• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải mất tám ngàn năm?

Nói cách khác, người trước mặt đã sống được tám ngàn năm?

Nếu không phải người đàn ông này tự mình nói ra, ai đám tin hẳn ta đã sống được tám ngàn năm?

Sở Dạ không trả lời câu hỏi của xác khô mà hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”

“Ta là ai?"

Xác khô lầm bẩm câu hỏi này, đôi mắt trở nên thâm thuý.

Như đang nghĩ về những ký ức đã mất từ lâu, phải rất lâu xác khô mới nói ra từng chữ một: “Tám ngàn năm trước, ta dùng một kiếm chém yêu vương, toạ trấn Trường Uyên, từng lập lời thề chấp đao dạ. hành, vĩnh viễn không nhìn lại Cửu Châu. Ta là một Người Gác Đêm.

Tên ta là Vương Thủ Dạ. Trên người ngươi có một loại khí tức mà ta quen thuộc, khí tức đến từ việc tu luyện Trường Sinh Quyết. Ngươi cũng là Người Gác Đêm?"

Tám ngàn năm trước, một kiếm giết yêu vương?


Hắn chợt nhớ lại bức bích hoạ đã thấy ở Tử Doanh. Nói cách khác, người trước mặt là Người Gác Đêm đầu tiên của Trường Uyên Tuyệt Cảnh?

Sở Dạ không ngờ ông ta vẫn còn sống.

Hơn nữa, ông ta đã sớm tìm được vị trí của điện Yêu Hoàng, chỉ là mãi vẫn không thể tiến vào.

Sở Dạ gật đầu: “Dựa theo thân phận, hiện tại ta quả thực là Người Gác Đêm”

Vương Thủ Dạ nói: “Chín năm trước, ta từng trở lại Trường Uyên Tuyệt Cảnh, thu một đồ đệ. Sau đó ta ôm quyết tâm xông vào điện Yêu Hoàng. Ta tưởng rằng đây sẽ là lần cuối cùng ta nhìn thấy Người Gác Đêm.

Không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây”

Sở Dạ nói: "Ngươi là ngự toạ trước đây của Người Gác Đêm?”

Vương Thủ Dạ cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Kỳ thật tám ngàn năm qua, ta vẫn luôn là ngự toạ của Người Gác Đêm, nhưng quanh năm đều ở trong điện Yêu Hoàng này, chỉ thỉnh thoảng trở về Trường Uyên Tuyệt Cảnh. Nhưng tại sao ngươi lại nói là trước đân

Sở Dạ không chút giấu diếm nói: "Bởi vì hiện tại ta là ngự toạ của Người Gác Đêm, vả lại Trường Uyên Tuyệt Cảnh đã không còn Người Gác Đêm Trường Uyên, chỉ có Người Gác Đêm Tử Doanh. Ngay cả đồ đệ của ngươi cũng đã chết. Chết trong tay ta."


Vương Thủ Dạ bình tính gật đầu, cũng không tức giận vì đồ đệ của mình đã chết: "Sống hay chết do số. phận quyết định, có một số việc không thể thay đổi được. Nhưng Trường Uyên Tuyệt Cảnh có ngươi rất tốt."

Sở Dạ nói: "Ngươi dường như rất hiểu nơi này?”

Vương Thủ Dạ nói:“Ta vào hang đá không dưới trăm lần, nhưng biến hoá quá nhiều. Nếu không có ngươi, ta cũng không đến được đây. Cho nên hiểu biết của ta về nơi này cũng không hơn ngươi.”

Sở Dạ gật đầu, sau đó đi lên đại điện, vươn tay định lấy cái hộp sắt kia.

Bóng dáng Vương Thủ Dạ di chuyển, xuất hiện trước mặt Sở Dạ, giơ tay ngăn cản Sở Dạ

Sở Dạ nhìn Vương Thủ Dạ không nói gì.

Ánh mắt Vương Thủ Dạ rất trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức trông giống như một ông lão tốt bụng không tranh với đời:

Một lúc lâu sau, Vương Thủ Dạ mới nói: “Ta có. thể không cần bất cứ thứ gì, nhưng ta không thể không lấy cái hộp sắt này. Đây là hy vọng duy nhất của ta”

Vương Thủ Dạ cũng không nói mình có hy vọng gì, nhưng Sở Dạ đã rút tay lại.

Có lẽ cảm thấy có chút áy náy, sau khi Sở Dạ thu tay về, Vương Thủ Dạ lại nói thêm: "Đợi ngươi ra khỏi đây, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn."

Sau đó, Vương Thủ Da trực tiếp mở hộp sắt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK