• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thẩm Mặc Kiêu! Em thích anh!”

Không biết cô đã lặp lại câu nói này bao nhiêu lần rồi nhưng tại sao anh vẫn chưa nghe được? Hay trong đó quá ồn?

Đàm Tiểu Châu đau đớn ngã quỳ xuống đất, tim cô nhói đau đến tê dại, khóc đến cạn nước mắt.

Thực sự họ đã kết hôn rồi sao?

Ánh sáng bên trong bỗng hiện ra trước mắt cô, trong này sao đẹp thế? Cô còn tưởng tượng ra cả anh luôn rồi?

Thẩm Mặc Kiêu đỡ cô dậy, không biết vì khó tin hay hạnh phúc mà anh lặp lại câu nói.

“Chỉ cần em nói em thích tôi, tôi liền phá hỏng”

Nghe tiếng anh Đàm Tiểu Châu cô mới bị đây không mơ mà là sự thật, là anh, anh nghe thấy rồi!

Đàm Tiểu Châu ôm anh thật chặt, thổ lộ lòng mình.

“Em thích anh”

Người Đàm gia không dám lên tiếng đã dành rồi nhưng Trương Kiến Hoa đâu thể để yên!Trước mặt bao nhiêu quan khách thế này, ông đến mất mặt!

“Thẩm Mặc Kiêu! Cháu muốn ta tức chết có phải không?

“Còn không mau lôi nó lại?”

Trương Kiến Hoa tức đến độ giao người đến kéo anh lại.

Họ nhìn nhau không nói nhưng hiểu. Cả hai chạy một mạch ra khỏi lễ đường, tay trong tay chạy trốn cùng nhau…

Cao Đình Phong với Từ Viên dưới bóng cây gần đó nhìn ra thấy hai người chạy ra, đằng sau lớn nhỏ hai ba người vệ sĩ đuổi theo.

Từ Viên cứ khóc thút thít, lau đầy nước mắt lên áo Cao Đình Phong, cảnh này có gì xúc động chứ?

Cô hơi lố rồi thì phải…

“Giờ tôi có thể hỏi em tại sao ngay từ đầu không vào lễ đường được không?”

Từ Viên nhanh chóng cạn nước mắt, cô dừng khóc thôi…

“Vì em muốn đợi cảnh này chăng?”

Cao Đình Phong cau mày, khó tin.

“Tại sao em lại biết?”

Tại sao Từ Viên cô lại biết nhỉ? Vì cô nhìn thấy tương lai, tất nhiên là không phải rồi.

“Vì em cảm thấy Tiểu Châu rất yêu Thẩm Mặc Kiêu”

Tiểu Châu? Thẩm Mặc Kiêu? Cô gọi như thân thiết lắm ấy. Từ Viên lại biết tên hai người từ khi nào, anh đâu có nói cho cô biết?

“Em quen họ?”

Từ Viên hơi rối khi bị gạ hỏi nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.

“Vô tình biết tên thôi, chỉ cần hỏi thăm là biết mà”

Chuyện này cũng không nghiêm trọng gì nên Cao Đình Phong cũng không đào sâu thêm. Nhưng nhìn họ hạnh phúc thật…

“Viên Viên, chúng ta kết hôn đi”

Kết hôn? Số lần hai gặp nhau tính trên đầu ngón tay, mới xác định mối quan hệ yêu đương tuần trước thôi mà? Cô chưa sẵn sàng đâu nha…

“Ở đây ồn thật nha. Em không nghe rõ gì cả”

Cao Đình Phong cười như không, cô gái này đúng là cáo ranh. Nhưng anh thích!

“Em không nghe rõ thì đừng hỏi lại”

Cao Đình Phong giận cô bỏ đi trước, Từ Viên lẽo đẽo theo sau dỗ dành.

Đàn ông đúng là không bao giờ chịu lớn!



Bên này, Thẩm Mặc Kiêu vẫn nắm tay cô nàng chạy trên con đường dài, đằng sau vài người vẫn đuổi theo.

“Tiểu Châu em sẵn sàng chưa?”

Đàm Tiểu Châu còn đang ngơ ngác không hiểu đã bị nhấc bổng lên yên ngựa, Thẩm Mặc Kiêu nhảy lên ngồi đằng sau, phi ngựa chạy trong gió.

Cô nàng phấn khích cười khoái trí, nhìn anh.

“Anh còn biết cưỡi ngựa ư? Cứ thế này em vui chết mất…ưm”

Không để cô nói trọn câu hắn cướp lấy môi cô, liếm láp hương vị chỉ mình cô có.

Ngựa vẫn chạy như bay mà anh lại thế này, ổn không?

Cô nàng vỗ vỗ vào người anh ra hiệu nhưng hắn không quan tâm mà càng nhấn mạnh, hôn cô đến tê dại, đầu lưỡi bắt đâu đau nhức.

Đây là sự trừng phạt vì làm anh tổn thương ư?

Chân Thẩm Mặc Kiêu vừa hay thắng ngựa lại không cho đi tiếp.

Anh chọn nơi có một căn nhà gỗ nhỏ nhỏ cạnh một thửa ruộng lớn.

Đàm Tiểu Châu vừa xuống yên ngựa cũng không được yên vì bị anh cưỡng đoạt.

Hắn ôm cô vào lòng, hôn cô lần nữa.

Hai người cứ thế tiến thẳng vào nhà, miệng lưỡi vẫn chưa xa nhau, tạo nên âm thanh kì lạ, nghe thật ướt át.

Thẩm Mặc Kiêu buông cô ra để cô nói.

“Anh…đây là đâu?”

Hắn nhấc cô trên vai tiến thẳng vào phòng ngủ, nụ cười dần dần trở nên nham hiểm.

“Nhà anh”

Vừa nói xong cô nàng đã thấy anh lột đồ trên người ra, thân hình người đàn ông này sao hoàn hảo thế? Cơ, múi săn trắc, đâu ra đấy.

Thẩm Mặc Kiêu rút thắt lưng ra, cô nàng ngây người, mặt râm ran đỏ, giọng nói cũng to hơn.

“Anh dám? Mới ban ngày…”

Không! Khoan đã…

Ý cô cũng không phải theo nghĩa này! Ý là, anh lại cởi đồ ra như vậy làm sao được chứ? Cô không muốn nhìn thứ đó…

“Ý em, ban đêm là được?”

Biết ngay sẽ bị anh hiểu lầm mà! Cô nàng ngại ngùng che mặt.

Cô nói sai rồi, cho cô nói lại được không?

Đàm Tiểu Châu khi ngại thật dễ thương. Hắn tự dưng muốn thấy cô ngại khi làm chuyện đó, chắn chắn sẽ rất đẹp…

Nghĩ là làm, hắn lên giường đè cô xuống, lại hôn cô thêm vài cái, miệng cô có gì sao lại ngọt đến vậy?

“Thẩm Mặc Kiêu anh…a…”

Đúng là hết nói nổi, chỉ nói thích anh đã như này sau này nói yêu còn có thể làm như thế nào nữa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK