Mục lục
Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thẩm Châu Hi đi được nửa đường thì thấy Lý Thước tới đón nàng.
“Thẩm muội muội không có việc gì thì tốt, đại ca thấy chỉ có nhị ca về một mình nên đã giận điên lên.” Lý Thước nhìn nhìn hai tay nàng trống trơn thì hỏi: “Đồ Thẩm muội muội mua đâu?”
Thẩm Châu Hi nói: “Ta nhờ mấy vị chủ quán lúc nào rảnh thì mang tới và họ đều đồng ý.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Thước nhếch miệng cười: “Nếu đại ca thấy ngươi luống cuống tay chân trở về sẽ càng tức giận hơn.”
Thẩm Châu Hi cùng hắn về nhà, Lý Thước đẩy cửa trước rồi ngừng lại chờ nàng đi vào.

Thẩm Châu Hi nói lời cảm tạ rồi đi vào bên trong, ngay sau đó nàng nhìn thấy Lý Côn dang quỳ dưới gốc cây hoa quế, hai tay giơ cao.
Lý Côn nghe thấy tiếng mở cửa cũng không nhìn nàng mà chỉ tủi thân nhìn chằm chằm mặt đất phía trước.
Cửa nhà chính mở rộng, Lý Vụ ngồi trên ghế, hai chân dạng ra.

Trên bàn là hai gói lá sen to tròn vo, bên cạnh có một vò rượu dán kín.
Thẩm Châu Hi đi vào nhà chính, đang muốn cầu tình cho Lý Côn nhưng không biết nói thế nào.

Lý Vụ liếc nàng một cái và mở miệng trước: “Trên đường có xảy ra chuyện gì không?”
“Không.” Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu, nhân cơ hội nói: “Ngươi tha cho hắn đi.”
“Không phải chỉ mỗi việc của ngươi.” Lý Vụ nhíu mày nói: “Ta đi cửa gàng gà nướng Tùy Ký, mụ la sát Tùy Nhụy kia vừa thấy ta đã chỉ vào mũi mắng.

Đến gà nướng nàng ta cũng cố ý chọn con bé nhất, nàng ta nói Lý Côn trộm trâm cài của nàng ta nên muốn ta bồi thường gấp trăm lần.”
Lý Vụ nói tới chỗ tức giận thì lập tức đứng dậy đi tới cửa mắng cái tên Lý Côn đang quỳ gối dưới tàng cây: “Rốt cuộc đệ bị cái gì cắn hả, lần trước trộm túi tiền của người ta, lần này lại trộm trâm cài.

Mấy thứ đồ của nữ nhân ấy nếu đệ thích thì nói một tiếng lão tử sẽ mua cho đệ chứ sao?”
Lý Côn bị hắn mắng cũng không nói nhưng miệng càng mếu kinh hơn, bộ dạng cực kỳ tủi thân.
“Ngươi đừng mắng hắn……” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nói: “Hắn có trộm đồ của ai nữa không?”
“Có trộm hay không sao ta biết được? Trấn này từ đầu tới cuối chỉ có mỗi bà la sát Tùy Nhụy kia dám mách hắn.”
Thẩm Châu Hi đẩy hắn đi vào trong phòng, miệng nói: “Ngươi đừng mắng hắn, để ta đi hỏi một chút.”
Lý Vụ không tình nguyện ngồi xuống ghế dài, còn Thẩm Châu Hi thì đi ra sân.

Lý Thước thấy thế thì đi về phía Lý Vụ.
Thẩm Châu Hi đứng trước mặt Lý Côn hỏi: “Ngươi thật sự cầm cây trâm của Tùy Nhụy sao?”
Lý Côn vừa không phủ định cũng không thừa nhận, hắn chỉ cúi đầu không rên một tiếng.
“Đại ca ngươi mua gà nướng, nếu ngươi còn không làm hắn nguôi giận thì đêm nay ngươi không có gà nướng ăn đâu.”
Lời này so với cái gì đều hiệu quả hơn, Lý Côn kinh hoảng ngẩng đầu nói: “Gà nướng, ta muốn ăn……”
“Ngươi phải nói thật thì ta mới nghĩ cách cho ngươi ăn gà nướng, được không?”
Lý Côn do dự một lúc lâu mới cất giọng nhỏ như muỗi kêu: “Được”.

“Ngươi có lấy cây trâm của Tùy Nhụy không?”
Hắn uể oải ỉu xìu gật gật đầu.

Thẩm Châu Hi nhíu mày hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn lấy cây trâm của người khác?”
“Ta thích.” Hắn rầu rĩ đáp.
Thẩm Châu Hi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Không được người khác đồng ý thì ngươi không thể tùy tiện lấy đồ của họ.

Ngươi không muốn ta tùy tiện lấy đồ của ngươi chứ?”
Lý Côn bỗng nhiên nổi giận, bàn tay to như cái bát tô của hắn đấm một cái lên mặt đất, miệng gào lên: “Ta thích mà!”
Lý Vụ ngồi trong nhà chính quát to tướng: “Đệ lại đấm một cái nữa xem?!”
Lý Côn héo rũ, rụt rụt cổ không nói lời nào.
Thẩm Châu Hi vốn đang hoảng sợ nhưng sự tồn tại của Lý Vụ lại cho nàng dũng khí.

Nàng không hề miễn cưỡng Lý Côn nói ra nguyên nhân mà chỉ nói: “Nếu như vậy chúng ta không nhắc lại chuyện trước kia nữa.

Ngươi có thể đồng ý với ta sau này không tự tiện lấy đồ của người khác nếu không được họ đồng ý không?”
“……”
“Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ nói với đại ca ngươi là ngươi đã sửa lỗi sai, gà nướng cũng phải phân cho ngươi một phần.”
“…… Điêu Nhi sẽ sửa lỗi.” Lý Côn lầu bầu nói.
Thẩm Châu Hi mỉm cười nói: “Hiện tại ngươi tên là Lý Côn, thói quen hư của Điêu Nhi trước kia không thể giữ nữa.”
Nàng vươn tay thử vỗ vỗ vai hắn, Lý Côn nâng đôi mắt ngây thơ lên nhìn nàng, cũng không kháng cự.
Thẩm Châu Hi không ngừng cố gắng mà nói tiếp: “Cây trâm kia hiện tại ngươi phải đi trả cho Tùy cô nương, còn phải xin lỗi nàng.

Ta thấy Tùy cô nương là người nghĩ sao nói vậy, hẳn là người phóng khoáng, nếu ngươi thật lòng xin lỗi thì nàng sẽ không ghi hận ngươi.”
“Đại ca không cho ta đứng lên……” Hắn lẩm bẩm.
“Đại ca biết ngươi đi xin lỗi thì tự nhiên sẽ để ngươi đứng lên.” Thẩm Châu Hi nói: “Ngươi đi đi, ta và đại ca ngươi sẽ ở nhà chờ, gà nướng cũng chờ ngươi.”
Lý Côn chậm rì rì đứng lên, Thẩm Châu Hi cũng đứng lên theo.

Hắn nhìn Lý Vụ đang trầm mặt ngồi ở nhà chính không nói lời nào một cái sau đó xoay người chạy ra ngoài cửa.
Thẩm Châu Hi trở lại nhà chính lại thấy Lý Vụ hỏi: “Hắn đi đâu vậy?”
Thẩm Châu Hi đáp: “Hắn đi trả đồ cho Tùy cô nương và đi xin lỗi.”
Sắc mặt Lý Vụ lúc này khá hơn, hắn lột nắp vò rượu sau đó nâng lên rót vào miệng.

Hắn uống một hơi rất nhiều, hầu kết trượt lên xuống liên hồi, chờ hắn buông vò rượu thì cái vò đã nhẹ đi không ít.

Hắn uống như bò nhưng trên mặt lại không có chút men say nào.

Thẩm Châu Hi vừa kinh vừa sợ mà nhìn kẻ trước mặt.
Lý Thước thấy nhiều đã quen nên mở miệng nói: “Đại ca cũng đừng vì nhị ca mà phiền lòng, huynh ấy luôn không đàng hoàng.

Những cái này chỉ là phiền toái nhỏ, không cần phải giận.”
“Thêm phiền toái cho ta thì không có gì, ta chỉ sợ hắn trêu vào kẻ không trêu nổi.” Lý Vụ trầm mặt nói: “Ngư Đầu trấn này cũng không ở lâu được nữa, nếu ra ngoài mà hắn còn thế này thì sớm hay muộn cũng có ngày ta không bảo vệ được hắn.”
Lý Thước ngồi xuống bàn sau đó trầm mặc không nói.
Thẩm Châu Hi lại nhịn không được hỏi: “Vì sao không thể ở lại Ngư Đầu trấn nữa?”
Lý Vụ liếc nàng một cái rồi nói: “Không phải việc của ngươi.”
Trên thực tế dù Thẩm Châu Hi không nói tới việc gà nướng thì Lý Vụ cũng không bóc gói lá sen bọc gà nướng.

Đợi tới khi Lý Côn thở hồng hộc đẩy cửa vào hắn mới giả vờ mở dây buộc gói gà nướng.
“Gà nướng…… Đệ! Đệ xin lỗi…… Đệ…… Gà nướng…… đợi đệ với……”
Lý Côn quăng hai chân to tướng chạy vào, vừa ngồi xuống đã ôm cả gói gà nướng vào trong lòng.
“Bỏ ra đây!” Lý Vụ trầm mặt, Lý Côn thấy vậy mới không tình nguyện buông lỏng gà nướng, vẻ mặt như sắp khóc rồi.
“Đi rửa tay.” Lý Vụ nói.
Lý Côn vui mừng quá đỗi, hắn bay vèo ra hậu viện, tung tăng không khác gì đứa nhỏ.
Thẩm Châu Hi cũng đi theo rửa tay, Lý Vụ cũng thế.

Hai người dùng đậu tắm rửa tay rồi mới đi vào.

Nàng ngồi xuống giúp Lý Thước mở gói lá sen bao màn thầu ra.

Lý Vụ là chủ gia đình nên nhận trách nhiệm chia gà nướng.
Con gà dưới lớp lá sen có màu sắc cực kỳ tươi đẹp, hai chân ôm lấy bụng, hình dạng thực giống thỏi vàng.

Thịt gà được xử lý nấu chín nên sớm đã róc xương, Lý Vụ dễ như trở bàn tay tách phần cánh, chân và bụng ra.

Xương rời ra, dưới lớp da màu đỏ nhạt là nước sốt thơm lừng.

Lý Vụ vừa xé gà thì mùi hương đã bay bốn phía.
Lý Côn đã sớm mở to hai mắt nhìn, lúc này lại không nhịn được nuốt nước miếng.


Ngay cả kẻ kén ăn như Thẩm Châu Hi cũng bị mùi hương mê người này lôi con sâu trong bụng ra.
Gà nướng gỡ xong được để trong âu lớn, cánh là cánh, đùi là đùi.

Lý Vụ cầm lấy cái đùi lớn nhất, hắn di chuyển tới đâu thì ánh mắt Lý Côn đi theo tới đó, từ giữa không trung tới trong bát Thẩm Châu Hi.
“…… Đa tạ.” Thẩm Châu Hi chấn kinh mà cảm tạ.
Cái đùi gà thứ hai được hắn để vào trong bát Lý Côn, tên kia gấp không chờ nổi mà lập tức cầm lấy ăn.
Hai cái cánh gà được Lý Vụ để vào bát cho Lý Thước nhưng tên kia lại nói: “Đệ không ăn hết hai cái đâu, đại ca ăn một cái đi.”
Lý Vụ cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Cho đệ thì đệ mau ăn đi.”
Cuối cùng Lý Vụ lấy cổ gà bỏ vào bát mình.
“Đại ca, huynh ăn một cái cánh gà đi.” Lý Thước gắp một cái cánh gà lên.
Lý Vụ lại bảo vệ bát của mình, dùng tay không cầm cổ gà lên gặm, miệng nói: “Ta thích ăn cổ gà, thơm.”
Thẩm Châu Hi gắp cái đùi gà lên, nhẹ nhàng cắn một miếng ở chỗ thịt mềm nhất.

Thịt gà mềm mại nhưng không bở, răng cắn vào thịt có nước sốt nồng đậm trào ra.
“Ăn ngon!”
Thẩm Châu Hi cảm thấy mình như một kẻ quê mùa chưa trải việc đời.

Nàng được ăn bánh khoai sọ thì thấy ngon, ăn măng cũng ngon, lúc này ăn đến gà nướng cũng chỉ biết nói ngon.

Ngoài câu này nàng không biết phải đánh giá thế nào nữa.

Rõ ràng nguyên liệu nấu ăn rất bình thường, nhưng vì sao đồ ăn ở Ngư Đầu huyện này còn ngon hơn đồ Ngự Thiện Phòng làm gấp trăm lần?
Lý Thước ở bên cạnh tán thưởng: “Gà của Tùy gia đúng là nhất.”
Lý Vụ ra hiệu ý bảo Lý Thước rót cho hắn một bát rượu.

Đợi Lý Thước đổ một chén Lý Vụ một hơi đã uống hết.

Lý Thước sớm đã đoán trước nên lập tức rót cho hắn một bát nữa mới buông vò rượu.

Lý Vụ mồm to uống rượu, lại ỏn ẻn ăn thịt.

Thỉnh thoảng Lý Thước cũng uống một ngụm với hắn.

Lý Côn thì cực kỳ chuyên tâm vùi đầu ăn thịt và màn thầu.

Từng cái màn thầu to biến mất trên tay hắn.

Nếu khát hắn chỉ ùng ục ùng ục uống nước trắng, không hề có hứng thú với hai kẻ kia.
Thẩm Châu Hi ôn tồn ăn gà, trong lúc bất giác cả cái đùi gà đã vào miệng nàng.


Lý Vụ thấy thế thì dùng đũa gắp một miếng thịt ức gà bỏ vào bát cho nàng.
“Ta không ăn được nữa……” Thẩm Châu Hi cả kinh.
“Ngươi còn chưa ăn màn thầu đâu, cái gì mà ăn không vào chứ.” Lý Vụ không vui nói: “Mau ăn đi.”
Thế là Thẩm Châu Hi đành phải tiếp tục duỗi cái đũa về phía thịt gà trong bát.
“Hôm nay ngươi mua những cái gì?” Lý Vụ hỏi.
“Vài món quần áo hàng ngày, một cây ngọc trâm, một cái lư hương để hun chăn đệm…… Ta còn mua tang châm và sơn trà.

Mọi thứ đều để ở Kim Ngân Lâu, Tang Nương nói sẽ cho người mang về giúp.

Ta còn mua mấy cuốn thi tập, đúng rồi…… ta còn mua cho ngươi mấy cuốn sách vỡ lòng……”
Lý Vụ đánh gãy lời nàng: “Áo cưới và nến đỏ có mua chưa?”
Lòng Thẩm Châu Hi nhảy lên: “…… Ta quên mua nến đỏ.”
“Còn giấy dán?”
Thẩm Châu Hi ngơ ngác nhìn hắn hỏi: “Giấy dán gì?”
“Ngươi thành thân mà không dán chữ hỉ lên cửa hả? Ngươi……” Lý Vụ dừng một chút mới thở dài: “Thôi đi, mai ta sẽ mang về.”
Thẩm Châu Hi có chút băn khoăn nói: “Nếu không sáng mai ta lại đi một chuyến.”
Lý Vụ phun cái cổ gà đã gặm sạch sẽ ra rồi nói: “Ngươi cũng không biết mua cái gì.”
“Thẩm muội muội lúc trước bày ra thế trận không bình thường, ta còn nói với đại ca lần này huynh ấy táng gia bại sản là cái chắc rồi.” Lý Thước cười nói.
Lý Vụ khinh thường: “Còn không phải thêm một người ăn uống tiêu tiểu sao, có thể tiêu bao nhiêu tiền chứ?”
Lý Thước nói: “Thẩm muội muội ăn cũng không nhiều lắm, đương nhiên không tốn bao nhiêu tiền.”
“Hơn nữa ở Ngư Đầu huyện này bán cái gì ta còn không rõ sao? Trừ phi nàng có bản lĩnh dọn sạch Kim Ngân Lâu về, nếu không ——”
Lý Vụ nói còn chưa dứt lời thì bên ngoài rào tre bỗng nhiên vang lên tiếng nói cười ầm ĩ.

Tiếng động này không hẹn mà cùng dừng lại bên ngoài cửa nhà bọn họ.
Có người cao giọng gọi: “Lý huynh đệ! Lý huynh đệ!”
Lý Thước chạy cực nhanh, lập tức đã đi tới mở cửa.

Vừa mở cửa ra sắc mặt hắn đã có chút vi diệu, hắn quay đầu không nói một lời mà nhìn Lý Vụ.
“Làm sao vậy?”
Lý Vụ buông cái cổ gà đã gặm xong, xoa xoa tay lên lá sen sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Châu Hi cũng đi theo ra ngoài, chỉ có mình Lý Côn vẫn không màng tất cả mà đánh nhau với đống màn thầu cùng gà nướng.
“Ai u……”
Lý Vụ không chút để ý dò đầu ra khỏi cửa sau đó trầm mặc.
Mấy chục người đứng trước cửa nhà hắn, phía sau là bảy tám chiếc xe bò.

Bọn họ lộ ra biểu tình như đang ăn tết, đồng thời nói với hắn:
“Lý huynh đệ, chúng ta mang đồ tới cho ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK