~ 1 năm sau:
Tụi hắn đã là học sinh lớp 12, hắn vẫn lạnh lùng như lúc trước, anh vẫn tự trách bản thân đã không bảo vệ được nó. Sau bao nhiêu năm nhưng không ai có thể quên nó, không thể quên được nụ cười, tiếng nói và tính cách của nó. Cho dù đã mất nó nhưng chỗ ngồi của nó cạnh hắn vẫn không ai được chạm vào, những ddoofduf của nó hắn vẫn còn giữ gìn cẩn thận. Sáng ngày khai giảng năm học mới, buổi khai giảng kết thúc, tụi hắn đi xuống canteen. Hắn đã nhìn thấy một cô gái có dáng hình rất giống đang mua đồ ở canteen, hắn cứ nghĩ vì quá nhớ nó nên nhìn lầm. Nhưng không phải, càng nhìn kĩ thì mái tóc, khuôn mặt, vóc dáng của cô gái đó rất giống nó, cô gái mua đồ xong thì quay bước đi, hắn vội chạy theo cô, đám kia cũng nhanh chạy theo hắn
- Bạch Gia An...- Hắn thốt lên
- …
- Mau tra lời đi! Cô có phải là Bạch Gia An không?- Hắn la to lên
- …
- Cô mau nói đi! Sao sô lại giống cô ấy vậy hả?- Hắn như gục xuống đất
Cô ấy đã hất tay hắn ra khỏi tay cô, cô quay bước đi không nói một lời nào, nhõ nhìn thấy cô ấy rất giống nó nên nhanh chạy theo kéo tay cô lại
- Cô là ai? Sao cô lại giống người bạn thân quá cố của tôi?- Nhõ la toáng lên
Cô ấy hất tay của nhõ ra và quay bước ra khỏi canteen, đi thẳng về lớp 12B3…
Tát cả học sinh cũ của lớp 11B3 đều được gặp nhau tại lớp mới 12B3, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp
- Chào các em! Lại được làm giáo viên chủ nhiệm của các em nữa rồi!- Cô giáo chủ nhiệm cũ của lớp 11B3 vẫn là chủ nhiệm của lớp này, cô nói tiếp- Lớp ta năm nay có một bạn mới chuyển về từ Nhật, em vào đi
Cô gái lúc nãy bước vào lớp, nét thanh tú của cô hiện lên trên khuôn mặt thiên thần mà bao năm qua trong lớp này đã có một số người quên trừ tụi hắn. Khi cô ấy vào lớp, nhiều lời bàn tán bắt đầu sôi nổi lên, cô cúi đầu chòa mọi người trong lớp, việc này khác so với nó
- Xin chào các bạn! Mình tên Katsumi Miyuki, các bạn có thể gọi mình là Vanessa hoặc là tên tiếng Việt của mình cũng được- Cô ấy nói năng dịu dàng hơn nó và có vẻ tiểu thư hơn nó
- Vậy tên Việt của bạn là gì?- Hs1
- Vương Thiên An- Cô ấy
- Tại sao cô lại có tên Anh giống như Bạch Gia An và cả họ Nhật của cô nữa?- Cô đứng dậy hỏi cô nàng đó
- Từ nhỏ đã mang họ Nhật là Katsumi và tên Anh là Vanessa rồi!- Cô nàng đó cười dịu dàng nhìn cô
Cô vẫn thấy có nét vẻ của nó xuất hiện trong lời nói, nụ cười của Thiên An, hắn không còn quan tâm nữa, hắn chỉ nhìn ra sân sau
- Em chọn chỗ ngồi đi!- Giáo viên chủ nhiệm lên tiếng
- Vâng!- Thiên An đi xuống chỗ ngồi
Cô chọn chỗ cạnh hắn, hắn cũng không đuổi cô ra như những người khác, hắn cho cô ngồi chỗ của nó. Tiết học bắt đầu và cũng kết thúc theo thời gian cũng giống như việc hắn đã mất nó, tiếng chuông vang lên hết tiết học. Tụi hắn đi xuống canteen ngồi, vẫn chiếc bàn đó, vẫn chỗ ngồi của nó không ai được chạm vào
- Mình có thể ngồi ở đây được không?- Thiên An đem khay thức ăn tới, đặt lên chỗ của nó và ngồi xuống
- Biến ngay!- Hắn lạnh lùng nói
- Chỗ này có ai ngồi đâu, mình có thể ngồi được mà!- Thiên An cãi lý với hắn
- Chỗ này đã có người ngồi!- Hắn vẫn lạnh lùng không ngưng
- Để dành chỗ cho người chết hả?- Thiên An nói to lên vào tai hắn
Mọi người trong canteen ai cũng sợ hãi, sắc mặt của hắn thay đổi nhanh chóng, mặt hắn bắt đầu tối đen, hắn đứng dậy đi qua chỗ Thiên An đang ngồi, tay hắn tiến thẳng đến cổ Thiên An và…
- A…Thả tôi ra…- Thiên An hét toáng lên, tay hắn bóp chặt cổ của cô khiến cô khó thở
-…- Hắn im lặng không nói một tiếng nào
- Hoàng Đức Nam…- Thiên An thốt lên tên của hắn
Hắn từ từ thả tay ra ngước mặt nhìn Thiên An, chưa ai dám gọi họ tên của hắn như thế từ ngày nó mất, Thiên An là học sinh mới sao lại biết tên hắn. Sao Thiên An lại giống nó, giống cả khuôn mặt và kể cả tính cách, trong đầu hắn hiện lên nhiều câu hỏi về Thiên An. Hắn bất lực thả tay ra, Thiên An gục xuống đất thở hồng hộc để lấy lại oxi, cô không nghĩ hăn slaij là người thích bạo lực đến thế Trong đầu Thiên An đang nghĩ “ Lâu rồi không gặp anh, anh đã lạnh lùng hơn và còn là sự lạnh lùng từ đáy lòng của anh. Anh vẫn còn nhớ em đúng không?". Môi của Thiên An nhếch lên một nụ cười hoàn mĩ, cô đúng dậy phủi bụi trên váy đồng phục rồi quay lưng bước đi. Thiên An không ngờ nụ cười đó đã lọt vào đôi mắt thần thánh của cô và nhõ, nhõ quay mặt ra dấu hiệu cho những người kia đi theo Thiên An, có Mel, Evil và Tuyết Mai. Thiên An đi lên sân thượng, cô lấy điện thoại ra và gọi điện cho một người, đầu dây bên kia bắt máy và lên lên tiếng
“ Chào nhóc! Học tốt không?”- Giọng này không ai khác là chị Vi
- Tốt lắm chị! Mọi người đều khỏe…
“ Có ai nghi ngờ không?”
- Có, còn bị đánh nữa đau quá trời luôn
“ Ai bắt em giả chết làm gì”
- Muốn rút thì phải vậy thôi chị à! À mà thôi em phải giải quyết một số chuyện riếng gặp chị sau
Thiên An cúp máy, mắt cô hướng lên phía bầu trời trong xanh kia, trên môi cô nở một nụ cười tuyệt đẹp, và cũng không ai nghĩ rằng đó mới chính là…Bạch Gia An thật sự
---------------END Chương 21----------------
Danh Sách Chương: