• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng đến gần, hàn khí trên thân Thích Trường Ninh càng nặng, nghĩ đến là nàng đứng rất lâu trong đêm. Thậm chí còn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, không biết là vết thương trên bàn tay Thích Trường Ninh, hay là nhiễm lên máu của người khác.

Khương Xu cởi đai lưng ra, liền không thể tránh khỏi sờ s0ạng eo Thích Trường Ninh, eo thật là mảnh! Dáng người giữ thật tốt! Làm sao nàng ấy có vòng eo nhỏ cùng bộ ng ực đẹp như vậy... Chậc, loại chuyện này tình là trời sinh, không đến ghen tị.

"Ngươi sờ đủ chưa?" Trên đỉnh đầu vang tới âm thanh yếu ớt của người nào đó.

Khương Xu mặt đỏ lên: "Tỷ tỷ nói gì thế? Thật giống như ta là tên bại hoại cố ý muốn chiếm tiện nghi của tỷ tỷ! Ta chủ yếu là vì giúp tỷ tỷ nới dây thắt lưng, không thể tránh khỏi có một ít tiếp xúc thân thể, dù sao chúng ta đều là nữ nhân, tỷ tỷ cũng đừng có quá để ý."

"Hừ." Thích Trường Ninh khe khẽ hừ một tiếng, "Ta nói là như vậy, nhưng ai gia cũng không có quên ngày đầu tiên người nào đó lên làm Thái hậu liền giống như tỏ tình, nói là ngưỡng mộ ai gia đã lâu. Còn đối với con nhỏ của mình nói bởi vì thích ai gia quá mức, cho nên vì yêu sinh hận..."

Khương Xu xấu hổ vì những gì nàng từng nói đến nỗi móng chân nàng muốn đào xuống đất.

Đây còn không phải là vì mạng sống sao?

Mà Thích Trường Ninh lại làm sao còn đang hoài nghi mình có ác ý đối với nàng à?

Khương Xu đã cởi ra đai lưng của Thích Trường Ninh, giúp nàng đem phượng bào màu đen cởi ra, treo ở một bên trên kệ áo, từng tầng từng lớp y phục được cởi ra, cuối cùng chỉ còn lại tâm y bên trong...

Giờ phút này Thích Trường Ninh đã mất đi vẻ lạnh lùng thường có, màu da thịt mơ hồ hiện lên dưới lớp áo, tháo châu sức từ trên đầu xuống, tóc dài khoác vai, nàng lại so với lúc trang điểm đậm càng thêm xinh đẹp chói mắt.

Khương Xu không khỏi nhìn đến ngây người.

Nàng thừa nhận mình là có nhan sắc, cuối cùng sẽ bị mỹ mạo của Thích Trường Ninh làm chói mù mắt. Nếu như nữ nhân này trước sau như một, tâm nghĩ không muốn hiểm ác như vậy liền tốt!

"Nhìn cái gì đấy?" Khuôn mặt của Thích Trường Ninh trước mặt nàng phóng to, đôi mắt hơi nheo lại dáng vẻ giống một con hồ ly vô cùng nguy hiểm.

"Không có, không thấy cái gì!" Khương Xu sẽ không nói cho nàng biết nàng đẹp như vậy, nếu không nữ nhân ngu ngốc này nhất định sẽ hoài nghi nàng thèm nhỏ dãi muốn sắc đẹp của nàng!

"Ta đi trải sàn..." Khương Xu vừa muốn đi, Thích Trường Ninh liền dùng tay trái chặn eo của nàng, đem người kéo trở về trong ngực mình.

Thích Trường Ninh cúi đầu nhìn xem nàng, môi đỏ hơi gấp.

"Ngủ cùng một chỗ với ta."

"Tại sao?!"

Một mặt Khương Xu cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.

Thích Trường Ninh lung lay tay phải bị băng bó của nàng.

"Không phải đã nói muốn chiếu cố ai gia? Ngươi ngủ ở bên cạnh ai gia sẽ thuận tiện hơn."


"Được thôi." Khương Xu chỉ có thể đáp ứng, cúi đầu nhìn cánh tay đầu kia của nàng ôm eo của mình...

"Tỷ tỷ, dạng này rất kỳ quái đó! Ngươi xem một chút ngươi, đều hoài nghi ta đối với ngươi có ý nghĩ xấu, tại sao muốn ôm ta?"

Trên mặt Thích Trường Ninh khó phân biệt là nàng đang vui hay đang tức giận, trầm mặc đến nửa ngày nói: "Chỉ là tay trái không quá quen thuộc mà thôi, nếu không ai gia sẽ không bắt ngươi."

Sau khi nói xong liền đem người buông ra, tự mình đi lên nằm trên giường.

Hai mắt Khương Xu kỳ quái nhìn nàng, tâm tư của nữ nhân này quả thực so mèo còn khó đoán hơn.

Sau đó, nàng cũng nằm lên giường.

Còn chu đáo đắp chăn giúp Thích Trường Ninh.

Thích Trường Ninh xoay người lại, nhìn chằm chằm nàng nói: "Ngươi không lạnh sao?"

"Ấy..." Chẳng lẽ nàng lại muốn đắp chung chăn bông cùng Thích Trường Ninh sao?!

"Ta sẽ đắp nó ngay bây giờ."

Giữa hai nữ tử với nhau, ngủ ở một giường đắp chung chăn cũng là rất bình thường mà! Mặc dù Thích Trường Ninh không khác gì bà chằn, nhưng cũng là nữ nhân mà!

Khương Xu khốn khổ muốn chết, tất cả cảnh giác đối với Thích Trường Ninh đều quên, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Bình minh, Khương Xu đúng giờ mở mắt, ý thức còn có chút mơ hồ, lại cảm giác có cái gì đặt ở dưới người mình rất cấn người. Sau đó dần dần nghe thấy bên tai truyền đến thanh tiếng thở yếu ớt, vừa quay đầu, liền thấy Thích Trường Ninh nhắm mắt lại, an tĩnh ngủ thiếp đi, mà nàng chính là gối lên cánh tay Thích Trường Ninh!

Chăn mền đắp lên trên thân hai người cũng không biết khi nào bị đạp xuống giường. Cả người nàng cơ hồ chính là mang núp ở bên trong Thích Trường Ninh.

Khẳng định là đạp mất chăn đắp, nàng cảm giác được lạnh, mới chui vào trong ngực Thích Trường Ninh!

Nàng hi vọng Thích Trường Ninh không phát hiện...

Nàng lặng lẽ muốn đứng lên, bỗng nhiên bị người túm trở về.

Chẳng biết lúc nào Thích Trường Ninh tỉnh, đè lại bờ vai của nàng, vừa mới tỉnh ngủ bốn mắt hai người tương đối. Khương Xu vậy mà nghe được lòng của mình đập bịch bịch!

Khương Xu âm thầm ảo não, là tư thế mình ngủ quá không duyên dáng sao? Làm thế nào lúc tỉnh giấc, tình trạng hiện trường giống như say rượu mất lý trí!

Thích Trường Ninh hừ lạnh nói: "Đã nói chiếu cố ai gia, kết quả là ai gia chiếu cố ngươi. Ngươi cũng không biết một đêm ngươi đem chăn đạp xuống dưới bao nhiêu lần!"

"Ta, ta đạp?"


"Không phải à? Chẳng lẽ lại là ai gia đang ngủ đạp xuống?" Thích Trường Ninh bất mãn hỏi lại.

Khương Xu cười cười xấu hổ: "Tỷ tỷ, còn không phải là trời lạnh quá đi?"

"Ngươi cứ việc chui vào trong ngực ai gia, ôm vào thì ấm lắm." Thích Trường Ninh nhàn nhã nói.

Khương Xu càng muốn tìm cái hang động chui vào hơn.

"Tỷ tỷ, đã đến giờ vào triều!" Nàng tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.

"Ngươi không cần phải đi." Thích Trường Ninh đứng dậy, "Ai gia vẫn như cũ đối ngoại giới tuyên bố ngươi trúng độc rất sâu, tổn thương thân thể, cần dưỡng bệnh. Tạm thời nghỉ ngơi ba đến năm ngày đi."

Khương Xu suy tư nói: "Đã như vậy, ta có phải là cũng không có thể tùy ý đi lại trong cung?"

"Không, cứ như thường lệ, đi dạo Ngự Hoa Viên, gặp phụ thân ngươi hay chiếu cố Hoàng đế đều tùy ý."

Khương Xu đã có thể nghĩ đến bên ngoài lại nên truyền ngôn, Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu rõ ràng không ngại, Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu lại nói dối nàng cần dưỡng bệnh, thực ra vì tước đoạt quyền lực buông rèm chấp chính của nàng.

Tựa như hiệu quả cùng một dạng lúc đưa trâm phượng cho nàng.

Nữ nhân này lại muốn lợi dụng nàng làm cái gì?

Chỉ sợ có một ngày nàng bị Thích Trường Ninh lợi dụng chết, đều không biết là chết thế nào đâu!

Nhưng Khương Xu không có đem ý nghĩ mình nói ra.

"Ta thay y phục cho tỷ tỷ."

Nhưng mà nàng bận rộn nửa ngày đều không thể thay Thích Trường Ninh mặc vào phượng bào, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Thật sự là ăn mặc quá mức rườm rà, nàng từ trước đến nay đều là để cung nữ hỗ trợ mặc vào.

Thích Trường Ninh nhìn nhìn người lộn xộn, tựa hồ cười nói: "Ngươi chỉ biết cởi y phục, không biết mặc vào?

"A..."

"Chỉ cần ngươi biết cởi ra là được."

"...?"


Thích Trường Ninh nhanh nhẹn dùng tay trái của mình mặc xong phượng bào, sau đó liền gọi cung nữ tới buộc tóc.

Khương Xu sợ ngây người, chua xót nói: "Tay trái của tỷ tỷ linh hoạt như vậy, xem ra không cần ta phục vụ."

"Nó không linh hoạt như tay phải, sau này ngươi thử xem sẽ biết."

"Hả?"

Khương Xu nghe không hiểu ý gì.

Thích Trường Ninh hỏi lại nàng: "Ngươi muốn trốn tránh chiếu cố, để mặc ai gia?"

"Không trốn tránh." Khương Xu nén giận.

Nàng xem như minh bạch, Thích Trường Ninh căn bản không cần nàng chiếu cố, chính là mượn bản thân đang bị thương mà dễ dàng khi dễ nàng!

Thích Trường Ninh đi vào triều, Khương Xu quyết định mặc kệ bất kể quần thần lớn nhỏ đi qua, tiếp tục mở ra kế hoạch tiếp cận của mình, làm bữa sáng cho Thích Trường Ninh.

Dưới sự hướng dẫn của Thượng Ngự Chính, Khương Xu làm ra hai bát cháo yến mạch, tính toán đợi Thích Trường Ninh xuống cùng nàng cùng một chỗ ăn sáng.

Lúc Khương Xu để Tứ Hỷ dẫn theo hộp thức ăn trở lại Khôn Ninh cung, phát hiện một người chờ bên ngoài Khôn Ninh cung.

Người kia nghe thấy tiếng bước chân quay đầu, lại là Công chúa Linh Vực.

Khương Xu kinh ngạc nhìn xem nàng.

Sau vụ ám sát đêm qua, sứ giả đều đã rời khỏi cung, được canh gác chặt chẽ, ai ngờ Khải Vy còn có thể ở lại trong cung?

Linh Vực đi lên trước hướng nàng hành lễ.

"Tham kiến Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu nương nương."

"Không cần đa lễ, Công chúa tìm ai gia có việc gì?" Khương Xu hỏi.

"Thần chỉ là nghĩ đến thăm hỏi nương nương." Linh Vực cười nói.

Khương Xu nhớ tới ngày đó hai người gặp nhau ở trong vườn, nàng chưa kịp nói đến hai câu cuối cùng liền bị Thích Trường Ninh đánh gãy.

"Công chúa vào trong nói chuyện đi."

Khương Xu mời người vào tẩm điện, đem cháo tự mình làm bày ở trên mặt bàn.

"Công chúa, ai gia có một chuyện muốn nhờ ngươi."

Linh Vực nói: "Nương nương cứ việc phân phó thần."

"Chuyện ta có bệnh tim, có thể không nói cho Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu được không?"

"Được." Linh Vực trực tiếp đồng ý mà không hỏi tại sao.


Nghĩ đến nàng thông minh như thế, chỉ cần tự suy nghĩ một chút, nói liền biết là chuyện gì xảy ra.

Khương Xu trầm tĩnh lại.

"Còn chưa kịp cám ơn ngươi, lần trước tại thời điểm bệnh tim của ai gia tái phát, ngươi đã cho ai gia uống thuốc."

"Lần trước?"

"Mặc dù Công chúa Nam Cương đã rời khỏi Đại Tề vào đầu năm nay, nhưng ai gia mới vừa chạm mặt Khải Vy trong cung cách đây không lâu. Nghĩ kỹ, nhất định ngươi phải có bí mật của mình, ai gia sẽ không can thiệp."

"Nương nương." Sắc mặt Linh Vực biến hóa, "Hoàn toàn chính xác thần thường xuyên ở lại trong cung Đại Tề, nhưng cũng không gặp được nương nương. Chỉ sợ lúc nương nương bệnh tim tái phát, người lúc đó không phải là thần, mong rằng nương nương cẩn thận dò xét."

"Cái gì?!"

Mặc dù lúc ấy nàng đã đau đến ý thức mơ hồ, nhưng là cảm giác quen thuộc hẳn là không sai... Không phải Khải Vy, người kia rốt cuộc là người nào?

Khương Xu rất nhanh thu liễm lại sự thất thố của mình.

"Ai gia sẽ cẩn thận điều tra."

Nàng cùng Linh Vực nói chuyện rất lâu, tiếng cười bên trong đại điện không ngừng. Bỗng nhiên, âm thanh của Linh Vực im bặt mà dừng, vội vàng cùng nàng cáo biệt: "Nương nương, thần phải trở về, lần sau lại đến bái kiến ngài."

Lời vừa dứt, Linh Vực nhảy cửa sổ mà đi.

Khương Xu vẫn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy Thích Trường Ninh đứng tại cửa.

Không biết vì cái gì, nàng cảm giác được từ ngay tại bên trên thân Thích Trường Ninh tản mát ra khí tức rét lạnh âm trầm.

"Tỷ tỷ..." Vừa mở miệng, nàng cảm giác bầu không khí có chút xấu hổ. Đều là lỗi của Khải Vy, thấy Thích Trường Ninh thế nào liền nhảy cửa sổ trốn? Khéo không thành nàng là giấu diếm Thích Trường Ninh vụng trộm ở tại trong cung? Kia nàng tuyệt đối sẽ bị Thích Trường Ninh trị tội!

Đều do hành vi nhảy cửa sổ đào tẩu của Linh Vực, để Khương Xu vô cớ cảm thấy áy náy, nàng không biết mà cứ tưởng mình đã làm gì đó có lỗi với Thích Trường Ninh...

"Tỷ tỷ, nàng, nàng là đi cửa chính đến thăm, ta cũng không biết tại sao nàng muốn nhảy cửa sổ đào tẩu. Nhưng là chúng ta chỉ là nói chuyện có hai câu..."

"Trò chuyện cái gì mà vui vẻ như vậy? Ai gia đều nghe thấy âm thanh cười ha ha!" Thích Trường Ninh vừa nói vừa đi tới.

"Không có trò chuyện cái gì, đều chỉ là một chút nói nhảm mà thôi... " Da đầu Khương Xu tê dại giải thích.

"Kính Chi."

Thích Trường Ninh bỗng nhiên gọi đại thái giám của nàng.

Kính Chi vội vã tiến đến.

"Nương nương, nô tài có mặt."

Thích Trường Ninh ra lệnh: "Đi tới cổng Khôn Ninh cung lập bảng, liền viết lên, cấm Linh Vực cùng chó không được đi vào! Nàng nếu là lại dám đến, ai gia muốn nàng đẹp mặt!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK