• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tướng ăn của Tân Đàm khác hẳn với zombie phổ thông Úc Gia Trí. Cô ăn rất chậm, lịch sự nhã nhặn, Úc Gia Trí đã ăn đến hộp mì tôm thứ ba nhưng Tân Đàm mới vừa ăn xong.

Kỳ Xán ngồi sau lưng Tân Đàm, thi thoảng lại nhìn bóng lưng gầy yếu của cô. Thấy cô đã ăn xong, anh đi tới cạnh Tân Đàm, cô khẽ cúi đầu.

Kỳ Xán nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô bạn gái, ánh mắt dịch xuống. Hẳn là tóc cô có mọc dài, nhưng bởi vì lúc trước cắt quá qua loa cho nên đuôi tóc vẫn hơi lộn xộn.

Anh cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, dịu dàng nói với Tân Đàm: "Có nước nóng rồi, Đàm Đàm, cậu đi tắm trước đi nhé?"

Tân Đàm nhanh chóng nghe hiểu lời Kỳ Xán nói. Cô giơ tay lên, rũ mắt nhìn hai tay bẩn thỉu của mình, qua một lúc lâu vẫn không hề phản ứng.

Kỳ Xán trực tiếp giơ tay, giữ chặt bàn tay nhỏ của cô. Tân Đàm theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng cô vẫn sợ làm Kỳ Xán bị thương, chịu đựng không nhúc nhích.

"Tên đang ăn hộp mì tôm thứ tư kia, nếu ngày mai còn muốn ăn ké thì nhớ dọn dẹp chỗ này đấy."

Kỳ Xán nhìn Úc Gia Trí cái hiểu cái không gật đầu, sau đó kéo Tân Đàm đi vào phòng vệ sinh trong nhà gỗ nhỏ. Nước đã để nguội một lúc nhưng vẫn còn bốc hơi nóng, là nhiệt độ thích hợp để tắm rửa.

Tân Đàm đứng trong không gian nhà vệ sinh chật hẹp, có vẻ hơi bứt rứt bất an, bởi vì Kỳ Xán cũng ở bên cạnh cô. Kỳ Xán nói: "Đàm Đàm, mình gội đầu giúp cậu nhé?"

Tân Đàm vẫn không lên tiếng, Kỳ Xán cũng không thèm để ý, bởi vì Tân Đàm sẽ nghe lời anh cúi người xuống, sau đó thử nhúng phần tóc đã dài đến bả vai vào trong chậu nước.

Khi đầu ngón tay Kỳ Xán dịu dàng lướt qua da đầu cô rồi vụng về xoa bóp, cả người cô cứng đờ, giống như đang nhớ tới một vài hồi ức không tốt.

Kỳ Xán cảm nhận được cả người Tân Đàm đang cứng đờ, anh bất ngờ nói: "Đàm Đàm, cậu có thể nghe hiểu lời mình nói, thế có phải cậu cũng nói được tiếng phổ thông không?"

Tân Đàm sửng sốt, không phản ứng.

Giọng Kỳ Xán chậm lại, giống như đang làm nũng: "Đàm Đàm, cậu có thể không? Hở?"

Tân Đàm: "..." Sao mà cô biết được, cô chậm rãi lắc đầu.


Có thể là do biên độ lắc đầu của cô quá nhỏ, Kỳ Xán không chú ý tới nên lại hỏi một lần.

Tân Đàm hết cách, lần này lắc đầu mạnh hơn một chút. Có thể là động tác quá lớn, những giọt nước còn vương trên tóc cô tí tách bắn đầy người Kỳ Xán, mà đầu của cô... cũng mắc kẹt.

Đáng ghét, cái cơ thể cứng ngắc của zombie này!

Tân Đàm cực kỳ lúng túng, mắt không thấy tâm không phiền, cô nhắm chặt mắt lại.

Kỳ Xán nghẹn cười bẻ lại đầu cho cô, sau đó tiếp tục gội đầu giúp cô. Trong giọng nói không kiềm được mang theo ý cười, nói với cô: "Sao Đàm Đàm lại giống cún con thế, vẩy nước khắp nơi."

Tân Đàm khẽ quay đầu, cô nhìn xuyên qua khe hở giữa những sợi tóc ngắn, đối diện với đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Kỳ Xán. Cô giống như bị điện giật, đột ngột gục đầu xuống.

Kỳ Xán chậm rãi nói: "Đàm Đàm, chậm một chút, không thì đầu lại bị kẹt bây giờ."

Tân Đàm là một con zombie có tính khát máu, cô điên lên thì chính bản thân cô cũng sợ, tại sao một người bình thường như Kỳ Xán lại hết lần này tới lần khác trêu chọc cô nhiều lần? Tân Đàm nghĩ mãi không ra, thừa dịp Kỳ Xán gội đầu cho mình, cô bỗng nhiên vẩy tóc, giọt nước trên đuôi tóc lập tức làm ướt quần áo cả hai.

Tân Đàm không ra oai, Kỳ Xán lại coi cô là mèo con! Hừ!

Kỳ Xán không hề tức giận, còn nói rất trêu ngươi: "Chỉ có chút năng lực ấy thôi à? Đàm Đàm, lại vẩy hai lần."

Đương nhiên Tân Đàm sẽ không nghe lời Kỳ Xán. Cô đưa tay sang một bên, pha nước lạnh với nước nóng rồi vẩy lên người Kỳ Xán.

Kỳ Xán bối rối né tránh. Tân Đàm cong mắt, cô lại muốn vẩy nước lần nữa, Kỳ Xán lập tức không chống đỡ được bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Được rồi, cậu thắng rồi, đừng vẩy nữa, lạnh quá."

Tóc Tân Đàm còn ướt sũng rũ sau đầu, có một ít dán trên mặt, hơi lộn xộn. Cô nghe thấy Kỳ Xán nói vậy thì sốt sắng sợ anh bị cảm.

Kỳ Xán xách một thùng nước nóng khác ở ngoài cửa vào, trút vào trong một cái chậu sạch rồi nói với cô: "Điều kiện có hạn, Đàm Đàm, cậu lau người đi. Mình đứng ngoài chờ cậu, yên tâm."


Đợi đến lúc Tân Đàm ngơ ngác gật đầu Tân Đàm mới đi ra ngoài.

Tân Đàm nhìn chậu nước nóng hôi hổi, lại giơ tay lên, nhìn bàn tay bẩn thỉu của mình... Không đúng, Tân Đàm lại giơ tay sờ lên gương mặt bị thịt thối bao trùm, vừa rồi cô dùng khuôn mặt này... đùa giỡn với Kỳ Xán ư?

Tân Đàm vừa lau người vừa uể oải nghĩ, đúng là dáng vẻ hỏng bét gì của cô cũng để Kỳ Xán nhìn thấy hết rồi, rõ ràng rất không muốn để anh nhìn thấy.

Ngoài nhà vệ sinh.

Kỳ Xán ngồi trên mặt đất, tựa lưng lên vách tường lạnh buốt. Tay anh che trên mặt, nụ cười trên môi tràn ra giữa những ngón tay. Anh đang cười, kiềm nén và im lặng, nhưng cười cười, hốc mắt anh lại đỏ lên.

Kỳ Xán nghĩ tới vừa rồi mình gội đầu cho Tân Đàm, lúc đầu ngón tay anh chạm vào tóc cô toàn thân cô cứng đờ. Anh không muốn nghĩ, nhưng lại không thể không nghĩ, lúc ấy rốt cuộc tại sao Tân Đàm lại lựa chọn từ bỏ mái tóc dài xinh đẹp của mình.

Tích tiểu thành đại, anh khó lòng tưởng tượng sau khi Tân Đàm trở thành zombie, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đau khổ, bị bao nhiêu uất ức.

Lúc anh gặp lại cô, cô như cái xác không hồn, căng thẳng không thôi, mờ mịt luống cuống. Nhưng vẫn may, vẫn may, lúc sau rốt cuộc bạn gái anh cũng thả lỏng, cũng bằng lòng đùa giỡn với anh.

Kỳ Xán nghĩ, lâu ngày gặp lại, là ông trời... không, là ân huệ lớn nhất Tân Đàm dành cho anh.

...

Tân Đàm cũng không biết gì về tâm lý đau khổ của Kỳ Xán, hoặc là nói đôi khi cô khó có thể cảm nhận được loại cảm xúc này. Cô chỉ chậm rãi lau sạch toàn thân, đứng trước tấm gương trên bồn rửa tay, xuyên thấu qua hơi nước, dường như đang ngẩn người.

Trên người cô vẫn bị thịt thối bao phủ như cũ, da thịt không còn trơn bóng trắng nõn, cơ thể xấu xí cứng đờ, ngoài đôi mắt xinh đẹp màu đỏ ra thì cô không khác gì những con zombie khác.

... Không đúng.


Tân Đàm xích lại gần gương, cô dùng tay lau sạch hơi nước trên mặt gương, hình ảnh mơ hồ trong gương dần trở nên rõ ràng. Cô nhìn thấy trên cổ mình bỗng nhiên có một vùng da nhỏ chưa bị thịt thối che phủ, chỉ còn in một dấu răng đáng sợ, đây là vết thương đầu tiên lúc cô bị zombie cắn để lại, bên cạnh dấu răng còn có một lỗ kim, hẳn là bị người phụ nữ kia đâm lúc ở nhà tù Bắc Sơn. Chẳng biết tại sao hai vết thương này vẫn còn.

Lâu lắm rồi Tân Đàm không soi gương cho nên cô cũng không biết cơ thể mình xuất hiện thay đổi từ bao giờ. Nhưng chẳng mấy chốc cô lại nghĩ, thật ra trên người cô cũng có những chỗ không bị thịt thối bao trùm, có điều những chỗ đó hiện ra màu xanh trắng, kề bên thịt thối, rất khó coi.

Dường như một mảnh da thịt trắng nõn này cũng không khác gì những chỗ đó, nhưng tính đến lúc này nó là nơi thay đổi nhiều nhất trên người cô trừ đôi mắt đỏ này.

Đối mặt với sự thay đổi của cơ thể, bởi vì lời hù dọa Úc Gia Trí nói hơn một tháng trước, phản ứng đầu tiên của Tân Đàm là bất an. Cô sợ hãi sự thay đổi này.

Tân Đàm sửng sốt rất lâu, mãi đến khi Kỳ Xán gõ cửa, giọng nói dịu dàng của anh vang lên từ bên ngoài, nói với cô: "Đàm Đàm, quần áo của cậu không thể mặc được nữa, mình chuẩn bị quần áo mới cho cậu rồi, đều lấy ở cửa hàng quần áo bên dưới lúc trước. Cậu mở hé cửa ra, mình đưa vào cho cậu."

Kỳ Xán đợi một lúc, Tân Đàm chậm rãi mở rộng cửa, lộ ra một cái tay. Kỳ Xán đặt quần áo lên tay cô sau đó đóng cửa lại.

Kỳ Xán là người cẩn thận tỉ mỉ, lấy cho cô một cái váy ngủ dài tay làm từ vải bông, váy dài đến tận mắt cá chân cô. Thậm chí anh còn chuẩn bị cả đồ lót cho cô.

Tân Đàm chậm rãi thay đồ mới, đã rất lâu rồi cô không mặc quần áo mới. Cái áo hoodie màu tím nhạt "chồng chất vết thương" kia đã được cô nghiêm túc gấp lại, đặt ở bên cạnh bồn rửa tay, định đợi tới mai rồi giặt.

Sau đó cô mở cửa, thấy đệm chăn đã đổi từ màu trắng sang màu sắc rực rỡ hơn, Kỳ Xán ngồi cạnh mép giường, trên ngón tay đang móc một cây kéo nhỏ xoay vòng vòng.

Tân Đàm không hiểu, Kỳ Xán quay sang cô cười khẽ một tiếng rồi nói: "Tiểu thư Tân Đàm, muốn thử tay nghề của Kỳ Tony không? Mình sửa lại phần tóc mái che mắt và đuôi tóc lộn xộn cho cậu."

Tân Đàm nhìn ánh mắt mong chờ của Kỳ Xán, chậm rãi gật đầu, nhưng Kỳ Xán nhìn tóc của cô thì chợt nhớ ra nơi này không có máy sấy.

"Chờ tóc cậu khô rồi xem mình thể hiện tài năng đi, chúng ta trò chuyện một lát trước."

Tân Đàm đứng bên cạnh Kỳ Xán. Lần này cô không tiếp tục che kín mặt mình nữa, tóc còn ướt rũ xuống cổ, khiến cô trông gầy yếu và đáng thương.

Kỳ Xán "hửm" một tiếng, âm cuối hơi cao, hơi tò mò Tân Đàm muốn làm gì.

Tân Đàm chậm rãi, vụng về quàng cái khăn đang khoác trên cánh tay mình lên cổ Kỳ Xán. Cô còn nhớ lúc ở trong nhà vệ sinh Kỳ Xán nói lạnh.

Kỳ Xán cười rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Đàm Đàm, ngồi xuống đi, mình muốn nói chuyện với cậu."

Tân Đàm không muốn mở miệng trước mặt Kỳ Xán, bởi vì cô cảm thấy sau khi mình biến thành zombie thì giọng không còn hay nữa, mặc dù cô cũng không nói được tiếng phổ thông. Nhưng Kỳ Xán đã nói vậy, Tân Đàm cũng không thể từ chối, bởi vì bắt đầu từ năm mười sáu tuổi cô đã từng được lĩnh hội rồi.


... Đôi khi, có lẽ là đại đa số thời điểm, mặt Kỳ Xán rất dày. Cô tức giận với anh anh cũng có thể cười hì hì, còn hỏi cô giận xong thì bọn họ đi đâu chơi.

Kỳ Xán sợ Tân Đàm lạnh. Sau khi Tân Đàm bò lên giường, anh dùng chăn quấn quanh người Tân Đàm rồi nói: "Đàm Đàm, thật ra mình hiểu tình huống hiện tại của cậu."

Tân Đàm không cảm nhận được lạnh lẽo, cô đang nghiêm túc kéo cái chăn mà Kỳ Xán quấn trên người mình xuống.

"Lúc học cấp ba mình bị dị ứng, ở trong nhà dưỡng bệnh, hiếm khi cậu đến thăm mình, mình còn không bằng lòng gặp cậu." Kỳ Xán một lần nữa quấn chăn lên người cô, nói tiếp: "Mình biết da mặt cậu mỏng, đến một chuyến kia đã không dễ dàng, mình còn chọc cậu giận. Nhưng mình cũng hết cách, lúc đó bị dị ứng mặt vừa sưng vừa đỏ, không đẹp trai chút nào. Mình sợ cậu ghét bỏ mình nên mới không dám gặp cậu."

Tân Đàm im lặng nghe, trên tay cũng không rảnh rỗi, cô quàng một nửa chăn lên người Kỳ Xán, cuối cùng Kỳ Xán cũng không trùm lại lên người cô nữa.

Kỳ Xán tiếp tục nói: "Nhưng sau đó vẫn khiến cậu nhìn thấy. Lúc sau Thẩm Ưu nói vào lúc mình nhìn thấy cậu, lập tức bụm mặt chạy đi giống như một cô nhóc đỏ mặt thẹn thùng, cậu gọi mình thế nào mình cũng không để ý tới cậu."

Tân Đàm nghe, trong đầu chậm rãi hiện lên cảnh tượng lúc đó. Kỳ Xán mặt đỏ ngượng ngùng, vô cùng rõ ràng. Thật kỳ lạ, cô quên nhiều chuyện như vậy nhưng lại nhớ rõ mọi thứ có liên quan tới anh.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đỏ xinh đẹp chứa đầy ý cười mềm mại.

"Mấy ngày sau mình đều cúp học không muốn gặp cậu, là vì sợ cậu cảm thấy mình không đẹp trai. Nhưng mình quá ấu trĩ, cậu hoàn toàn không để dáng vẻ lúc đó của mình trong lòng, cậu chỉ quan tâm tới việc mình nghỉ học mấy ngày có một chồng bài thi chưa làm bù."

Tân Đàm: "..." Cô còn nhớ rõ, mãi đến tận cuối học kỳ Kỳ Xán cũng không làm xong chồng bài thi đó.

Kỳ Xán quay đầu sang, dịu dàng nhìn cô gái zombie đang nghiêm túc lắng nghe anh nói bên cạnh, anh khẽ nói: "Cho nên Đàm Đàm, nếu như cậu còn nhớ rõ những chuyện này, như vậy cậu hẳn cũng biết, sao mình có thể ghét bỏ cậu vì cậu biến thành zombie chứ? Cậu không cần tự ti vì dung mạo lúc này, trong lòng mình Đàm Đàm có biến thành zombie thì cũng là cô gái zombie đáng yêu nhất."

"..."

Kỳ Xán nói rất nhiều rất nhiều, toàn bộ đều là kỷ niệm trước kia của họ, ngay từ đầu Tân Đàm nghiêm túc lắng nghe, về sau cuối cùng cũng không chịu đựng nổi mà nhắm mắt lại.

Kỳ Xán cẩn thận đặt đầu cô lên gối, sờ lên tóc cô. Bọn họ nói chuyện rất lâu, tóc của cô đã khô.

Tóc phải đợi đến mai rồi cắt. Kỳ Xán ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của Tân Đàm, người tình trong mắt biến Tây Thi, anh nhìn thế nào cũng thấy gương mặt lúc ngủ của bạn gái mình vừa xinh đẹp lại đáng yêu.

Không biết anh cũng ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Có một sợi ánh trăng lặng lẽ chiếu vào từ cửa sổ, cả phòng hiện lên màu trắng bạc, yên lặng và tốt đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK