Cho nên khi bạn sáng tạo ra suy nghĩ muốn chết của một người, bước tiếp theo hẳn nên để họ cảm nhận cái chết đơn giản, chiến thắng sợ hãi với cái chết. Nhưng thao túng một người trưởng thành khó hơn vị thành niên nhiều.
Trần Khả Ý theo địa chỉ Chu Dịch Khởi cung cấp đến chỗ ở của Lý Tử Nhiên. Cô gõ cửa xong trong phòng không có phản ứng gì. Trần Khả Ý lại dùng tay mạnh mẽ đập cửa, gọi “Có ai không”, trong phòng vẫn không có người đáp lại.
Ngay sau đó Trần Khả Ý gọi điện thoại, di động tắt máy không người nghe. Trong lòng Trần Khả Ý trầm xuống, chẳng lẽ Lý Tử Nhiên đã tự sát rồi?
Trần Khả Ý không hiểu chuyện gì xảy ra, dùng chân hung hăng đạp cửa. Nhưng cánh cửa này ngoài phát ra một tiếng vang trầm thì không thấy rung lên chút nào. Tiếng động Trần Khả Ý gây ra đưa hàng xóm ở đối diện đến. Một dì khoảng trên dưới năm mươi tuổi mở cửa the thé mắng: “Ngày nào cũng không yên nổi. Chốc chốc lại đến một đám, mấy người còn quấy rối dân chúng là tôi báo công an.”
Trần Khả Ý vội xin lỗi: “Ngại quá, dì ơi, cháu đến tìm người ạ. Dì có biết Lý Tử Nhiên không?”
Dì hàng xóm nhìn Trần Khả Ý với vẻ nghi ngờ: “Cái lý do này của cháu, tôi thấy nhiều rồi. Cái con bé này cũng thật là! Không chịu dọn đi, còn không chịu dừng là tôi phải đi nói với bên quản lý đấy.”
Trần Khả Ý lộ ra nụ cười xấu hổ, giải thích: “Cháu đến tìm Lý Tử Nhiên thật ạ. Cháu gõ cửa mà không ai đáp lại, gọi điện thoại không ai nghe, cháu sợ cậu ấy xảy ra chuyện.”
Dì hàng xóm vừa nghe lời này thì nóng nảy: “Cháu nói nó tự sát hả. Cái này không được đâu! Vậy có thể tìm người đến mở cửa hộ xem. Tôi gọi điện cho bên quản lý hộ cháu. Nếu chết người là không ổn đâu.”
Trần Khả Ý luôn miệng dạ vâng. Nhưng vào lúc này, cửa mở ra một khe nhỏ, Lý Tử Nhiên tránh ở phía sau cửa chống trộm nhìn ra ngoài. Trần Khả Ý vừa thấy đã chặn chân vào chỗ kẹt cửa, quay đầu nói lời cảm ơn với dì hàng xóm rồi chen vào trong phòng.
Dì hàng xóm thấy thế vội nói với theo: “Cháu gái à, cháu nhớ khuyên nhủ con bé, bảo nó nhanh dọn đi thôi.”
Dáng vẻ bây giờ của Lý Tử Nhiên còn tiều tụy hơn cả ánh mắt đầu tiên mấy ngày trước khi hai người kéo bịt mắt xuống nhìn thấy đối phương. Vành mắt xanh đen, ánh mắt uể oải, như giây tiếp theo sẽ ngất xỉu. Đây có thể là khác biệt giữa ý chí cầu sinh ở trong nghịch cảnh và muốn chết.
Trần Khả Ý chợt hỏi một câu: “Cậu muốn chết à?”
Lý Tử Nhiên ngơ ngẩn. Cô ta không ngờ câu đầu tiên khi Trần Khả Ý đến đây vậy mà lại là “Cậu muốn chết à?”. Ở trong tai cô ta càng như đang hỏi: Sao cậu còn chưa chết đi?
Trần Khả Ý thấy Lý Tử Nhiên như bị cô hỏi đến xuất thần, lại hỏi một câu: “Cậu muốn chết à?”. Những lời này đang hỏi Lý Tử Nhiên, cũng là đang hỏi Trần Khả Ý, cô muốn cho Lý Tử Nhiên chết ư?
Thời gian trở lại 6 tháng trước, tết Thanh Minh, Tống Chí Văn về nhà tảo mộ. Bố Tống đã không dốc sức làm ở bên ngoài nữa, chuẩn bị về nhà dưỡng lão. Mẹ Tống thay đổi rất nhiều, sau khi Tống Thường Thường chết thì đã không ham mê đánh bài nữa. Lúc trước, bố Tống đi làm bên ngoài nghe được tin Tống Thường Thường qua đời, vội vàng quay về sau đó cãi nhau to một trận với mẹ Tống. Nhưng hai người đều ăn ý không nói việc này cho Tống Chí Văn lúc ấy còn đang đi học nghiên cứu sinh.
Ở chỗ bọn họ, sau khi người chết đưa đến nhà tang lễ hoả táng thì cũng không chôn ngay, mà là phải tính ngày hoàng đạo. Đặc biệt là kiểu chết oan chết uổng như Tống Thường Thường, cần phải tính ngày đẹp mới có thể dễ đầu thai. Kỳ nghỉ hè đó, Tống Chí Văn vừa hay tranh thủ đến thực tập ở một chỗ rất ổn, bố Tống mẹ Tống cũng biết việc này. Hai người giấu chuyện Tống Thường Thường đến trước khi chôn hai ngày.
Tống Chí Văn về nhà đến cả hài cốt của em gái cũng không thấy. Lúc ấy anh ta chưa từng hoài nghi nguyên nhân cái chết của Tống Thường Thường, chỉ cảm thấy có lỗi với em gái. Cho nên mỗi năm tết Thanh Minh và ngày giỗ, anh ta đều sẽ kiên trì về nhà tảo mộ em gái.
Ngày hôm đó, mẹ Tống muốn quét dọn vệ sinh trước thanh minh, thuận miệng lại nói đến chuyện kết hôn của Tống Chí Văn. Từ nhỏ đến lớn Tống Chí Văn chưa từng làm bà nhọc lòng, nhưng đến tuổi kết hôn rồi, đến một người bạn gái cũng không có, thật sự làm bà rầu thúi ruột. Mỗi lần Tống Chí Văn về nhà, bà phải trước sau tìm hiểu có bạn gái chưa, lại nói có người bạn nào của bà muốn hỗ trợ giới thiệu, nói đến Tống Chí Văn phiền không chịu nổi.
Tống Chí Văn dứt khoát lấy giẻ lau cái chổi trong tay mẹ Tống, vào phòng Tống Thường Thường hỗ trợ lau chùi. Nhà dân ở nông thôn, nhiều phòng, gian phòng này của Tống Thường Thường cũng chưa có ai vào ở, mỗi năm mẹ Tống sẽ vào quét dọn vài lần. Sách giáo khoa cấp hai Tống Thường Thường học từ nhỏ vẫn luôn không bán mà xếp chồng trong góc.
Tống Chí Văn nhìn thấy sách giáo khoa trong góc, định bụng sửa soạn lại luôn một lần. Khi nhìn sách giáo khoa cấp hai, anh ta hơi hoài niệm, thuận tay chọn mấy quyển lật xem.
Khi nhìn đến quyển sách ngữ văn, Tống Chí Văn thấy được giấy viết thư kẹp ở trong đó, mở ra xem vậy mà là thư của một nam sinh viết cho Tống Thường Thường. Nhìn thấy cái này, nghĩ đến em gái cũng từng có thời gian vui vẻ khi ở cấp hai, anh ta cũng không khỏi bật cười.
Xem nội dung bức thư này, hai người hẳn không chỉ từng viết qua lại một lần. Anh ta lập tìm trong sách giáo khoa, chỉ chốc lát sau anh ta đã tìm ra được bảy bức thư, còn tìm được sổ nhật ký của Tống Thường Thường được giấu trong chồng thư.
Tống Chí Văn vốn không định xâm phạm riêng tư của em gái, lại muốn hiểu thêm một ít về em gái. Tống Chí Văn không ngờ mình mới lật thêm vài tờ, lửa giận đã có phần không khống chế được. Nhưng tên trong nhật ký đều được dùng bằng biệt danh, anh ta không có biện pháp đối chiếu với người cụ thể, chỉ có thể kiềm chế lửa giận tiếp tục xem.
Tuy anh ta không xác định được con thỏ, hồ ly, mèo, gấu lớn, diều hâu trong nhật ký nói đến là ai, nhưng anh ta có thể điều tra ra, ví dụ như mèo thành tích rất tốt thi đỗ trường trung học số 1 ở thị trấn.
Tống Chí Văn hỏi mẹ Tống, gần nhà có ai học cùng lớp với Tống Thường Thường thời cấp hai. Mẹ Tống nói Lý Tử Nhiên ở cách vách học cùng. Vừa hay Lý Tử Nhiên cũng về nhà vì tết Thanh Minh. Tống Chí Văn tới cửa vừa lúc cô ta đang ở nhà ăn cơm.
“Chú dì, cháu quấy rầy rồi. Đây là Tử Nhiên à?”
“Chí Văn, về hôm nào thế?”
“Cháu về hôm qua ạ. Cháu có vài việc muốn hỏi riêng Tử Nhiên.”
Lý Tử Nhiên buông đũa, nhìn nhìn vị hàng xóm cách vách thường xuyên được khen ngợi nhưng chưa từng gặp mấy lần, rút tờ giấy lau miệng rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Em còn nhớ rõ ai là người trong lớp em thi đậu trường trung học số 1 ở thị trấn không?”
“Hả?” Lý Tử Nhiên không ngờ Tống Chí Văn tìm cô ta để hỏi việc này. Tuy cô ta không hiểu ra sao nhưng vẫn thành thật trả lời: “Trần Khả Ý.”
Nhiều năm như vậy, chưa chắc bạn đã nhớ rõ bạn thi cấp ba, thi đại học được cụ thể bao nhiêu điểm, nhưng bạn nhất định sẽ nhớ rõ trong lớp bạn có ai đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại. Những người này luôn không thể tránh được đề cập đến trong cuộc nói chuyện của bạn và bạn bè mình, nhắc đến nhiều ấn tượng cũng khắc sâu.
Tống Chí Văn vội vàng hỏi tới: “Cụ thể là ba chữ nào?”
“Hẳn là Nhĩ Đông Trần(*), Khả trong khả dĩ, Ý trong hết ý.”
(*)Nguyên văn là “耳东陈”: Chữ “陈” có bộ “阝” khá giống hình cái tai “耳” nên dùng cụm từ này để mô tả cách viết của chữ Trần “陈”.
Tống Chí Văn gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ: “Chỉ có một người à? Em có phương thức liên hệ của cô ấy không? Tôi tìm cô ấy có tí việc.”
“Cái này, tôi có QQ của cậu ấy. Những cái khác thì sau khi tốt nghiệp cấp hai chưa từng liên lạc.”
Mẹ Tống ngồi bên cạnh nghe thì nói chen vào: “Hai con đang nói đến Trần Khả Ý ở phố Nam Sơn kia à?”
Lý Tử Nhiên gật đầu. Tống Chí Văn lại không hỏi địa chỉ, trước mắt anh ta còn chưa chuẩn bị gặp mặt Trần Khả Ý: “Thế có thể cho tôi xin số QQ của cô ấy không?”
“Anh tìm cậu ấy có chuyện gì à?”
“Không phải chúng ta cùng học một trường cấp hai à? Chuẩn bị làm hoạt động.”
Lý Tử Nhiên không hỏi lại nữa, mà là mở QQ ra mở hình đại diện của Trần Khả Ý, đọc số cá nhân của cô cho Tống Chí Văn.
Tống Chí Văn không nói chuyện phiếm với Lý Tử Nhiên nữa mà nói cảm ơn rồi về nhà.
Sở dĩ Tống Chí Văn không chuẩn bị đi thẳng đến nhà Trần Khả Ý hỏi một vài việc của Tống Thường Thường là bởi vì tuy rằng trong nhật ký không viết Trần Khả Ý không tốt, nhưng bạo lực học đường tuyệt đối không phải chuyện một người. Trần Khả Ý có là người đứng xem thậm chí là đồng lõa hay không vẫn còn là nghi vấn. Anh ta cần hiểu thêm về người này sau đó mới có thể xác định có thể lộ ra chuyện Tống Thường Thường hay không.
Giống như anh ta không thể xác định Lý Tử Nhiên ở cách vách có phải một con thú trong vườn bách thú kia không, cũng không thể hỏi nhiều gì cả. Anh ta sợ sau khi mình nói nhiều, đối phương sẽ nhớ lại điều gì đó, do đó lừa gạt giấu giếm.
Tống Chí Văn về đến nhà, sau đó việc đầu tiên là tìm số QQ của Trần Khả Ý, thêm yêu cầu kết bạn. Anh ta nhìn qua ảnh đại diện và ảnh bìa của Trần Khả Ý phát hiện Trần Khả Ý là người mê manga anime. Ảnh đại diện dùng là ảnh chụp chung của Kudo Shinichi và Ran Mori. Không gian QQ và yêu cầu trả lời câu hỏi thêm bạn đều liên quan đến Conan.
Tống Chí Văn tìm kiếm một vài group của những người có cùng sở thích về Conan, giả vờ thành một ông bố, nói có quan hệ không tốt với con của mình muốn tìm hiểu nhiều về con của mình hơn. Nhưng mà không gian QQ của con đều đặt mật mã không cho phép người xem, hỏi có hay ai biết đáp án liên quan không.
Vấn đề vừa ra, có vài người khuyên can Tống Chí Văn hẳn nên tâm sự tử tế với con mà không phải chọn cách này, có vài người lại tích cực giải câu đố, cho rất nhiều đáp án, còn vài người hỏi số QQ của “con” Tống Chí Văn, nói người này cùng sở thích có thể giới thiệu cho quen biết không.
Vì tránh dùng hết cơ hội xác minh cuối cùng rồi mà còn chưa đáp đúng câu hỏi, Tống Chí Văn lại đi tìm group tân sinh viên đại học của Trần Khả Ý. Đầu tiên, anh ta dùng hai từ khóa đơn giản là: Trung học số 1 thị trấn, Trần Khả Ý mà tìm được trường đại học Trần Khả Ý thi đỗ trong bảng công bố đậu đại học của trung học số 1 thị trấn, thậm chí là khoa theo học. Lại thông qua QQ tìm group tân sinh viên đại học phù hợp với năm nhập học.
Mấy group này đã khá vắng, Tống Chí Văn dùng tài khoản clone xin vào toàn bộ. Tin tức xác minh dùng từ một cái tên ban đầu tìm thấy được trường trung học số 1 thị trấn, đưa ra đến được khoa theo học tương ứng. Nghĩ tin tức này có lẽ xử lý không nhanh được, anh ta lại xin thêm bạn tài khoản của admin.
Không nghĩ đến còn chưa kết bạn được với admin, đã được thông qua xét duyệt group QQ, xem ra group này đã trở thành một group quảng cáo, admin không còn quản lý nữa.
Qua hơn nửa ngày, Tống Chí Văn đã được cung cấp mấy đáp án khác nhau từ mấy người trong group cùng sở thích. Anh ta chọn ra mấy đáp án đáng tin cậy trong group cùng sở thích, anh ta định thử hai lần trước, kết quả lần thứ hai đã là đáp án đúng. Sau khi thuận lợi thêm bạn, anh ta lập tức gửi cho Trần Khả Ý một tin nhắn.
“Hello, bạn học, bạn cũng là người thích Conan à?”
Sau khi gửi tin nhắn đi, một ngày, hai ngày, ba ngày qua đi vẫn không có người trả lời. Tống Chí Văn không nghĩ tới tuy Trần Khả Ý online, nhưng lại một tháng cũng không mở tin nhắn ra một lần.
Cho dù đã lâu không được trả lời, Tống Chí Văn cũng không thể dùng voice chat oanh tạc Trần Khả Ý được. Nếu không còn chưa làm quen được thì đã bị kéo vào danh sách đen.
Tống Chí Văn nhìn chín số QQ của Trần Khả Ý, xem ra năm đăng ký QQ cũng không ngắn, lại nghĩ đến số Wechat của anh ta cũng chính là số liên hệ QQ, Trần Khả Ý cũng có thể giống vậy. Sau đó anh ta từ số QQ tìm thấy được Wechat của Trần Khả Ý.
Câu trả lời xác minh của Trần Khả Ý cũng giống ở bên QQ, cho nên anh ta rất nhanh được đồng ý.