“Đại lý rượu của Chí Bân bàn thế nào rồi?”
“Gần được rồi thì phải, nghe cậu ấy nói một khoảng thời gian nữa bên nhà máy rượu sẽ đến khảo sát, tám chín phần rồi.”
“Nhanh vậy à? Đăng kí công ty được rồi?”
“Đăng kí giấy phép kinh doanh, bên đó yêu cầu thâm niên ít nhất là hai năm, Tôn Dung làm trung gian ở trong, giúp cậu ấy tìm một công ty trước đây làm rượu nho, cậu ấy tiếp nhận rồi.”
Tiểu xong rồi giũ một cái, người đàn ông hiểu được câu của lão Vạn, “Hai năm nay Tôn Dung quả thật đối với Chí Bân không thể chê được, cũng không biết toan tính việc gì đây.”
Lão Vạn cũng tiểu xong, kéo dây kéo, “Có người là trong số mệnh có quý nhân, thật sự đừng ghen tị đấy…”
“Ghen tị khỉ…”
Người đàn ông kéo quần xong, cùng đi theo lão Vạn ra ngoài, tiếng nhạc lớn dần.
Hai người vừa nói vừa cười đi trở về băng ghế dài, Hà Chí Bân và Chung Đình đang định đi.
“Đi sớm vậy sao?”
“Cô ấy uống say rồi, em đưa về trước. Mấy anh chơi đi.” Hà Chí Bân cầm áo khoác, bàn tay ôm eo Chung Đình.
Lão Vạn nhắc, “Một khoảng thời gian nữa đi ngâm suối nước nóng, đừng có quên đấy.” Rồi nhìn Chung Đình, “Đến lúc đó đi chơi chung với chúng tôi nhé.”
Chung Đình mỉm cười.
Ra khỏi quán bar, bên ngoài đen kịt, ánh đèn đường vắng lặng hắt xuống con đường nhựa, kéo dài thẳng đến cuối. Chung Đình mang đôi giày bốt cổ cao, uống hơi ngà ngà say, bước chân không ổn định.
Hà Chí Bân ôm cô đi về phía bãi đậu xe.
Đưa cô lên xe, anh đi ra cốp sau lấy hai chai nước. Cởi áo khoác ném ra ghế sau, anh nhìn cô, mở nắp chai, đút cô uống hai ngụm.
Chung Đình hơi nhổm dậy, khuỷu tay chống lên bệ cửa chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ chốc lát sau, nhiệt độ của điều hòa tăng lên, gò má cô bị làn gió nóng phà có hơi khô nóng, cô mơ màng phát hiện xe vẫn ở tại chỗ.
Đôi mắt say lờ đờ nhìn người bên cạnh.
Hà Chí Bân dựa vào lưng ghế hút thuốc, hàng mày giãn ra, ánh mắt lạnh nhạt. Như có cảm ứng, anh quay mặt sang liếc nhìn cô, dùng mu bàn tay cọ mặt cô.
“Sao không đi?” Chung Đình hỏi.
“Hút hết điếu này đã.” Anh búng tàn thuốc, “Uống nhiều vậy làm gì?”
“Hiếm khi vui vẻ một chút mà.”
“Bình thường sống không vui à?”
Cô nhìn anh, mỉm cười.
Hà Chí Bân cũng nở nụ cười.
Mùi rượu và mùi thuốc lá lan ra từng chút một trong xe. Mấy tiếng trước, cảm giác mà người đàn ông này lưu lại trong cơ thể cô vẫn còn, lúc này đây, giữa hai người lại có chút cảm giác xa cách không thể nói thành lời.
Chờ anh hút thuốc xong, xe rốt cuộc nổ máy. Dọc đường không ai nói gì, anh đưa cô đến dưới lầu.
“Có cần đưa em lên không?” Hà Chí Bân hỏi.
“Không cần đâu.”
Anh cũng thật sự ngồi im.
Xách túi xuống xe, Chung Đình nhìn thấy một hình bóng ở xa xa, động tác đóng cửa chậm lại —— rìa bồn hoa được đèn xe chiếu sáng, một bóng người mơ hồ.
Chung Đình đóng cửa xe, rồi đi sang.
Phương Chân Vân ngồi bên bồn hoa. Cô ấy mặc chiếc áo khoác len và quần jean khi đến đây. Cô ấy đội chiếc mũ liền của áo, khoanh tay trước ngực, co tròn lại. Đôi môi cũng bị lạnh cóng trắng bệch.
“Em ngồi đây làm gì?” Chung Đình hỏi cô ấy.
Chân Vân đứng lên.
“Thấy chị mãi chưa về, lại không nghe điện thoại nên hơi lo.” Chân Vân nhìn cô, “Chị uống rượu ư?”
“Tôi uống rượu thì liên quan gì đến em?” Giọng điệu lạnh lùng, Chung Đình hỏi, “Có phải em lại bắt đầu rồi không?”
Phương Chân Vân không lên tiếng.
Quay đầu nhìn chiếc xe tắt máy mà lại chưa đi, rồi nhìn chằm chằm cô gái hai giây, Chung Đình xoay người lên lầu.
Nhìn chằm chằm bóng lưng cô dừng lại hai giây, Phương Chân Vân theo sau.
Khoảnh khắc bước đi, đèn pha của chiếc xe phía sau đột nhiên sáng lên. Phương Chân Vân quay mặt nhìn sang, không dùng tay che ánh sáng chói mắt. Đèn xe sáng như tuyết, cô không có cách nào thấy rõ người bên trong. Ngược lại là người bên trong có thể thấy rõ cô.
Mặc dù lần trước anh đưa cô đến bệnh viện, nhưng mãi cho đến lần này, Hà Chí Bân mới thấy rõ mặt mũi cô. Hoặc là nói, là nhớ kĩ dáng vẻ của cô gái này —— một gương mặt sinh viên ngây thơ đơn thuần.
Chiếc xe lao qua sau lưng cô, tiếng động cơ rừm rừm.
Về đến nhà, Chung Đình nhanh chóng tắm rửa, rồi ngã xuống chiếc giường trong phòng.
Có người gõ cửa phòng cô, cô không lên tiếng. Một lát sau, cánh cửa bị đẩy ra, ánh sáng phòng khách từ phía sau lưng hắt vào, tạo nên những đường nét thân hình của cô gái.
“Chị uống ít nước đi…” Chân Vân ngồi xuống mép giường cô, tay bưng cốc nước, muốn chăm sóc cho cô.
“Em đi ngủ đi.” Chung Đình không mở mắt.
Chừng mười ngày qua cô ấy luôn rất tốt, rất ngoan. Đã biết toàn là bề ngoài giả dối mà thôi.
“Chị giận ư?”
Nghe giọng nói thận trọng của cô gái, Chung Đình nói yếu ớt, “Em biết tôi không thích cái bộ dạng này của em.”
Trong yên lặng, Chân Vân nói, “Xin lỗi, em chỉ lo cho chị thôi.”
“Không trách em.” Chung Đình hít vào một hơi, “Đi ngủ đi.”
Nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, Chung Đình nghe thấy âm thanh chiếc cốc thủy tinh được đặt trên tủ đầu giường, sau đó nữa, là tiếng bước chân người đi ra khỏi phòng.
Mở mắt ra, cô ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá không ngừng trào ra trên người mình. Nhức đầu.
Một đêm này ngủ không ngon giấc, thế nhưng hôm sau trời vừa sáng là Chung Đình thức dậy.
Nhưng có người dậy sớm hơn cả cô. Đi ra khỏi phòng, cô thấy Phương Chân Vân đã chọc Meo Meo trên ban công.
Sau khi rửa mặt, Chung Đình đi ra ban công, tưới nước cho những đóa hoa và cây cảnh ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, tia nắng ban mai vừa hé rạng, sương mù rất dày. Dòng nước nho nhỏ chảy xuống ào ạt, chạm vào tầng tầng lớp lớp những phiến lá, rồi rơi rải rác vào bùn đất.
“Có muốn đi tập thể dục với tôi không?”
Phương Chân Vân vẫn luôn ngồi xổm trêu mèo, trong tiếng nước chảy rất nhỏ, cô ấy ngẩng mặt lên, nhìn Chung Đình với vẻ hơi ngây ra.
“Có đi không?”
Chung Đình để bình nước xuống, rồi nhìn cô ấy hỏi lại lần nữa.
Gần tiểu khu có một gò núi, mấy cụ già gần đó ngày nào cũng vội đi tập thể dục. Chung Đình và Phương Chân Vân thay quần áo ra ngoài, ăn sáng đơn giản, rồi tản bộ tới.
Mùa thu, cỏ cây trên núi đã úa tàn rất nhiều. Họ đi lên từng bậc, khi đến đỉnh núi, ánh mặt trời vừa vặn. Mấy cụ già múa kiếm trên bãi đất trống, bầu không khí sạch sẽ và lạnh lẽo.
Chung Đình đi đến bên núi ngắm cảnh.
Khi đến, đầu vẫn còn hơi nặng nề do say rượu, lúc này được gió thổi qua, thoải mái hơn rất nhiều. Phương Chân Vân đứng bên cạnh nhìn cô, ánh mặt trời dìu dịu xuyên qua hàng mi, tạo thành hai cái bóng rất nhạt dưới mắt cô ấy.
Chung Đình biết cô ấy đang nhìn mình, nhưng không nhìn cô ấy, “Đến nhiều ngày vậy rồi, sao không ra ngoài đi dạo? Không phải là thích kiến trúc cổ lắm sao?”
Phương Chân Vân không lên tiếng.
“Thật ra mấy con đường vắng hẻm nhỏ ở đây có không ít nhà cũ của danh nhân, em có thể lên mạng tra thử, nhiều chỗ không lấy vé vào cửa đâu.”
“Vậy chờ khi nào chị rảnh, có thể đi cùng em được không?”
Quay sang nhìn cô ấy, Chung Đình mỉm cười, giọng điệu hờ hững, “Không phải nói với em rồi ư, tôi bận.”
Bận mà uống rượu sao? Cô gái nhìn dưới chân núi.
“Người hôm qua đưa chị về là bạn trai chị mới quen?”
“Ừm.”
Dưới ánh mặt trời, cô gái khẽ nheo mắt.
“Chị về chỉ mới hơn một tháng, có bạn trai nhanh như vậy ư.”
“Chuyện tình cảm không phải là chuyện dùng thời gian để tính.”
“Trước đây chị cũng có rất nhiều bạn trai…”
Chung Đình không nói gì.
“Em có biết Dương Tinh nói thế nào không?”
Ánh mặt trời rơi vào con ngươi đen nhánh của cô gái, trong veo sáng rực.
“Cậu ấy nói với tôi, có người ngoài mặt thì một lòng, nhưng thực chất bên trong mong muốn nhất là phóng túng và kích thích. Có người ngoài mặt thì thoải mái, nhưng thật ra khát khao nhất là tình cảm một lòng.”
Cô gái chợt nở nụ cười rất hờ hững, nhìn cô, “Chung Đình, chị cảm thấy chị là loại nào?”
Chung Đình yên lặng một hồi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Đời người rất dài, cũng có rất nhiều phong cảnh. Em còn trẻ, không xem nhiều thêm một chút, thì sẽ không bao giờ biết điều mình thật sự mong muốn là gì.”
“Chị lớn hơn em, cũng thấy nhiều phong cảnh hơn em…” Phương Chân Vân nói, “Nhưng chị thật sự biết mình muốn gì sao?”
“Chung Đình, thật ra từ trước đến nay chị không biết mình thật sự mong muốn điều gì.”