• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo ý của Lâm Khước thì lúc nãy y đã tức giận rồi bỏ cơm, nửa đêm đói bụng gọi phòng bếp qua nấu cơm có hơi mất mặt, nếu để Yến An biết thì lần sau chắc chắn hắn sẽ còn dám chọc giận y.

Cho nên y muốn Lý Mộ lén cùng mình tới phòng bếp tìm đồ ăn.

Lý Mộ cũng là người từng trèo cửa sổ, có điều trèo của sổ phủ Yến vương thì là lần đầu tiên.

Nàng với Lâm Khước ngồi dậy, lặng lẽ thay y phục, không dám gây ra tiếng động làm động đến nha hoàn gác đêm.

Cả hai chuyển bình hoa trang trí cạnh cửa sổ đi chỗ khác, Lâm Khước mở cửa sổ ra, trèo ra ngoài trước, vươn tay về phía Lý Mộ. Lý Mộ đặt tay mình lên tay Lâm Khước rồi đột nhiên rụt lại, vội vàng chạy tới bàn trang điểm lần mò một lúc, cuối cùng cũng lấy ra được một tấm bản đồ phủ Yến vương được Triệu ma ma cho. 𝑵hanh nhấ𝙩 𝙩ại ++ 𝙩 rù𝗺𝙩ru𝓎ện﹒𝑽𝑵 ++

Vương phủ quá lớn, nàng rất nghi ngờ việc Lâm Khước có thể nhớ hết đường đi bên trong hay không, cho nên mới quyết định quay về lấy bản đồ để chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.

Chờ Lý Mộ trèo ra khỏi cửa sổ, Lâm Khước mới biết nàng cầm cái gì theo, buồn cười hỏi: “Nàng sợ ta đi lạc trong chính ngôi nhà của mình hả?”

Lý Mộ: “Có khả năng.”

Lỡ như bọn họ thật sự lạc đường, chuyện này còn đáng xấu hổ hơn cả việc y tức giận bỏ cơm, nửa đêm đói bụng gọi phòng bếp nấu cơm cho mình.

Tuy khắp nơi trong vương phủ đều treo đèn lồ ng nhưng dù sao giờ cũng là nửa đêm, ánh trăng trên bầu trời chỉ có một vòng khuyết mờ nhạt, Lâm Khước sợ bọn họ lạc mất nhau, nắm chặt tay Lý Mộ đi suốt đoạn đường.

Bọn họ bước lên bậc thang ở hành lang, đi qua hết cánh cửa này tới cánh cửa khác… Lý Mộ vốn đang cố gắng nhớ đường, sau khi đi đến gần một con sông nhỏ, trên cầu có treo đèn sáng, mỗi lúc gió đêm thổi qua là ánh đèn lại lắc lư dưới mặt sông, cảnh tượng khác hoàn toàn lúc ban ngày, Lý Mộ chỉ cúi xuống nhìn thêm mấy lần đã quên mất con đường mình cố nhớ trước đó, cứ thế quẳng mất, tập trung ngắm nhìn “cảnh đêm vương phủ” thú vị trong miệng Lâm Khước.

Rất yên tĩnh, hơn nữa… còn rất tự do.

Dù bây giờ nàng có nhảy hip hop ở đây cũng không sợ bị người khác phát hiện.

Cho tới khi xém chút va phải thị vệ trong vương phủ, Lý Mộ mới biết rằng không nên nhảy hip hop thì hơn.

Một nơi to như vương phủ thì sao có thể không có thị vệ gác đêm được?

Lâm Khước kéo tay nàng núp sau một ngọn núi giả, đợi thị vệ đi rồi mới nói đầy tiếc nuối: “Ta còn tưởng rằng có thể dẫn nàng né hết bọn họ chứ.”

Lý Mộ: “…”

Cho nên trước đó nàng cảm thấy tự do là vì Lâm Khước nắm rõ thời gian và con đường tuần tra của thị vệ, cố ý dẫn nàng né tránh hết sao?

Lâm Khước nắm tay Lý Mộ đi tiếp: “Ban ngày ta thích nhất nằm trong phòng, ban đêm đau đầu thì thích ra ngoài đi dạo, một mình đi khắp vương phủ, đợi hết đau thì trời đã sáng.”

Lý Mộ: “Lỡ trời mưa thì sao?”

Lâm Khước bật cười: “Vậy không ổn.”

Y rất ghét trời mưa, lý do cũng rất bình thường, ngày y chạy về kinh thành trời cũng đổ mưa, sau khi y dầm mưa dẫn Cố Trì về phủ công chúa, độc trong cơ thể phát tác, ngã rạp xuống đất, y vẫn lo lắng cho đệ đệ và mẫu thân, tiếng mưa rơi ngày thường đột nhiên trở nên ồn ào hơn hẳn, khiến y ghét mưa tới tận bây giờ.

Bọn họ đi vào phòng bếp, Lâm Khước bảo Lý Mộ đứng chờ bên cạnh, y đi vào một lát rồi lại trở ra, trong tay xách hai bao giấy dầu, còn có một lọ đựng gì đó.

Lý Mộ hỏi: “Bọn họ không biết phòng bếp mất đồ sao?”

Nếu bị phát hiện thì mấy món bị thiếu này tính lên đầu ai đây?


Lâm Khước cười: “Tất nhiên sẽ biết, ngày mai nói cho Ngô quản sự một tiếng, bảo ông ta nhận tội thay chúng ta là được.”

Như thế vừa không khiến quá nhiều người biết nửa đêm bọn họ tới lấy trộm cái gì, cũng sẽ không để người trong phòng bếp phải gánh trách nhiệm làm mất đồ.

Lý Mộ rất muốn sửa lại lời y: Không phải là “chúng ta”, chỉ có “ngươi” thôi.

May mà nàng không mở miệng nói, bởi vì bên trong một bao giấy dầu là cơm cháy khoai tây, một bao kia là bánh bột ngô nhân thịt, trên đó đều được rắc hạt mè và tiêu cay, mặc dù đã nguội nhưng vẫn rất thơm, hai người ngồi xuống bên dòng sông nhỏ mà Lý Mộ ngắm lâu nhất, chia đều cơm cháy khoai tây, Lý Mộ ăn không nổi bánh bột ngô, chỉ xé một miếng nếm vị.

Tiếng nước chảy róc rách dưới sông nhỏ vang lên, Lý Mộ cũng ăn xong miếng cơm cháy khoai tây cuối cùng, nhúng tay xuống dòng nước để rửa, vừa định nói nếu có thêm ớt thì càng ngon, nhưng lại nhớ rằng nơi này không có ớt cây, vị cay hoàn toàn là từ hạt tiêu và gừng, rồi lại nghe thấy Lâm Khước ngồi phía sau hỏi nàng: “Nàng có biết ngoài khoai tây ra thì dị vực còn có thứ gì tốt không?”

Lý Mộ quay đầu lại: “?”

Lâm Khước: “Mấy thứ này hơn nửa là do Ung Võ Đế thời trẻ đã buông lỏng lệnh cấm biển thì mới mang về được, lệnh cấm biển này có từ thời Thái Tổ, cho dù là ta cũng chẳng tài nào hủy bỏ được, có điều muốn phá lệ cũng không phải không được.”

Lý Mộ nghe thế thì từ từ ngồi thẳng lưng lên.

“Mấy ngày qua Nội Các ồn ào một hồi, nhưng cũng đã quyết định gần xong rồi.” Lâm Khước nói cho Lý Mộ biết: “Có điều việc chuẩn bị thuyền buồm, thủy thủ khá là tốn thời gian, nếu thuận lợi thì muộn nhất là năm sau có thể ra khơi.”

Năm sau sao…

Lý Mộ ngơ ngẩn, lúc nàng lấy lại tinh thần thì Lâm Khước đã ngồi xuống bên cạnh, tò mò nhìn nàng, hỏi: “Nàng có thể nghĩ tới những thứ có ích trước, vẽ ra giấy, đến lúc đó để bọn họ đi tìm.”

“Ta nghĩ…” Lý Mộ nói: “Năm sau, ngươi còn ở đây không?”

Lâm Khước lập tức hiểu ý, tầm mắt của y dừng ở bên kia sông một lúc, cuối cùng quay lại đối diện với nàng: “Có lẽ… vẫn còn.”

Lý Mộ gật đầu như tin lời Lâm Khước nói, cũng giống như đang chấp nhận lời hứa hẹn “năm sau vẫn còn” của Lâm Khước vậy.

Hai người ngồi im bên bờ sông một hồi, đang chuẩn bị rời đi thì bàn tay đang nắm của hai người lại di chuyển về phương hướng ngược nhau.

Lý Mộ: “?”

Chẳng phải y nói là chắc chắn sẽ không lạc đường sao, phía y đi rõ ràng là phòng bếp.

Lâm Khước giơ cái lọ trong tay lên: “Đi phòng bếp thêm chuyến nữa, trả lại cái này.”

Lâm Khước lấy từ phòng bếp ra hai bao giấy dầu chứa đồ ăn và một cái lọ, cái lọ này nãy giờ không được mở ra, Lý Mộ cũng không biết bên trong chứa gì, cho nên nàng thấy hơi kỳ lạ, sao Lâm Khước lấy ra rồi lại muốn trả lại.

Lâm Khước: “Cái lọ này là rượu vàng phòng bếp dùng để nấu ăn.”

Lý Mộ dừng bước, dùng gương mặt kinh sợ nhìn y: Ngươi muốn uống rượu tới như vậy sao?!

Lâm Khước kéo tay nàng: “Đi thôi, trả rượu lại, ta không muốn đã không uống được rượu mà còn bị Ngô quản sự mách với nương.”

Đúng rồi, y chưa uống.

Lý Mộ theo Lâm Khước đi về phía trước, đột nhiên nàng phản ứng lại, Lâm Khước đúng là đã định uống rượu, có lẽ vì câu “năm sau vẫn còn” kia nên mới quyết định không uống.


Hai người đi thêm một chuyến tới phòng bếp trả rượu, đang định về phòng rửa tay rửa mặt nằm ngủ, lại phát hiện chính viện đằng trước sáng trưng như ban ngày, mọi người đều đang đi tìm bọn họ.

Lý Mộ nhắm mắt lại: …Mệt mỏi quá, chết hết đi.

Lâm Khước rất bình tĩnh, cũng không định trèo cửa sổ vào phòng, dẫn Lý Mộ đi về bằng cửa chính, gặp nha hoàn của bọn họ đang đi gọi Lưu ma ma.

Lưu ma ma chạy tới, thở hổn hển, còn không quên bẩm báo bọn họ: “Vương gia, vương phi, trưởng… trưởng công chúa tới… bây giờ… bây giờ đang ngồi chờ ở trong.”

Lâm Khước bất ngờ: “Không phải ngày mai nương mới hồi kinh sao?”

Lưu ma ma điều chỉnh lại nhịp thở, đáp: “Nghe Ngô quản sự nói, điện hạ đã cho mở Tây Trực Môn ngay trong đêm, trực tiếp bỏ qua lệnh cấm đi lại ban đêm, chắc là có việc gấp.”



Trưởng công chúa Chiêu Minh ngồi trong sảnh chính uống trà, y phục bà mặc trên người không quá sạch sẽ, rõ ràng là đã vội vàng chạy về.

Khi bà nhìn thấy con trai và con dâu biến mất giờ cùng nhau trở lại, lòng thấy hơi khó hiểu không biết nửa đêm mà cả hai còn kéo nhau đi đâu, may mà Lâm Khước thông minh, không đợi bà hỏi đã mở miệng trả lời, nói rằng mình không ngủ được, dẫn Lý Mộ ra ngoài đi dạo, còn hỏi bà việc gì đã xảy ra, tại sao lại nôn nóng quay về, còn ra lệnh mở cửa thành trong đêm nữa.

Trưởng công chúa Chiêu Minh hoàn toàn không nể mặt con trai mình chút nào: “Ta sợ ta mà về trễ một chút, con sẽ gi ết chết Vô Độ giống như giết Tào Toàn An vào năm đó.”

Tào Toàn An là thái giám Tư Lễ Giám do chính tiên đế sắc phong, năm đó tiên đế băng hà, Vô Độ mất tích, hắn ta đã nói rằng trong tay mình có phương pháp giải độc, có thể giải độc trong người Lâm Khước.

Ai ngờ Lâm Khước vì không muốn bị hoạn quan khống chế, bỏ qua trưởng công chúa Chiêu Minh, trực tiếp giết Tào Toàn An.

Chuyện này khiến trưởng công chúa Chiêu Minh xuất hiện bóng ma tâm lý, cho nên khi bà nghe tin Lâm Khước có thể đã tìm được Vô Độ mới suốt đêm quay về, sợ chậm một chút thì sẽ bị tên nghịch tử trong nhà làm tức chết.

“Ngài nói vậy…” Lâm Khước bật cười: “Ta cũng không phải bị điên, cứ một hai phải giết hết tất cả người có thể giải độc cho mình.”

Trước việc Lâm Khước nói bản thân không điên, trưởng công chúa Chiêu Minh không bình luận thêm gì, chỉ hỏi: “Vô Độ đâu?”

Lâm Khước: “Còn chưa tìm được.”

Trưởng công chúa Chiêu Minh không tin.

Lâm Khước: “Thật sự chưa tìm được, hai người trước đó đều là giả.”

Lý Mộ nghe từ đầu tới cuối: Có phải nàng nên tránh đi hay không?

Nhưng nàng lại không dám mở miệng hỏi thành tiếng giữa không khí nghiêm túc này, ban đầu trưởng công chúa Chiêu Minh cũng có ý định vẫy tay cho nàng lui, có điều Lâm Khước lại kéo nàng ngồi xuống cùng, còn tạm thôi nói chuyện, sai Lưu ma ma lấy một bình nước ấm tới… Lý Mộ vốn đã mất ngủ, nếu uống trà có lẽ sẽ không sống nổi mất.

Trưởng công chúa Chiêu Minh thấy vậy cũng không nói gì, thế là Lý Mộ ôm chén nước ấm, im lặng nghe hai mẫu tử trò chuyện.

Hóa ra chính trưởng công chúa cũng không rõ tình huống lắm, chỉ là nhận được tin tức, hay chuyện Lâm Khước tìm thấy Vô Độ cho nên mới vội vàng quay về.


Thế là Lâm Khước đành phải giải thích một lượt toàn bộ quá trình phát hiện hai tên Vô Độ giả.

Lâm Khước cố ý bỏ qua phần “Lý Mộ lấy trộm mật tin khiến y chú ý, do đó phát hiện nàng từng gặp mặt Vô Độ chạy trốn khỏi hoàng cung năm xưa”, chỉ nói rằng Cẩm Y Vệ phát hiện ra đường hầm đi thông từ chùa Minh Đài tới Truyền Tâm điện, cùng với “cuộc trò chuyện” giữa y với trụ trì chùa Minh Đài đi du lịch năm năm trở về.

Trụ trì nói rằng đường hầm kia là do một vị hoàng đế nào đó xây dựng để phòng ngừa tình huống bất ngờ, mỗi vị trụ trì trong chùa Minh Đài đều được biết, nhưng mỗi đời hoàng đế có biết đến hay không thì khó nói.

Vô Độ phụng mệnh tiên đế vào cung chữa trị cho Yến vương, cũng lo rằng Yến vương có ý định muốn giết Vô Độ, trụ trì sợ Vô Độ xảy ra chuyện, cho nên mới nói chuyện đường hầm cho Vô Độ biết, lỡ như gặp chuyện không may thì Vô Độ cũng có thể trốn khỏi hoàng cung.

Trụ trì vốn là người thông minh tỉ mỉ, ông không quên dặn dò các hòa thượng trong chùa, nếu như Vô Độ còn chưa xuất cung mà có người nói thấy Vô Độ ở chùa Minh Đài thì phải một mực nói rằng không biết.

Cuối cùng Vô Độ vẫn sử dụng đường hầm để chạy ra ngoài, cũng không kịp uống một ngụm nước, chỉ gửi lại một bức thư cho trụ trì rồi bỏ chạy, sau khi trụ trì xem thư xong thì bắt đầu lan tin tức chùa miếu muốn tu sửa, lấp kín đường hầm.

“Trong thư nói hắn đi đâu?” Trưởng công chúa Chiêu Minh hỏi.

Lâm Khước: “Không nhắc tới, có điều trụ trì biết vài nơi, mấy năm nay ông ta ra ngoài du lịch cũng là vì tìm kiếm Vô Độ.”

Trưởng công chúa Chiêu Minh đã đoán được chuyện tiếp theo: “Con phái người tới mấy nơi đó, kết quả là tìm được hai Vô Độ giả?”

“Vô Độ giả đầu tiên là tới ám sát con, sau khi bị nghiêm hình bức cung thì nói ra manh mối “Nghĩa An Bồ Tát”, có lẽ là người của Nghĩa An giáo. Kẻ ám sát con vào tháng năm ở chùa Minh Đài cũng là người của Nghĩa An giáo, bọn họ phát hiện trụ trì đang tìm Vô Độ, cho nên âm thầm uy hiếp ông ta nhiều năm, ép ông ta nói ra tung tích của Vô Độ.” Lâm Khước nói tới đây, đột nhiên nhớ tới một chuyện, mỉm cười hỏi trưởng công chúa Chiêu Minh: “Ai gửi tin cho nương bảo con tìm được Vô Độ? A Trì hẳn còn chưa biết gì, là Yến An sao?”

Trưởng công chúa Chiêu Minh vẫn rất phúc hậu, không khai báo mà hỏi ngược lại: “Nếu không phải đêm nay ta tới tìm con, có phải con không định nói tin tức Vô Độ còn sống cho ta biết hay không?”

“Con không muốn nương phải mừng hụt thôi.” Lâm Khước nhẹ nhàng điểm qua sai lầm của mình, kéo chủ đề lại: “Nương cũng đừng nói giúp Yến An, để con nói nương biết tên tiểu tử kia đã lén chúng ta làm cái gì… Con cũng chỉ mới biết chiều nay thôi, làm con giận tới mức đau đầu… nó dám lấy danh nghĩa cầu học ở Dương Châu để trà trộn vào Nghĩa An giáo, còn vô tình phát hiện được Vô Độ giả thứ hai, nghĩ rằng kẻ đó là thật, vội vàng mang tới trước mặt con, nếu không con cũng không biết nó tài giỏi như vậy, mới mấy tuổi đã dám một mình xâm nhập tà giáo, ngay cả phân đà chủ Nghĩa An giáo ở Giang Nam cũng xem nó như con trai ruột, khiến người làm cha như con đây xém chút nữa không biết phải làm gì.”

Trưởng công chúa Chiêu Minh nghe xong thì sắc mặt cũng trở nên khó coi, im lặng một lúc mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn nhớ rõ năm con 16 tuổi từng lén lút dẫn mấy trăm người vượt rừng độc để bọc đánh quân địch, đôi lúc ta thật sự muốn cùng lúc đánh luôn hai cha con các con.”

Lý Mộ im lặng uống một ngụm nước ấm, trong lòng cảm thán hai cha con nhà này sống tới tận bây giờ đúng là không dễ dàng.

Vòng đi vòng lại một hồi, cuối cùng vấn đề lại quay về điểm xuất phát: Vô Độ không chết trong cung, vậy thì bây giờ hắn đang ở đâu?

Nghĩa An giáo uy hiếp trụ trì để lấy tin tức về Vô Độ, có nghĩa bọn chúng cũng đang tìm hắn, Vô Độ không nằm trong tay Nghĩa An giáo.

Thật ra mấy năm trước, khi còn chưa xác định được thật hư sống chết của Vô Độ, trưởng công chúa Chiêu Minh đã thử sai người âm thầm điều tra, tất thảy 159 châu phủ trên toàn quốc đều treo bức tranh vẽ Vô Độ, cũng bắt được rất nhiều Vô Độ giả, có người lớn lên giống, có người lại cố ý lấy lòng trưởng công chúa nên mới tặng hàng giả, trước khi đưa người tới còn dùng đủ loại lý do để biện giải, ngay cả việc xuất hồn, mất trí nhớ… đều dùng đến.

Sau khi những người đó bị trừng phạt thì chuyện này mới dừng lại.

Cho nên nếu nơi được trụ trì chùa Minh Đài cung cấp có thể dẫn tới hai tên Vô Độ giả thì cũng không đáng chú ý.

Vị hòa thượng Vô Độ thật sự dường như đã bốc hơi khỏi thế gian này.

Trong nháy mắt, toàn bộ chính sảnh đều chìm trong im lặng, Lý Mộ đã ăn hết một đ ĩa khoai tây mặn, uống hết chén nước vẫn còn muốn uống nữa, âm thanh nước rót vào chén khiến trưởng công chúa Chiêu Minh và Lâm Khước đang im lặng đều nhìn về phía nàng.

Lý Mộ rót nước xong, định uống thì đột nhiên đối diện với hai đôi mắt khác nhau, bàn tay nàng run lên, hơn một nửa nước trong chén rơi vãi ra ngoài.

Trưởng công chúa Chiêu Minh và Lâm Khước chỉ là đang ngẫm nghĩ chuyện của riêng mình, nghe được âm thanh nên mới nhìn sang theo bản năng, không hề có ý dọa cho Lý Mộ sợ, nhưng Lý Mộ đâu có biết, nàng bị cả hai người nhìn cùng một lúc, bỗng thấy bản thân có phải nên nói gì đó hay không, xem như thể hiện rằng mình vẫn đang lắng nghe, thế là nàng bật thốt lên câu hỏi vẫn luôn quẩn quanh trong đầu mình từ nãy tới giờ…

“Vị hòa thượng mà hai người tìm…”

Lý Mộ nói được một nửa thì chợt ngừng, nàng thấy câu hỏi này nghe hơi ngốc, ai nấy đều tìm kiếm Vô Độ suốt nhiều năm qua, chắc chắn đã nghĩ kỹ hơn nàng rất nhiều.

Lâm Khước cầm ấm nước, giúp nàng rót đầy chén: “Sao không nói tiếp?”

Lý Mộ cũng không định nói một nửa rồi ngừng: “Bây giờ hắn vẫn là hòa thượng sao?”

Trưởng công chúa Chiêu Minh và Lâm Khước đều bất ngờ.


Lý Mộ cúi đầu uống nước, tai không nghe được câu trả lời nữa, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh mình lắm miệng khi nằm trên bàn phẫu thuật ở kiếp trước, nàng thật sự rất muốn quay ngược thời gian về lúc trước khi mở miệng.

Đúng lúc này, nàng nghe được một tiếng thở dài từ trưởng công chúa Chiêu Minh: “Sao ta lại không nghĩ tới chứ?”

Lâm Khước cũng bật cười.

Lý Mộ không biết địa vị của Vô Độ, bọn họ thì biết, hắn là hòa thượng lớn lên ở chùa Hộ Quốc, tuổi còn trẻ nhưng danh tiếng cao tăng đã vang xa, tinh thông Phật pháp và y lý, chưa kể đến còn có khả năng xem tướng xuất quỷ nhập thần. Sự tồn tại của hắn không giống các hòa thượng bình thường khác, nếu không trụ trì chùa Minh Đài đã không ra mặt giúp đỡ hắn như vậy, thế nên bọn họ vẫn luôn phiến diện cho rằng dù Vô Độ còn sống cũng sẽ không hoàn tục.

Bọn họ nghĩ, dù cho hắn hoàn tục cũng chưa chắc không tìm được, trừ phi bây giờ hắn đã có thê tử, con cái cũng lớn khoảng 6 tuổi, lúc đó hắn mới có thể im lặng trốn thoát sự tìm kiếm của nhiều người như vậy.

“Vi Hi thật thông minh.”

Sắc trời đã muộn, trưởng công chúa Chiêu Minh cũng ở lại vương phủ một đêm, Lâm Khước kéo Lý Mộ về phòng, không hề keo kiệt mà khen ngợi nàng.

Lý Mộ không thích bị phê bình cũng không quen được người khác khen, cả gương mặt nàng đều đỏ bừng, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, hỏi Lâm Khước: “Nghĩa An giáo là gì?”

Lý Mộ nhớ rõ trong sách từng nhắc tới Nghĩa An giáo, nói rằng nó là tổ chức dưới trướng Lâm Yến An, Lâm Yến An đã dùng tổ chức này để gây ra không ít phiền phức cho nam nữ chính, ngay cả phản quân nổi dậy khắp nơi cũng có liên quan tới Nghĩa An giáo.

Lâm Khúc dùng ngón tay vuốt v e gương mặt Lý Mộ: “Đó là một giáo phái ở dân gian, thành lập ở Lạc Dương, thờ phụng Nghĩa An Bồ Tát. Giáo chúng ban đầu đều là bá tánh khổ cực và các du hiệp nghĩa khí ở thuộc địa phiên vương, thường xuyên hành thích phiên vương địa phương. Sau khi các phiên vương bị ta giết gần hết, số còn lại đều bị nhốt ở kinh thành, bọn họ không còn hận phiên vương nữa, xoay đầu đòi đánh đòi giết ta.”

Lý Mộ có hơi không đuổi kịp, nếu bọn người kia muốn giết phiên vương, Lâm Khước lại giết, nhốt đám phiên vương kia hộ, tại sao bọn họ lại muốn giết Lâm Khước?

Đây là đạo lý gì vậy?

Lâm Khước: “Nàng không hiểu đúng không? Ta cũng không hiểu, con của nàng cũng không hiểu, cho nên nó mới không cần mạng, chạy tới Nghĩa An giáo tìm hiểu nguyên nhân.”

Lý Mộ: …Tìm kiếm một hồi lại biến Nghĩa An giáo thành của mình, phát triển giáo chúng thành một quy mô đáng sợ, cuối cùng còn dùng nó để gây phiền phức cho nam nữ chính.

Chuyện này lại khá là hợp lý.

Lâm Khước nhìn chăm chú vào gương mặt như đang suy tư gì đó của Lý Mộ, há miệng hỏi: “Nàng có muốn biết tại sao bọn họ lại cho rằng ta muốn giết Vô Độ không?”

Lâm Yến An nghĩ như vậy, trưởng công chúa Chiêu Minh cũng lo lắng chuyện đó, cho nên mới không màng nửa đêm vội vàng ra lệnh mở cửa thành, chạy về phủ.

Lý Mộ: “Cũng được.”

Dù sao y cũng sẽ nói.

Lâm Khước: “Bởi vì trước kia ta từng ra tay giết một kẻ có thể cứu ta, trước khi Vô Độ tiến cung đã nói rằng tướng mạo của ta không tốt, trừ khi ta xuất gia, nếu không hắn sẽ không cứu ta.”

Lý Mộ nhíu mày.

Lâm Khước cười: “Hắn có nói như thế cũng vô dụng, cuối cùng hắn vẫn bị tiên đế gọi tiến cung, mượn chùa Hộ Quốc để ép hắn trị liệu cho ta.”

Hả?

Lý Mộ: “Tiên đế gọi hắn… trị liệu cho ngươi?”

Độc trong người Lâm Khước không phải do chính tiên đế sai người hạ sao? Tại sao còn tốn công tìm người chữa trị cho hắn?

“Có lẽ là vì tuổi cao, đột nhiên đầu óc tỉnh táo lại.” Lâm Khước vẫn cười, có điều khi nhắc tới tiên đế, đôi mắt y lại trở nên lạnh lùng: “Dù sao người bên cạnh ông ta đều đã đi gần hết, quay đầu nhìn lại đám con cái, cũng chỉ có một nữ nhi là tài giỏi, thay ông ta trấn thủ biên cương, dọn dẹp cục diện rối rắm do tiên thái tử để lại, vậy mà lại bị ông ta giết sạch nhà chồng, hủy hoại trưởng tử.”

“Có lẽ ông ta muốn bồi thường, cho dù ta có khác họ cũng muốn mượn cớ quân công trước đó bị che giấu để phong vương cho ta, còn phong Tê Ngô làm Khang Ninh huyện chủ, tiếc rằng mọi chuyện đã muộn.”

Từ ngày Lâm Khước uống phải thuốc độc và không chết, mọi chuyện đã muộn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK