Tôi cứ nghe bọn họ trò chuyện vui vẻ về những chuyện xấu hổ của tôi như vậy.
Tôi cố gắng ép cảm xúc gần như sắp sụp đổ của mình xuống, chỉ vào con mèo béo đang bình thản và vui vẻ ngồi trên đùi Sở Mộ Phàm: “Con, xuống dưới cho mẹ!”
Thượng Tá Meo Meo quay đầu lại nhìn tôi, vẻ mặt khinh bỉ cùng coi thường, sau đó ánh mắt lại trở nên mơ màng, yên tâm rúc vào vòng tay Sở Mộ Phàm.
Tôi biết con mèo chết tiệt này chưa bao giờ coi tôi ra gì, nhưng dựa vào đâu nó lại nịnh nọt lấy lòng một người xa lạ như vậy! Không chỉ có nó, còn có mẹ tôi và ba tôi, vì sao hai người cũng nói chuyện rất vui vẻ với anh ta. Anh ta, anh ta chui ra từ đâu vậy chứ!
“Anh tới nhà tôi làm gì!”
Sở Mộ Phàm không quay mặt lại nhìn tôi mà là nghiêng đầu nói nhỏ: “Bác gái, bác xem, cháu đã nói cô ấy sẽ tức giận…”
“Tức giận cái gì chứ!” Mẹ nói với tôi: “Không phải chỉ là lừa con đến gặp mẹ vợ thôi sao. Đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi còn giấu mẹ, đứa con không có lương tâm này, có phải dự định không cho mẹ với ba con tham dự hôn lễ phải không?”
“Con không có kết hôn với anh ta, anh ta lừa mẹ đó!” Tôi cãi lại.
Không ngờ mẹ tôi lại bình tĩnh lạ thường: “Vẫn còn cứng miệng. Tiểu Sở đã nói với mẹ rồi, con sợ ba mẹ không đồng ý cho nên lén lút đi đăng ký, còn sống chết không chịu thừa nhận đã kết hôn rồi. Biết con xấu hổ, con ngại ngùng, con không có mặt mũi nhìn người khác, không phải chỉ là kết hôn chớp nhoáng thôi sao, chuyện này có gì lớn chứ, mẹ cũng không phải người lạc hậu gì…”
“Không phải là thế! Mẹ, mẹ nghe con nói!”
“Không nghe không nghe.” Mẹ già nhà tôi ra vẻ không kiên nhẫn: “Hơi chút là lớn tiếng với mẹ, con nhóc này ồn ào quá đấy. Đúng rồi, Tiểu Sở mua cho mẹ rất nhiều váy để mặc hôm đám cưới con, mau đến chọn giúp mẹ xem cái nào đẹp!” Nói xong thì mẹ tôi cực kỳ hứng thú đi vào trong phòng.
“Ba, ba nhìn mẹ con này!”
Ba già nhà tôi còn đang chìm đắm trong bộ dụng cụ pha trà mới. Tôi gọi một tiếng, ông ấy mới ngỡ ngàng nhìn về phía tôi.
“Bộ dụng cụ pha trà này từ đâu tới thế?” Tôi có dự cảm xấu.
“Quà ra mắt Tiểu Sở tặng.” Ba tôi vui đến mức mắt híp thành một đường: “Bộ dụng cụ pha trà này ba đã thích từ lâu rồi, chỉ là đắt quá nên không nỡ mua, cuối cùng hôm nay cũng về tay. Nhóc con, con tới đây mà xem, tuyệt đối là cực phẩm, còn cao cấp hơn cái bộ của nhà chú Lý. Lát nữa ba gọi ông ta đến ngắm, khiến ông ta mở rộng tầm mắt.”
“Trả cho người ta. Chúng ta không cần đồ của anh ta.”
Ba tôi vừa nghe tôi nói vậy thì cuống lên, đưa tay bảo vệ bộ dụng cụ pha trà: “Không được, đây là người ta tặng cho ba mà.”
“Ba!” Tôi cũng nóng lên: “Không phải chỉ là một bộ ấm Tử Sa thôi sao? Ba trả anh ta, con gái ba cũng không phải không có tiền, con lập tức đi mua cho ba một bộ mang về.” Nói xong, tôi đi đến định cướp lấy.
“Đây đều là đặt làm, con có tiền cũng không mua được giống y như vậy đâu. Ba chỉ thích bộ này, không cần cái khác! Hơn nữa, con biết bộ này đắt như thế nào không? Hơn 350 tỷ đó.” Ba tôi liều chết bảo vệ bộ dụng cụ pha trà không cho tôi đến gần: “Hơn nữa, đây là con rể mua cho ba, con không có quyền can thiệp!”
“Anh ta không phải con rể của ba!” Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nổi giận với ba của mình: “Ba, rốt cuộc ba nghe ai, tin ai thế? Con có còn là con gái của ba nữa không? Bình thường mẹ ức hiếp con, ba không giúp thì cũng thôi đi, bây giờ còn đoàn kết với người ngoài bắt nạt con!”
Một khi tôi gấp lên thì không để ý rằng mình đang nói nặng lời. Ba tôi lập tức tức giận tới mức đổi sắc mặt.
Tôi còn đang không kìm nén được thì lại bị Sở Mộ Phàm giữ lại: “Bác trai thích là tốt rồi. Anh với em ai mua không phải đều như nhau sao, không cần phải tranh cãi làm gì.”
“Anh tránh ra!” Tôi căm ghét nói.
Anh ta không để ý, ngược lại còn ôm lấy tôi. Tôi vừa tức giận vừa gấp lên: “Anh làm gì thế!”
Anh ta nói nhỏ bên tai tôi: “Tôi biết em đang tức giận, nhưng ba mẹ em không sai, tức giận thì trút lên tôi, đừng khiến hai người họ không vui. Hơn nữa, vì tôi mà cãi nhau với ba mẹ, em cảm thấy đáng sao?”
Sau đó anh ta buông tôi ra, tôi cũng từ từ bình tĩnh lại.
Anh ta nói rất đúng, anh ta chỉ là một tên lừa đảo, căn bản không đáng để tôi phải cãi nhau với ba mẹ.
“Ba, con xin lỗi.” Tôi tái mặt, nói xin lỗi với ba.
“Con nhóc này.” Ba tôi khoát tay bất đắc dĩ: “Quên đi quên đi, sau này không được nói những lời làm tổn thương người khác như vậy nữa.”
“Con biết sai rồi.” Tôi ngượng ngùng nói, cũng cảm thấy vô cùng hối hận trong lòng.
“Ấy ấy ấy, mấy người ầm ĩ bên ngoài cái gì thế?” Mẹ tôi mặc một bộ váy màu tím bước ra khỏi cửa, trên mặt còn mang theo ngọn lửa nhỏ vô cùng phấn khích: “Mau nhìn mau nhìn, bộ này thế nào?” Vừa nói còn vừa tao nhã xoay một vòng tại chỗ.
Người đầu tiên phản ứng lại được là Sở Mộ Phàm. Anh ta nói: “Bác gái, bác mặc cái này rất đẹp.”
Tôi đang ngẩn người, lập tức gật đầu đồng ý.
Một bộ lễ phục dài họa tiết hoa nhí màu tím, kiểu dáng rất giống sườn xám, không ngờ rằng mẹ tôi mặc vào lại có hiệu quả kinh diễm như vậy. Có điều da của mẹ tôi vốn dĩ đã trắng, vóc dáng cũng không thấp, trẻ hơn tuổi, lại đi thêm một đôi giày cao gót, lập tức cảm thấy có khí chất hẳn lên.
Tôi không nhịn được, khen: “Ha, thật sự không nhìn ra, sức quyến rũ của mẹ vẫn còn nha.”
Mẹ tôi vừa nghe thấy câu này, vẻ mặt lập tức vui như nở hoa: “Thật sao? Mẹ cũng thấy bộ này không tồi, mặc ra đường hẳn là sẽ không dọa mấy người chứ.”
“Sẽ không, nhất định sẽ không!” Ba tôi nhìn chằm chằm.
Được chồng khen, mẹ tôi tự nhiên có chút ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Có phải hơi béo không? Hay là tôi đổi cái khác xem?”
Sau đó lại kích động chạy về phòng, còn kéo cả tôi.
Tôi nhìn lấy váy lễ phục đủ màu sắc đang vứt lộn xộn trên giường, trợn mắt kinh ngạc: “Chỗ này đều là Sở Mộ Phàm tặng sao?”
Cũng quá xa xỉ rồi đó!
“Đúng rồi, lúc đầu mẹ cũng bị dọa sợ.”
Mẹ tôi vô cùng vui sướng: “Mẹ đã sống hơn năm mươi năm rồi nhưng chưa từng mặc quần áo đẹp như thế này bao giờ. Không phải mẹ nói quá lời, ngày trẻ mẹ cũng xinh như con vậy, ba mươi năm về trước, người theo đuổi mẹ xếp hàng dài, không tin con hỏi ba con mà xem.”
“Con nhìn ra được.” Tôi bị cuốn vào sự vui vẻ của bà: “Bây giờ mẹ cũng có kém đâu, chỉ cần không nói gì, trông có vẻ chính là một quý bà vô cùng tao nhã điềm đạm.”
“Ha ha, mẹ nói rồi mà.” Mẹ tôi cười không khép được miệng.
Thay liên tục mấy bộ, bộ nào mặc lên cũng rất đẹp. Nhưng chuyện này lại khiến mẹ tôi phiền lòng. Bà ngồi trên giường ôm một đống váy, rối rắm một lát, đột nhiên lại vui vẻ trở lại: “Mẹ có thể thay phiên mặc mỗi bộ một lần, tiệc cưới chắc chắn còn thu hút hơn con, ha ha!”
Buổi tiệc cưới! Giờ tôi mới nhớ ra vẫn còn việc này.
Muốn lên tiếng giải thích nhưng lại nhìn thấy mẹ tôi đang cười tươi như hoa, tôi đột nhiên không nhẫn tâm kể sự thật cho bà ấy. Nói thật, đã lớn như vậy rồi, đến bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy bà ấy vui vẻ như vậy bao giờ. Kể cả lúc tôi mua nhà cho bà ấy cũng không thấy mẹ tôi vui sướng giống như thế này.
Để lát nữa giải thích cũng được, để cho mẹ tôi vui thêm một lát nữa.
“Không phải chỉ là mấy bộ quần áo đẹp sao, nhìn mẹ vui thế nào này.” Tôi cố ý chế nhạo mẹ tôi.
“Mẹ con không phải vui vì quần áo, là vì người.” Mẹ tôi nghiêm mặt: “Từ lúc con với Cá Voi chia tay, nghĩ đến chuyện con không có một đối tượng nào là mẹ lại buồn không chịu được. Bây giờ đột nhiên một chàng rể hiền xuất hiện, mẹ có thể không vui vẻ sao…”
“Anh ta không phải… Bỏ đi, mẹ tiếp tục.”
“Tuấn tú lịch sự không nói, còn có thể bỏ tiền dỗ mẹ với ba con vui vẻ. Cậu ấy lại là sếp của con, về sau mẹ cũng không cần lo con sẽ thất nghiệp nữa. Đúng là nghĩ thế nào cũng thấy ưng bụng. Đúng rồi, cậu ấy tốt với con chứ?” Mẹ tôi chớp mắt hỏi.
“Xem như là… tốt đi.” Tôi khó khăn nhả ra vài chữ.
“Thế thì mẹ yên tâm rồi.” Mẹ tôi vỗ vai tôi: “Trước đây mẹ cứ nghĩ Cá Voi chắc chắn là con rể tương lai của nhà chúng ta, nhưng cậu ta lại không có lương tâm, bấu víu vào ngôi sao lớn rồi bỏ đi, phí công mẹ với ba con đối tốt với cậu ta như vậy. Bảo con đi xem mắt cũng là lo rằng con lớn như vậy rồi còn độc thân. Bây giờ con đã có nơi có chốn, xem ra mẹ buông xuống được tảng đá trong lòng này rồi.”
Sau đó, bà ấy thở dài: “Mẹ biết con trách mẹ đuổi con ra khỏi nhà, còn ép con phải tìm việc, thật ra mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con. Con không còn bé bỏng gì nữa, không thể để con ru rú trong nhà được. Ra ngoài làm việc ít nhất có thể kết bạn, con xem, bây giờ còn tìm được cả chồng rồi, thật tốt.”
“Con ở nhà cũng không nhàn rỗi, không phải cũng chỉ là gõ chữ thôi sao.”
“Nhưng con không thể lấy tiểu thuyết được. Bây giờ con cảm thấy mình còn trẻ nên không lo chuyện cưới xin, nhưng qua vài năm nữa sẽ không như vậy, phụ nữ một khi quá ba mươi rất khó lấy chồng. Con nói xem, nhỡ may không có ai lấy con thì phải làm sao? Mẹ với ba con cũng đã lớn tuổi rồi, không thể bao bọc con cả đời được, còn phải trông cậy vào con dưỡng lão chứ. Con không đầu không óc, về sau có thể sống tốt sao, còn không phải là hại mẹ với ba con phải lo lắng…”
Nói xong, trong mắt mẹ tôi ân ẩn lớp sương mù, giọng nói cũng nghẹn đi.
Tôi cũng cay mũi, cũng suýt chút nữa là khóc.
Thật ra tôi vẫn luôn hiểu tấm lòng của mẹ tôi, bà ấy chỉ hy vọng tôi có thể hạnh phúc.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cả ngày tôi đều ru rú trong nhà, không phải lên mạng thì là ngủ, quần áo đưa đến thì giơ tay, cơm đưa đến thì há miệng, thành phần ăn bám ba mẹ điển hình. Về cơ bản, ngoại trừ gõ chữ thì cái gì tôi cũng không biết, một cuốn tiểu thuyết dây dưa viết mấy năm vẫn chưa xong, bạn bè vĩnh viễn cũng chỉ là mấy người đó, mối quan hệ với người khác về cơ bản là số không.
Mấu chốt là tôi vô cùng trì trệ, suy nghĩ cũng không tiến thủ, cả ngày ôm máy tính lên mạng còn tự nhận mình là nhà văn. Ngây ngô hết ngày này qua ngày khác, nhà ai nuôi đứa con gái như vậy mà không đau đầu chứ. Khi đó, hôm nào mẹ tôi cũng cằn nhằn, nói rằng thanh xuân tươi đẹp của tôi đều để mốc lên trong nhà rồi.
Đương nhiên là tôi nghe tai trái ra tai phải, sự tức giận của mẹ tôi vừa nhiều vừa sâu, cuối cùng cũng bùng nổ sau khi tôi mua nhà. Vì thế tôi bị đuổi ra khỏi nhà, bị ép ra ngoài tìm việc, ngay cả thi thoảng về nhà ăn cơm chực cũng không cho. Ba tôi tình ý sâu xa giáo dục tôi rằng, con người ai cũng phải trưởng thành, tôi không thể ở nhà cả đời được.
Tôi hiểu đạo lý này, nhưng tôi chưa bao giờ để nó vào trong lòng. Nhưng hôm nay, bà mẹ luôn hùng hùng hổ hổ của tôi đột nhiên rơi lệ, khiến nội tâm của đứa con gái là tôi đột nhiên bị chấn động mãnh liệt, cảm động và hổ thẹn đồng thời xuất hiện trong lòng, tôi thề sau này tôi nhất định sẽ sống thật tốt.
“Con nhóc này, hôm nay mẹ nói hơi nhiều, con đừng để trong lòng.” Hình như mẹ tôi đã nhận ra mình thất thố, vội vàng quay lưng đi lau nước mắt: “Chỉ là mẹ quá vui, mừng đến rơi nước mắt. Đi, đi ra ngoài khoe bộ váy Sứ Thanh Hoa này.”
Tôi nhìn những họa tiết trắng xanh duyên dáng trên bộ váy mẹ tôi mặc, đột nhiên cảm thấy mẹ già của nhà tôi là bà mẹ đáng yêu nhất trên đời này.
“Sao đổi có bộ quần áo mà cả hai mẹ con đều hồng mắt.” Ba tôi nghi hoặc hỏi.
Mẹ tôi hơi nhíu mày: “Hai ngày nữa con gái tôi phải lấy chồng rồi, tôi vui quá. Sao hả ông già này, ông còn dám có ý kiến sao?”
Ba tôi lập tức cười ha ha, ngoan ngoãn nói không dám không dám.
Sau đó người và mèo trong phòng đều bật cười, chỉ có tôi là muốn khóc.
Danh Sách Chương: