, không giống với những vụ án hình sự khác. Ở Trung Quốc án mạng đều là đại án.
Hơn nữa lần này người thân của nạn nhân cũng không phải hiền lành, còn tìm người trên mạng để rêu rao sự tình.
Tiếu Hàn bận đến hơn ba giờ chiều, mang theo hộp cơm tiến vào đã nhìn thấy Tần Lúc Trác ở đó, đặc biệt kích động mà nói: "Lão đại, anh đến rồi"
Lần này Tần Lục Trác cũng không khách khí với anh ta, giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, thản nhiên nói: "Công ty tôi, công việc rất nhiều"
Tiếu Hàn cũng rất ngượn ngùng, đã để vụ án này làm phiền đến anh như vậy.
Nhưng bây giờ người nhà của Đỗ Như Lệ vẫn tiếp tục tìm anh ta gây chuyện, từ hôm qua trên mạng đã bắt đầu bàn luận cái gì mà âm mưu gia tộc cũng đã bàn đến.
Tối hôm qua cục trưởng Phương đã gọi điền nhiều lần mắng anh.
Nhưng vụ án này vẫn chưa tới hai ngày, dù anh là thấn thám, cũng cần thời gian phá án đó.
Vốn dĩ triệu tập Trần Vũ, anh đã nghĩ mời Úy Lam hỗ trợ thẩm vấn anh ta. Ngày đó được chứng kiến năng lực của Úy Lam, anh ta nhận ra rằng về chuyện thẩm vấn này, chuyên gia tâm lí như Úy Lam, so với anh thì hiểu biết hơn rất nhiều.
Úy Lam đang xem hồ sơ vụ án, lần này là Tiếu Hàn chủ động mời cô đến, cho nên hồ sơ liên quan đến vụ án này, cô có thể đọc được.
Trần Vũ đã bị mang vào phòng được vài giờ, trước đó đã có cảnh sát trong cục lấy khẩu cung của anh ta.
Cùng ngày vụ án xảy ra anh ta vừa lúc ở biệt thự Trần gia, quản gia và bảo mẫu trong biệt thự có thể chứng minh đêm đó anh ta không hề đi ra ngoài. Nhưng đêm đó anh ta vẫn luôn ở một mình trong phòng, đi ngủ đặc biệt sớm như vậy, rất không giống với thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường của anh ta, cho nên Tiếu Hàn nghi ngờ anh ta cũng không phải không có lí do.
Dù sao cũng rất có khả năng nửa đêm anh ta lén ra khỏi nhà.
"Chuyện thẻ căn cước, anh ta có biết không?" Úy Lam hỏi.
Tiếu Hàn lắc đầu, đây là đòn sát thủ, anh vẫn chưa dùng đến.
Anh chỉ chỉ phòng bên cạnh, lắc đầu nói: "Tên tiểu tử này càng trầm ổn hơn so với em gái anh ta, chúng ta hỏi anh ta có biết nạn nhân không, anh ta không phủ nhận, cũng chỉ nói là phụ nữ của ba anh ta, từng gặp qua."
So với Trần Cẩm Lộ, Trần Vũ càng hiểu được Trần Hồng Nguyên là một người đàn ông hoa tâm, đối với tình nhân của cha mình, chưa từng quan tâm tới cũng không hề chán ghét.
Úy Lam đã từng gặp Trần Vũ vài lần, ngược lại anh ta không phải điển hình của loại đại thiếu gia ngu ngốc, sau khi du học từ nước ngoài về, liền lập tức nhậm chức trong công ty của ba mình. Về phần gia đình anh ta, quan hệ của cha mẹ rất căng thẳng, tuy còn chưa ly hôn, thế nhưng cha anh ta đã công khai bao nuôi tình nhân ở bên ngoài, còn sinh cả con riêng.
Úy Lam: "Người giúp việc nhà Đỗ Như Lệ là người giúp việc ở cùng gia đình, Đỗ Như Lệ cùng ai lui tới, bà ấy hẳn là người biết rõ nhất"
Tiếu Hàn thật sự rất đói, hai chiếc đũa ăn như hổ đói, liền nói: "Trong thời gian Trần Hồng Nguyên không có ở đây, Đỗ Như Lệ dẫn rất nhiều bạn bè về nhà mở tiệc, cho nên bảo mẫu nói nhiều người nhưu vậy bà ấy cũng không nhớ rõ"
Tần Lục Trác đứng phía sau, yên tĩnh nhìn chằm chằm tấm kính.
Trần Vũ là một người được giáo dục rất tốt đồng thời cũng là một người có tính cảnh giác rất cao.
Anh ta nhìn như hào hao phong nhã, hết sức phối hợp, kỳ thực cảnh sát từ trong miệng anh ta, một câu cũng không chất vấn được.
Cho đến khi Tần Lục Trác nói: "Người như Trần Vũ, khẳng định có thuê phòng dài hạn trong khách sạn, đã điều ta ghi chép thuê phòng chưa?"
Tiếu Hàn gật đầu, "Đã sớm điều tra qua, ngay cả anh ta đứng tên mấy cái bất động sản cũng đã điều tra qua"
Đúng là người có tiền, cái khác có nhiều hay không anh không biết, thế nhưng nhà thì có rất nhiều. Trần Vũ hiện tại đang giữ ba bất động sản, cái này là chưa tính biệt thự của Trần gia, còn những cái khác trên danh nghĩa của mẹ anh ta.
Bình thường anh ta vẫn ở chung cư thương mại sa hoa, một tầng hai hộ.
Chỉ có điều xem những video theo dõi của chung cư, ngày hôm qua một nhóm người bọn họ vẫn không hề dừng lại, xem đến mức mắt cũng xuýt mù luôn rồi.
Úy Lam quay đầu nhìn Tần Lục Trác, "Trợ lí Tần, anh nghĩ Trần vũ và nạn nhân có quan hệ như thế nào?"
Căn cứ vào báo cáo pháp y, trên người Đỗ Như Lệ có bảy vết đâm, trong đó có hai vết chí mạng ở giữa ngực. Nói cách khác hai nhát kia của hung thủ đã đem nạn nhân giết chết, nhưng hắn lại tiếp tục đâm thêm năm nhát nữa.
Cảnh sát đã loại bỏ khả năng khả năng là lẻn vào gây án, tên hung thủ này hẳn là quen biết Đỗ Như Lệ, đồng thời giữa bọn họ cò có ân oán.
Đây là lí do tại sao trong những thông tinh tìm được liên quan tới Đỗ Như Lệ, Trần Cẩm Lộ lại là người bị liệt vào nghi phạm đầu tiên.
Lúc này, một câu trợ lí Tần của Úy Lam đã làm cho mọi người đồng loạt kinh ngạc nhìn về phía Tần Lục Trác, sau đó mấy cặp mắt lại quan sát kỹ lưỡng hai người bọn họ.
Đặc biệt là Tiếu Hàn, cặp mắt kia cũng sắp rơi ra ngoài rồi.
Tần Lúc Trác nhàn nhạt nói, "Nếu thật sư theo lời anh ta nói, anh ta chỉ đơn giản là biết Đỗ Như Lệ, thì tại sao lại đến biệt thự của tình nhân cha anh ta, hơn nữa còn ngồi xuống ghế sô pha"
Thẻ căn cước mà Trần Cẩm Lộ làm rơi vừa vặn lọt vào kẻ hở cử sô pha.
Đúng lúc người giúp việc quét dọn phát hiện ra, nếu không lần này dù cảnh sát lục soát toàn bộ biệt thự, đoán rằng cũng không thấy tung tích của tấm thẻ căn cước này.
"Trần Vũ và Đỗ Như Lệ có quan hệ?" Tề Hiểu có chút không thể tin được mà hô một tiếng.
Chờ anh ta hô xong, thấy Úy Lam nhìn mình, lúc này mới nhớ ra, anh ta thân là cảnh sát nhân dân, có thể thấy được hành động vừa rồi thật không văn nhã. Vì vậy Tề Hiểu cười gượng, "Ý của tôi là, giữa bọn họ còn có tư tình?"
Cùng tình nhân của cha mình có tư tình?
Quan hệ này thật quá kích thích rồi.
Tần Lục Trác nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái: "Cậu xem qua điều tra bối cảnh của Trẫn Vũ chưa?"
Tề Hiểu bị dọa dến không dám nói lời nào.
Úy Lam chỉ vào hồ sơ vụ án, "Căn cứ vào điều tra bối cảnh của các anh, nên biết Trần Vũ từ cao trung đã xuất ngoại học tập, cũng đã qua lại với nhiều cô gái, bất luận là ai họ đều có bối cảnh gia đình vô cùng hùng hậu, nói ngắn gọn, anh ta là một người vô cùng kén chọn bạn bè, anh ta luôn qua lại với những cô gái môn đăng hộ đối. Chuyện này cũng có liên quan đến áp lực mà gia đình anh ta mang lại.
"Vì sao nhìn ra được chuyện này lại liên quan đến áp lực của gia đình anh ta?" Tề Hiểu nhịn không được hỏi lại.
Úy Lam: "Trần Hồng Nguyên cùng mẹ của anh ta quan hệ căng thẳng, hơn nữa bên ngoài còn sinh một trai một gái. Như vậy quan hệ của Trần Hồng Nguyên với mẹ của hai đứa con riêng còn tốt đẹp hơn, Trẫn Vũ nhanh chóng liền rơi vào thế yếu. Cũng không khó nhìn ra là anh ta muốn tìm một cô bạn gái có thể hỗ trợ anh ta."
Ngay cả Tiếu Hàn cũng lộ ra biểu tình bừng tỉnh, nói thật, trong thơi gian ngắn như vậy bọn họ đã điều tra Trần Vũ rất nhiều, ngay cả việc anh ta lên đại học quen qua bao nhiêu cô bạn gái bọn họ đều biết rất rõ.
Thế nhưng... những điều tra bối cảnh này, dưới cách tháo gỡ của Úy Lam, một chân dung về Trẫn Vũ liền bày ra rõ ràng trước mắt bọn họ.
Thông minh lại còn là con nhà giàu, bởi vì quan hệ căng thẳng của cha mẹ, tính cách lại trở nên vô cùng cố chấp, tìm bạn gái chỉ tìm những bạch phú mỹ môn đăng hộ đối.
Tiếu Hàn gật đầu: "Cho nên ý tứ của lão đại là Trần Vũ không có khả năng coi trọng Đỗ Như Lệ."
Đỗ Như Lệ gia cảnh khó khăn, sơ trung phải bỏ học đi làm thuê, sau đó lại đi làm ở những nơi ăn chơi ở Bắc Kinh.
Ưu thế duy nhất, đại khái là lớn lên rất xinh đẹp.
Trần Hồng Nguyên và Trần Vũ không giống nhau, ông ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đối với thân phận của phụ nữ ông ta thật sự không để tâm đến, nếu có một ngoại hình đáng yêu lại có một khuôn mặt xinh đẹp, muốn làm anh ta rung động, thì không có khả năng.
Lúc này, một vị cảnh sát nhịn không được hỏi: "Nếu Trần Vũ chướng mắt Đỗ Như Lệ, vậy tại sao anh ta lại qua lại với tình nhân của cha anh ta? Còn đến biệt thự làm khách?"
Đang lúc lúc bọn họ thảo luận thì có người đến, mang theo thứ gì đó đưa cho Tiếu Hàn.
Tiếu Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua, người nọ lại nói vài câu, lúc này mới rời khỏi.
Chờ Tiếu Hàn lấy lại tinh thần, giơ báo cáo trong tay lên, "Kết quả mới nhất, hai tháng trước Đỗ Như Lệ đã từng phá thai"
Phá thai???
Manh mối này dường như đã gạt đi không ít chỗ nghi vấn của vụ án, làm tan đi một chút sương mù dày đặc.
Cảm giác chỉ còn một chút nữa thôi, bọn họ có thể bắt được điểm quan trọng, tìm ra đáp án.
Úy Lam đột nhiên đứng lên.
Cô nói: "Giúp tôi nói chuyện với Trần Vũ."
Tiếu Hàn lập tức cảm thấy kì lạ, không phải lúc trước cô nói Trần Vũ biết cô sao.
.....
Sau khi cửa phòng thẩm vấn mở ra, Trần Vũ thấy Úy Lam thì mỉm cười, không hề có dáng vẻ bất ngờ. Thậm chí anh ta còn chủ động chào hỏi cô, "Chuyên gia Úy, chào cô"
"Trần tiên sinh, thấy tôi cũng không bất ngờ a" Uý Lam ôn hòa cười.
Trần Vũ lắc đầu, "Kỳ thực còn chưa kịp nói với cô một tiếng cảm ơn, việc nhỏ lại làm phiền tới cô"
Anh ta chính là nhắc lại chuyện hôm qua, Úy Lam ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức tường kính, lúc này chỗ đó xem qua cũng chỉ là một bữu tường không có trang trí gì mà thôi.
Thế nhưng cô lại cảm giác được đôi mắt kia.
Tần Lục Trác đang đứng ở nơi đó, yên tĩnh nhìn cô.
Úy Lam chậm rãi ngồi xuống đối diện Trần Vũ, mỉm cười nói: "Kỳ thực ngày hôm qua anh đã đến xem một chút"
"Chuyện ở công ty qua bận." Trần Vũ áy náy nói
Úy Lam: "Công ty hay em gái quan trọng hơn đây?"
Trần Vũ hơi ngừng lại, chậm rãi lắc đầu, hai tay vốn bình thản đặt lên hai chân, đột nhiên để lên cái bàn trước mặt, đồng thời hai tay đan vào nhau, từ trạng thái nhàn hạ thoải mái, đột nhiện chuyển sang trạng thái cảnh giác.
Úy Lam như là không chú ý tới ngôn ngữ cơ thể của anh ta, biểu tình vẫn như trước mà ôn hòa nhìn anh ta.
"Trần tiên sinh, có thể nói cho tôi một chút, anh cùng Đỗ Như Lệ quen biết như thế nào không?"
Trần Vũ nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Lúc nãy tôi đã nói với cảnh sát, tôi biết người này, cô ta cùng cha tôi có quan hệ. Thế nhưng tôi và cô ta, nhiều lắm là gặp qua mà thôi. Vốn dĩ cũng không có gì đáng nói"
"Thật sự không có gì đáng nói sao?"
Úy Lam đột nhiên mở văn kiện ra, đem túi vật chứng ném tới trước mặt Trần Vũ.
"Nên nói bắt đầu từ đâu đây? Từ sau khi anh tốt nghiệp đại học tiến vào công ty của cha anh rồi bị sỉ nhục, hay từ lúc anh phát hiện ra cha anh muốn bồi dưỡng con trai riêng của mình để tiến vào công ty?"
Đối với lời này của cô, Trần Vũ chỉ nhíu mày.
Mà khi Úy Lam nói tiếp thì ánh mắt của anh ta không còn giấu được vẻ kinh ngạc nữa.
"Vậy thì bắt đầu từ lúc anh sắp xếp phụ nữ bên cạnh cha anh, đồng thời theo dõi mọi thứ của ông ta đi. Quan hệ của cha mẹ anh căng thẳng, cha anh quanh năm không về nhà, so với con trai, anh càng giống như một người thân. Mà cha anh rõ ràng thiên vị đứa con trai riêng học tập ưu tú kia. Vì thế mắt thấy đứa con trai riêng sắp được sắp xếp vào công ty, anh chỉ có thể nghĩ biện pháp."
"Biện pháp gì đây?" Úy Lam mỉm cười, "Có loại gió nào, có thể lợi hại hơn gió trên giường đây?"
"Anh sắp xếp Đỗ Như Lệ bên cạnh cha anh, nhưng lại đề phòng cô ấy mọi nơi, cho nên khi anh phát hiện cô ấy mang thai, đã cảm thấy người này đã không có cách nào nắm trong tay, cho nên..."
Con ngươi Trần Vũ hơi co lại, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cô nói Đỗ Như Lệ mang thai?"
Tốt, Úy Lam đóng lại văn kiện, cô suy đoán chưa từng sai.
Đỗ Như Lệ đúng là một con cờ mà Trần Vũ an bài bên cạnh Trần Hồng Nguyên, sở dĩ cô nói nhiều như vậy, phản ứng đầu tiên cũng chính là chuyện anh ta quan tâm nhất, Đỗ Như Lệ mang thai.
Cuối Cùng, Trần Vũ lại đột nhiên bật cười.
Anh ta đứng dậy, vị cảnh sát ngồi bên cạnh Úy Lam nhất thời cảnh giác, trách mắng: "Ngối xuống, ai cho anh đứng dậy"
Úy Lam khoát tay, lúc này Trần Vũ đã đứng cách cô rất gần.
Giữa hai người cách một cái bàn, thế nhưng Trần Vũ thân hình cao lớn, cho nên có thể dễ dàng lại gần nhìn Úy Lam: "Bác sĩ Úy, có một câu, tôi chỉ nói với một mình cô"
Sau đó, anh ta kề sát vào tay Úy Lam, nói nhỏ một câu.
Mà bên phòng quan sát kia, tất cả mọi người đểu mở to hai mắt, thế nhưng rõ ràng ai cũng nghe không được.
Chỉ có Tần Lục Trác nhíu mày thật chặt nhìn chằm chằm, môi Trần Vũ cách Úy Lam qúa gần.
Nói thì cứ nói, kề gần như vậy để làm gì?