Trần Thanh đẩy cánh cửa cách gian, đi tới trước giường. Yến Vân Hà vẫn nằm như lúc bọn họ rời đi, hai mắt nhắm chặt, cả người toàn là mùi rượu.
Mặt gã đầy thận trọng, chậm rãi giơ tay cầm lấy trường đao bên hông. Chu Nhiên đứng sau gã, trong mắt lộ vẻ ẩn nhẫn: "Đại ca, không suy xét một chút sao?"
Mu bàn tay Trần Thanh nắm vỏ đao nổi lên gân xanh: "Ta đều là vì mưu tính cho các anh em một con đường sống." Chợt gã ném thanh đao xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục. Gã nói với Chu Nhiên: "Nhị đệ, đưa thuốc giải cho ta."
Chu Nhiên thở dài, lấy từ trong lòng ra một bình sứ. Trần Thanh rút nút lọ, đang muốn đưa tới chóp mũi Yến Vân Hà, liền thấy khâm sai đại nhân vốn nên bất tỉnh nhân sự đột nhiên mở bừng mắt.
Suýt chút nữa Trần Thanh đã làm rớt bình thuốc trong tay, sợ tới mức đột ngột lui về sau.
Yến Vân Hà chậm rì rì cử động thân thể, nhìn ba người đang đứng trước giường nở một nụ cười ấm áp: "Chúc mừng các ngươi đã đưa ra lựa chọn chính xác."
Hứa Hổ kinh hoảng: "Đại ca, rượu kia thật sự đã được ta..."
Trần Thanh liếc xéo cậu ta một cái: "Câm miệng."
Yến Vân Hà gập đùi phải lên, lòng bàn tay đặt lên đầu gối, tư thế rất lười nhác, giống hệt một tay ăn chơi trác táng. Bộ dạng không có nửa phần bị rượu pha thuốc đánh gục, ngược lại ánh mắt hắn mười phần sắc bén, khí thế quá dọa người.
Ba vị này của Thanh Y Bang cũng coi như là những người từng trải qua sóng gió, mà dưới ánh mắt của hắn đều nhịn không được mà giật thót trong lòng.
Đầu ngón tay Yến Vân Hà nhịp nhịp lên đầu gối, ra lệnh: "Trừ Trần Thanh, những người khác đều ra ngoài." Hứa Hổ không vui tiến lên một bước liền bị Chu Nhiên cản lại. Chu Nhiên vừa thấy Yến Vân Hà đã biết ngay quyết định của đại ca là lựa chọn tốt nhất. Gặp gỡ một khâm sai như vậy, bọn họ chạy đâu cũng không thoát, chi bằng chớp lấy lợi thế trên tay, tìm cơ hội hợp tác.
Chu Nhiên kéo cái tên não không hoạt động kia đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại đối phương còn khó hiểu nói: "Ta thật sự đã bỏ thuốc vào rượu của hắn, hơn nữa tận mắt nhìn thấy hắn nuốt rượu xuống. Lượng thuốc đó có thể nhanh chóng hạ gục một con trâu, làm sao mà hắn vẫn còn tỉnh?"
Chu Nhiên tức giận mà nói: "Ngu xuẩn, người ta là đang đùa giỡn chúng ta, đấy là cố ý giả bộ bất tỉnh."
Hứa Hổ gãi cái ót: "Sao lá gan hắn lớn vậy, bên phía chúng ta đông người như vậy, hắn thật sự không sợ chúng ta không làm thì chớ, đã làm phải làm đến cùng, chơi chết hắn à."
"Với cái đầu óc này của ngươi thì muốn chơi chết ai?" Chu Nhiên đến nói cũng lười nói với cậu ta, lập tức lôi Hứa Hổ không tình nguyện đi xa.
Nếu không phải vị khâm sai này đã ăn giải dược trước, vậy thì nội lực võ công của đối phương thâm hậu đến mức bọn họ khó có thể tưởng tượng được mới có thể dễ dàng giải được dược tính. Với công phu mèo cào của Hứa Hổ mà đối đầu với vị khâm sai này thì chỉ có đường chết. Võ công không so được, đầu óc lại càng không được. Nghĩ đến đây, Chu Nhiên ưu sầu nhìn Hứa Hổ mà thở dài.
Hứa Hổ không thể hiểu được nhưng vẫn nghe lời đi theo sau Chu Nhiên, đại ca từng nói với hắn, mọi chuyện đều phải nghe Chu Nhiên.
Trong phòng.
Yến Vân Hà nhìn Trần Thanh đang quỳ trên đất: "Hàng hóa trong trại của Thanh Y Bang là lô hỏa súng được chuyển đến Vân Châu ba ngày trước?" Hắn nói thẳng, cũng lười lãng phí thời gian với gã. Kỳ thật trong đầu đã có phán đoán cơ bản nhưng vẫn muốn thông qua lời Trần Thanh để chứng thực.
Dù Trần Thanh không thừa nhận cũng không sao, Ngu Khâm đã cầm lệnh bài điều binh của hắn đi suốt đêm đến Khai Bình điều binh. Hẳn là sáng sớm ngày mai đã có thể mang binh đến đây rồi.
Bắt người bắt cả tang vật, đột nhập vào địa bàn Thanh Y Bang tìm hỏa súng bị mất rất dễ, nhưng nếu có thể từ chỗ Trần Thanh truy tra được toàn bộ đường dây buôn lậu thì càng đáng giá.
Hiện tại ý tứ của Trần Thanh rất rõ ràng, gã muốn cung cấp thông tin để đổi lấy sự bảo hộ cho những người khác trong Thanh Y Bang. Trần Thanh cúi đầu: "Ngay từ đầu chúng tôi hoàn toàn không biết những kiện hàng đó là cái gì, chúng tôi chỉ thông qua những tin tức có được đi cướp hàng, sau đó mang hàng hóa tới nơi được chỉ định."
Yến Vân Hà hơi suy tư, nói: "Danh nghĩa giặc cỏ là giả, dùng cái này để che giấu tai mắt mới là thật."
"Thanh Y Bang chỉ phụ trách vận chuyển từ kinh thành đến Vân Châu, mọi người đều không biết rốt cuộc là vận chuyển cái gì. Điều này thì ta có thể thề, nếu ngay từ đầu đã biết cần phải vận chuyển loại đồ vật này, chúng ta chắc chắn sẽ không tham gia!"
Yến Vân Hà nói: "Cho nên trong cái riêng mà Hứa Hổ làm rơi rốt cuộc là giấu thứ gì?"
Mặt Trần Thanh xanh lét: "Thuốc súng, là một lô thuốc súng."
"To gan lớn mật." Sắc mặt Yến Vân Hà u ám, gằn từng chữ.
Lưng Trần Thanh ướt đẫm mồ hôi từ lớp này đến lớp khác: "Số lượng thuốc súng đều rất ít, hơn nữa số lần buôn lậu cũng không nhiều lắm, địa điểm bỏ hàng thì khắp cả nước đều có. Nhưng nửa năm gần đây số lần chuyển hàng có tăng một chút, ta đã cảm thấy không ổn. Nhưng không đợi ta tra rõ, Ngụy Tri Lý đột nhiên cử báo lên triều đình cầu phái binh tới diệt phỉ..."
Yến Vân Hà cắt lời gã: "Các người trong lúc vận chuyển làm lộ việc, đương nhiên rước lấy họa sát thân." Dù hiện tại không giết bọn họ, ngày sau thời cơ tới, rồi cũng sẽ diệt trừ. Dùng giặc cỏ làm nhân mã* vận chuyển, cũng là một kế độc đấy.
Sơn phỉ vốn là những người bán mạng, có thể bị vàng bạc mê hoặc, xong việc cũng có thể dễ dàng loại bỏ.
Yến Vân Hà lại hỏi: "Ngươi vẫn chưa nói lô hỏa súng từ kinh thành kia có phải được chuyển đến tay các ngươi hay không."
Trần Thanh gật gù, nhưng nét do dự lại lộ trên mặt: "Vâng, nhưng lô hàng này không đúng."
"Cái gì không đúng?" Yến Vân Hà híp mắt nói.
"Lô hàng này vốn dĩ là thuốc súng nhưng không biết vì cái gì mà biến thành hỏa súng." Trần Thanh ngẩng gương mặt tái nhợt lên: "Hỏa súng có ấn quan, chúng ta nào dám làm càn mà vận chuyển. Trước kia đều là thuốc súng đen, nhưng lần này vì sao lại biến thành hàng của quan binh, chẳng lẽ là muốn vu oan chúng tôi?"
Yến Vân Hà lắc đầu: "Ngươi đề cao bản thân rồi, muốn diệt các ngươi thì chỉ cần làm như Ngụy Tri Lý, cử báo triều đình là đủ rồi." Nếu đổi lại là người khác đến đây thay vì bọn họ, căn bản sẽ không điều tra rõ ràng. Trực tiếp dẫn binh san bằng trại Thanh Y Bang, mang đầu người hồi kinh lĩnh thưởng là xong. Hà tất phải mất công đổi thuốc súng đen thành hỏa súng làm triều đình chú ý?
Từ từ...... Trong chớp nhoáng, suy nghĩ trong đầu Yến Vân Hà rốt cuộc cũng mạch lạc rõ ràng.
"Thị lang Công bộ Triệu Tường!" Đôi mắt hắn hơi lóe sáng, xoa tay thở dài. Triệu Trường vì tài lộc nên bí quá hóa liều buôn lậu thuốc súng. Nhưng theo như lời Trần Thanh, ngay từ đầu những lô thuốc súng bị buôn bán này hẳn là chỉ dùng cho khai thác quặng và mở núi.
Đại Tấn khống chế thuốc súng nghiêm khắc, thế nên trong dân gian sẽ phát sinh một lượng nhu cầu khổng lồ. Có cầu tất có cung, con đường cung ứng thuốc súng đen vì vậy mà sinh ra.
Hẳn là Triệu Tường đã phát hiện tần suất vận chuyển thuốc súng không đúng, cũng đoán được bản thân có khả năng sẽ bị hạ độc thủ, cho nên trước đó đã đem thuốc súng đổi thành hỏa súng.
Cứ như vậy, hỏa súng bị mất tự nhiên sẽ dẫn tới bị triều đình chú ý, phái người tới tra án. Mặc kệ người phía sau màn muốn làm cái gì, đều đã bị cái kế này làm hỏng việc hơn phân nửa.
Thượng thư bộ Công là trực hệ thuộc nhà mẹ của Thái Hậu, Khương Thượng. Nếu có người thật sự muốn dựa vào thuốc súng để mưu phản, Khương Thượng thân là thượng thư bộ Công đương nhiên không thể thoái thác tội của mình, kể cả Thái Hậu cũng sẽ bị liên lụy kéo vào. Khó trách Cẩm Y Vệ muốn nhúng tay vào việc này, cho nên Ngu Khâm mới có thể cùng hắn đi tới Vân Châu.
Bởi vậy, mục đích chuyến này của đối phương cũng thật rõ ràng.
Ánh mắt Yến Vân Hà tối đi, hắn nhìn Trần Thanh: "Nếu muốn bảo vệ Thanh Y Bang các ngươi, ngươi cần phải làm một chuyện cho ta."
......
đọc tiếp tại wattpad Yu1812
Danh Sách Chương: