• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phản ứng đầu tiên của mọi người là: Tần Lệ là nhà đầu tư của bộ phim này.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có người tìm thấy cô trong một góc của tấm hình khác, cô đang đứng chung với đạo diễn, trông đạo diễn như đang giải thích cảnh quay cho cô.
Vậy thì hơi sốc.
Sao cô gái Tần Lệ xấu xa kia đi đóng phim được chứ!
Nhưng nhớ lại khoảng thời gian trước cũng có tin tức cô đi thử vai, hình như cũng không phải là không thể.
Nội dung cụ thể liên quan tới bộ phim Quý ngài khăn tay không được đoàn phim tiết lộ nhiều, mọi người tìm khắp danh sách diễn viên từ vai chính tới vai phụ cũng không thấy tên Tần Lệ đâu, chỉ có cái tên "Tần Lực" có cách đọc giống vậy thôi.
Chẳng lẽ đây là cô?
Một phần cư dân mạng cảm thấy phỏng đoán này thật sự nhảm nhí, phim của đạo diễn Nghiêm không phải muốn tham gia là tham gia được, hơn nữa Giang Thịnh Ngự cũng tham gia đầu tư vào bộ phim này, anh có yêu cầu rất nghiêm khắc với bộ phim, sao có thể cho phép Tần Lệ phá hỏng bộ phim này được?
Tần Lệ hoàn toàn không xứng tham gia, cùng lắm là diễn một vai không có tên tuổi chứ sao có thể là "Tần Lực" kia được.
Hi Hi nhìn thấy tin tức trên mạng thì gọi điện thoại cho Tần Lệ.
Chị Lệ của cô đổi tên đi đóng phim là muốn dùng thực lực thực hiện ước mơ, nếu có người nghi ngờ chị ấy dùng vốn nhận vai thì chị Lệ của cô sẽ đau lòng mất! Mặc dù sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện nhưng tại sao lại không phát hiện sau khi phim được chiếu lên, để mọi người nhận ra thực lực của chị ấy chứ? Vả mặt như vậy mới sảng khoái!
Hi Hi tự nghĩ rất nhiều điều, cũng rất lo lắng.
Lúc Tần Lệ nhận điện thoại là đang trên đường tới bệnh viện Thụy Đức, hôm nay là thời gian ba anh em bọn họ đến thăm ông già.
Nhìn thấy đã sắp tới bệnh viện, Tần Lệ nói một câu "biết rồi", sau đó cũng không có phản ứng hay chỉ thị nào khác.
Cô và Tần Thần Vũ, còn có cả Tần Thăng Dương mỗi lần tới đây đều không thể thiếu những lần khẩu nghiệp lẫn nhau, nhiều nhất là chỉ trích nhau "không hiếu thảo".

Không biết bắt đầu từ lần nào mà bọn họ đã bắt đầu so xem ai đến trước, ai đến chậm là người đó vô tâm.
Tần Lệ không để ý ba cái này lắm nhưng cũng không muốn bị chỉ trích.

Cả ngày nay cô ở trong công ty, vì để không phải làm người cuối cùng tới nên cố tình trốn làm tới sớm, nhưng mà lúc đứng trong bệnh viện chờ thang máy thì gặp Tần Thần Vũ.
Hai người về sớm gặp nhau ở đây.
Tần Lệ đánh đòn phủ đầu: "Anh về sớm à?"
Tần Thần Vũ: "Cô có khác gì đâu?"
Tần Lệ khẽ hừ: "Giờ làm việc của tôi rất tự do."
"Tôi cũng thế."
Lúc hai người tới phòng bệnh thì phát hiện Tần Thăng Dương đã tới, đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại.
"Tôi tới đầu tiên." Giọng điệu cậu ta rất đắc ý: "Mấy người tới trễ."
Tần Lệ khinh thường: "Cậu tưởng chị chơi bời lêu lổng như cậu chắc?"
Tần Thần Vũ cũng khinh thường: "Thứ cậu có nhiều rất chắc là thời gian rồi."
Tần Thăng Dương bị hai người khịa như vậy thì hơi nghẹn họng: "Thời gian của Tần Lệ cũng có ít đâu, còn đi đóng phim được cơ mà."
Tần Lệ cũng chẳng bất ngờ khi cậu ta biết chuyện này, một tên đạo diễn loại ba như cậu ta cũng coi như người trong giới giải trí, linh thông tin tức ở mặt này cũng rất bình thường.
"Đóng phim gì?" Tần Thần Vũ hỏi.
"Tháng trước Tần Lệ đi quay một bộ phim đó."
Tần Thần Vũ hỏi Tần Lệ: "Không phải tháng trước cô đi khảo sát hạng mục à?"
"Đúng vậy, tiện thể quay phim luôn." Tần Lệ mỉm cười: "Ghê chưa?"
Tần Thần Vũ nhíu mày.
Anh ta biết ngay mà, Tần Lệ không phải một người an phận.
Trọng điểm mà Tần Thăng Dương chú ý tới không nằm ở đó, cậu ta cười cợt: "Chị mà cũng đóng phim á? Chị tưởng ai cũng đóng phim được à? Tới lúc đó người mất mặt cũng là người nhà họ Tần."
Tần Lệ nhíu mày: "Là đạo diễn Nghiêm chọn chị, ông ấy không tinh mắt bằng một đạo diễn 3.8 điểm như cậu ư?"
Tần Thăng Dương lại bị chọt vào chỗ đau, đang định xù lông thì có tiếng mở cửa.
Phòng bệnh lập tức yên tĩnh.
Tần Thăng Dương lười biếng ngồi trên ghế sô pha, Tần Lệ khoanh tay dựa vào bên cạnh, Tần Thần Vũ đứng ngay ngắn.

Một người ưu nhã hơn người, một người thì khí chất hơn người, thậm chí kết cấu còn rất phối hợp, Hoa Tĩnh Lan và bác sĩ đi tới thì nhìn thấy bức tranh cổ điển có kết cấu tam giác như vậy.
Thật sự không thể hài hòa và đẹp hơn được.
Bác sĩ nói hiện tại Tần Hoành vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại nhưng tình huống cũng coi như ổn định.

Bác sĩ rời đi không lâu, ba anh em cũng đưa đẩy cho xong chuyện rồi lần lượt rời đi, người này còn nhanh hơn người kia.
Về tới nhà, Tần Lệ nằm trên ghế sô pha lấy điện thoại ra xem.
Đề tài liên quan tới "Tần Lực" có phải là cô hay không trên Weibo vẫn còn đang thảo luận.
Sau khi lướt Weibo một vòng, cô đăng một dòng trạng thái: Nếu mọi người đã phát hiện rồi thì nhớ quan tâm tới phim nha, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Làm nhiệm vụ xong rồi, cô không còn gì không tiện thừa nhận nữa.


Lời đáp lại của cô khiến suy đoán của cư dân mạng được chứng thực, một đám người không thích cô lập tức bùng nổ.
"Ai thèm ủng hộ cô chứ? Không xem!"
"Cô mà biết đóng phim gì chứ? Không xem!"
"Có tiền nên muốn làm gì thì làm à? Tẩy chay!"
Một phần khác không có cảm giác gì với Tần Lệ, thậm chí bọn họ còn chưa từng nghe nói về cô thì cũng coi như lý trí, nhưng bọn họ lại thấy mấy người spam bình luận ở đây rất phiền.
"Không xem thì cút, đội hình chính này có rất nhiều người muốn xem."
"Tôi tin tưởng Giang Thịnh Ngự chắc chắn sẽ không nhận bộ phim nát."
"Cùng chờ mong Quý ngài khăn tay."
Tần Lệ đăng Weibo xong thì thoát ra ngoài, sau đó cô nhận được mấy tin nhắn Wechat của nhân viên công tác trong đoàn phim, tất cả đều đến xác nhận tin tức với cô.
Tần Lệ trả lời từng người một.
Nhân viên công tác cực kỳ kinh ngạc, ai ngờ được người mới lại là cô chủ của tập đoàn Tần thị chứ!
Đại tiểu thư này tới trải nghiệm cuộc sống à?
Cũng may mọi người chung sống không tồi.
...
Bên phía đoàn phim Quý ngài khăn tay.
Hôm nay có một cảnh quay đêm nên giờ này vẫn chưa kết thúc công việc, tin tức Tần Lực là cô chủ Tần Lệ của tập đoàn Tần thị đã truyền đi khắp đoàn phim, đạo diễn Nghiêm vì hóng tin tức nên dứt khoát cho mọi người nghỉ ngơi hai mươi phút.
Lúc đạo diễn Nghiêm nghe thấy tin này cũng rất kinh ngạc: "Không ngờ Tần Lực lại không đơn giản như vậy, tôi thấy tên thật của cô ấy là Tần Lệ cũng chẳng nghĩ gì nhiều."
Giang Thịnh Ngự và Sầm Triệt đều có mặt ở cảnh quay đêm hôm nay, mọi người ngồi chung với nhau.
Đạo diễn Nghiêm chợt nghĩ tới gì đó, ông nhìn sang Sầm Triệt: "Lúc trước cậu và cô ấy đã quen nhau, vậy có phải cậu biết trước rồi không?"
Sầm Triệt nói: "Tôi cũng vừa biết cô ấy tham gia lúc đọc kịch bản, cô ấy muốn dùng thực lực của bản thân mà."
"Vậy cậu cũng chẳng trượng nghĩa gì cả, đám chúng tôi đều chẳng hay biết gì." Đạo diễn Nghiêm vỗ vai Giang Thịnh Ngự: "Cậu nói xem đúng không?"
Giang Thịnh Ngự vẫn mặc áo sơ mi trắng để quay phim, gương mặt đẹp trai, thần thái có phần lười nhác: "Ừ, đúng vậy."
Bị hai người bọn họ cùng lên án, Sầm Triệt hết cách, đành phải nói: "Tôi mời đoàn phim đi ăn khuya."
Trợ lý của Giang Thịnh Ngự đứng sau lưng đang hò hét điên cuồng trong lòng: Anh biết mà, anh biết trước rồi!
...
Ngày hôm sau tin tức Tần Lệ đi đóng phim truyền khắp công ty.
"Nghe nói Lệ tổng đi đóng phim trong lúc đang khảo sát hạng mục, nực cười thật, cô ta tưởng khảo sát hạng mục là đi chơi chắc?"
"Thật ra tôi cảm thấy Lệ tổng rất cừ, lấy được hạng mục tốt như thế còn tiện thể đi đóng phim luôn."
"Mấy người đoán xem cô ấy tham gia bộ phim của đạo diễn Nghiêm kiểu gì nhỉ?"
"Chắc là sức mạnh của đồng tiền."
"Hâm mộ ghê, cũng không biết quay phim chung với Giang Thịnh Ngự và Sầm Triệt sẽ có cảm giác gì nhỉ."
Một giọng nói cất lên: "Cũng khá tốt."
Mọi người vốn đang bàn tán chợt giật mình, quay lại: "Lệ, Lệ tổng."
Hôm nay Tần Lệ mặc một cái áo khoác tây trang màu đen và một cái váy ôm mông, để lộ đôi chân thẳng tắp, dưới chân mang đôi giày cao gót đỏ cực kỳ chói mắt: "Giờ làm việc bớt tám chuyện đi, làm việc chăm chỉ vào."
"Vâng, vâng."
Mấy người kia nhìn bóng lưng Tần Lệ rời đi, trong lòng cảm thán: Giá trị nhan sắc này của Lệ tổng và dáng người của cô thật sự đè bẹp rất nhiều nữ minh tinh.
Một vài cấp cao trong công ty biết Tần Lệ mượn lúc khảo sát hạng mục để đi đóng phim thì rất bất mãn, nhưng Tần Lệ cầm về hạng mục tốt như thế nên bọn họ cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể kìm nén lại.
Chỉ có một mình Ngụy Chí Tiền tới nhảy múa trước mặt Tần Lệ.
Tần Lệ thấy ông ta tới công ty là biết không có chuyện tốt lành gì rồi.
"Lệ Lệ, chú nghe nói chuyện con đi quay phim rồi.

Con còn trẻ, đúng là muốn làm gì thì làm." Ngụy Chí Tiền giả vờ lo lắng: "Nhưng bây giờ con là CEO của tập đoàn Tần thị..."
Tần Lệ ngắt lời ông ta: "Chú Ngụy."
"Sao vậy?"
Tần Lệ mỉm cười hỏi: "Chú là cha của tôi à?"
Làm gì mà lo nhiều thế?
Mấy ngày nay Ngụy Chí Tiền hơi sốt ruột.

Từ lúc Tần Lệ tiếp quản tập đoàn Tần thị, ông ta vẫn luôn chờ Tần Lệ đến nhờ vả ông ta nhưng chờ trái chờ phải cũng chẳng thấy đâu.

Cô không phải một kẻ không biết gì, chỉ biết gây rối như trong dự liệu của ông ta, trái lại cô còn xử lý từng chuyện rất tốt.
Cuối cùng ông ta cũng nhận ra Tần Lệ không phải đồ bất tài như trong tưởng tượng của mình, nhưng giờ cũng đã muộn, vị trí của cô ngày càng vững, đã dần không thèm tỏ ra yếu thế trước mặt ông ta nữa rồi.
...
Tần Lệ đuổi Ngụy Chí Tiền đi xong thì ngồi trong văn phòng xử lý mail, cô chợt nhớ tới một chuyện.


Từ lúc cô hoàn thành nhiệm vụ cho tới nay đã là nửa tháng, hệ thống vẫn chưa tuyên bố nhiệm vụ mới.
Cô gọi hệ thống ra: "Sao không phát nhiệm vụ mới nữa?"
Hệ thống: "Nhiệm vụ mới vẫn chưa tới á."
Tần Lệ cảm thấy câu này hơi lạ, nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ mi không phải kẻ phát nhiệm vụ à?"
Hệ thống khẽ ho: "Đương nhiên là tôi rồi, ý tôi là bảo cô kiên nhẫn chờ đợi, lúc cần tới thì sẽ tới.

Chẳng phải lúc trước cô rất ghét làm nhiệm vụ ư? Sao bây giờ bắt đầu mong chờ rồi? Thích rồi chứ gì?"
Tần Lệ hừ lạnh, không thèm.
Cô chỉ hỏi tí thôi.
Cô rất bận, tối nay còn phải đến tham dự một buổi tiệc rượu với Vinh Hải nữa.
...
Người tham gia buổi tiệc rượu toàn là những nhân vật lớn tiếng tăm trong giới kinh doanh, Tần Lệ không biết nhiều về mấy người này nhưng may là có Vinh Hải làm bạn nam bên cạnh cô, giới thiệu cho cô.
Tối nay Tần Lệ mặc một bộ lễ phục cúp ngực màu đen, tóc được cuộn lên để lộ đường cong duyên dáng ở cổ, vừa ưu nhã vừa cao quý.

Vinh Hải mặc một thân tây trang màu đen đứng bên cạnh cô, nhìn hai người cực kỳ đẹp mắt.

Vinh Hải trừ phụ trách giới thiệu cho Tần Lệ ra thì còn phụ trách cản lời mời rượu và người bắt chuyện xa lạ giúp cô.

Tần Lệ trừ phải xã giao cần thiết thì cũng chỉ cần phụ trách cao quý xinh đẹp là được rồi.
Thấy Vinh Hải thành thạo như vậy, cô hỏi: "Lúc trước anh cũng thường đi theo ông già kia tới trường hợp này à?"
"Đúng vậy." Lúc nói chuyện có người đi ngang qua bọn họ, Vinh Hải đưa tay ra giúp Tần Lệ tránh khỏi đám đông.
"Cũng không dẫn bạn gái theo à?" Nhìn mấy người này xem, đa số đều dẫn bạn gái đi.
"Phải theo chủ tịch."
Tần Lệ cảm thấy vô vị.
Theo như cô biết thì Vinh Hải vẫn luôn trong trạng thái độc thân, cô không khỏi tò mò: "Người đàn ông vừa đẹp trai vừa có điều kiện như anh thì bên cạnh phải không thiếu phụ nữ mới đúng."
Vinh Hải bật cười: "Cảm ơn Lệ tổng đã đánh giá cao về tôi, hiện tại tôi vẫn đặt trong trọng trên công việc."
"Anh nên có chút hứng thú với gì đó ngoài công việc, cho dù không phải là phụ nữ thì cũng là cái gì đó khác.

Lúc trước tôi luôn cảm thấy anh như một cái máy không có tình cảm, chỉ biết làm việc liên tục bên cạnh ông già thôi." Tần Lệ ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt phản chiếu ánh đèn, vừa sáng vừa rực rỡ: "Bây giờ người tiếp quản tập đoàn Tần thị là tôi, có nhiều thứ cần phải thay đổi một chút.

Tôi không phải ông già, anh cũng không cần làm việc liên tục ngày đêm như trước đây, phải sống cuộc sống của mình nhiều hơn."
Vinh Hải nhìn dáng vẻ tự tin xinh đẹp của Tần Lệ, trong đôi mắt thâm trầm ôn hòa có một chút xúc động, cuối cùng sự xúc động này hóa thành một ánh sáng lướt qua, bình tĩnh lại.
"Vâng, Lệ tổng."
Đột nhiên Tần Lệ mắng một câu: "Con rùa khốn kiếp."
Vinh Hải nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đỏ rượu đang nhìn về phía bọn họ: "Đó là cháu trai của Quý Tùng Nguyên à?"
"Đúng vậy." Tần Lệ cười khẩy.
Con rùa khốn kiếp Tịch Gia Nam kia còn dám vẫy tay chào cô nữa chứ.
"Tôi đi một lát, anh không cần đi chung đâu."
Tần Lệ đổi sang nụ cười không chút kẽ hở, đi về phía Tịch Gia Nam, bên cạnh Tịch Gia Nam là chủ tịch Quý Tùng Nguyên của tập đoàn Quý thị.
Tần Lệ chào hỏi trước: "Bác Quý."
Quý Tùng Nguyên hờ hững "ừ" một tiếng, không thèm nói chuyện với người nhà họ Tần.
"Cô chủ Tần." Tịch Gia Nam hình người dáng chó.
Tần Lệ rất bất mãn: "Cô chủ Tần? Chẳng phải lần trước anh còn gọi tôi là Lệ Lệ rất thân thiết ư?"
Tịch Gia Nam nhíu mày, Tần Lệ nói tiếp: "Lần trước anh còn bảo thích tôi vô cùng, muốn tới nhà họ Tần ở rể, chưa gì mà đã thay lòng rồi à? Hay là còn đang do dự?"
Ở rể cái gì?
Quý Tùng Nguyên nhìn sang Tịch Gia Nam.
Mí mắt Tịch Gia Nam giật một cái, giải thích: "Chú, con không hề nói vậy."
"Tịch Gia Nam, tôi hiểu được nỗi băn khoăn của anh mà.


Anh chẳng qua chỉ là cháu trai của bác Quý thôi, dù sao cũng là người ngoài nhưng nếu tới nhà họ Tần ở rể thì khác, nhà họ Tần giàu hơn nhà họ Quý nhiều, nói không chừng cuối cùng nó thuộc về anh cả đấy?"
Câu "nhà họ Tần giàu hơn nhà họ Quý nhiều" khiến sắc mặt Quý Tùng Nguyên trầm xuống.
Tần Lệ làm như không thấy, đuôi mắt cong lên, nháy mắt với Tịch Gia Nam: "Canh lúc chị đây còn hứng thú với anh đi, chờ anh đó."
Nói xong cô ưu nhã rời đi.
Thấy cô trở về, Vinh Hải hỏi: "Lệ tổng nói gì với bọn họ vậy?"
Tần Lệ bưng một ly rượu vang, khẽ lắc: "Không có gì, chỉ chọc tức bọn họ tí thôi."
Bên phía Tịch Gia Nam, Quý Tùng Nguyên đang nhìn anh ta chằm chằm: "Gia Nam, con thật sự có ý định đó à?"
"Chú, sao có thể thế được." Tịch Gia Nam buồn cười: "Tần Lệ muốn báo thù chuyện lần trước con lừa cô ta, nhưng mà cô ta cũng khá thú vị."
Quý Tùng Nguyên khinh thường hừ lạnh: "Nhà họ Tần là một tên già lưu manh và bốn đứa nhóc lưu manh, thượng bất chính hạ tắc loạn!"
Tịch Gia Nam không lên tiếng, ánh mắt dừng trên bóng lưng tinh tế của Tần Lệ ở nơi xa, nhớ lại những lời cô nói và cả cái nháy mắt quyến rũ kia.
Nói không sai, cô thật sự là một nữ lưu manh.
Tịch Gia Nam lấy cớ uống hơi nhiều nói với Quý Tùng Nguyên một tiếng rồi sang bên cạnh ngồi, anh ta lấy điện thoại ra tìm tên Tần Lệ trên Wechat, nhắn tin cho cô: Lệ Lệ, cô biết bịp tôi thật đó.
Chẳng mấy chốc anh ta đã nhận được tin nhắn trả lời.
Tần Lệ: Mẹ kiếp, anh cút cho tôi!
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Tịch Gia Nam khẽ nhếch môi, tiếp tục nhắn tin cho cô, sau đó phát hiện Tần Lệ đã xóa mình.
...
Từ lúc đóng phim xong tới nay, cuối cùng Tần Lệ cũng xử lý xong một vài chuyện còn lại.

Đúng lúc Mễ Nghiên hẹn cô tới Wels chơi, cô định tối nay đi uống tí rượu thư giãn.
Buổi tối ở Wels cực kỳ náo nhiệt, thường có thể gặp được một vài minh tinh.

Tần Lệ vừa đến đã đi tới thẳng 8188, lúc ra thang máy thì suýt đụng vào một người.
"Lệ Lệ?"
Tần Lệ thấy rõ là ai thì nhíu mày: "Lệ Lệ là để cậu gọi à?"
Khương Tư ngại ngùng sửa lại: "Cô chủ Tần."
"Tránh xa chị đây một tí." Giọng Tần Lệ rất lạnh lùng.
Khương Tư chính là nam diễn viên lúc trước lợi dụng cô để lăng xê.
"Cô chủ Tần, chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm, tôi có thể mời cô uống một ly rượu coi như bồi tội với cô được không?" Khương Tư chặn đường Tần Lệ, nghiêm túc nhìn cô, vừa chân thành vừa thâm tình.
Cậu ta là diễn viên nên tướng mạo cũng không tồi, gần đây nhờ có bộ phim đang HOT nên sức hút cũng rất cao, rất được lòng mọi người.
Tần Lệ hoàn toàn không quan tâm tới cậu ta, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới rồi giễu cợt: "Cậu mời tôi uống rượu? Cậu xứng chắc? Tránh ra."
Sau khi hất được Khương Tư, Tần Lệ đi vào 8188.
Mễ Nghiên và bạn trai Thôi Tuân của cô ấy đã tới, trong phòng còn có cả mấy người bạn của họ.
Thấy Tần Lệ đi vào, mấy người kia đều khách sáo đứng dậy.
"Sao vậy Lệ Lệ, sao hung dữ thế." Mễ Nghiên hỏi.
Tần Lệ ngồi xuống bên cạnh cô ấy, tức giận nói: "Mới vừa gặp Khương Tư."
"Cái gì? Tên đó còn dám gặp cậu hả?"
"Cậu ta muốn mời mình uống rượu để xin lỗi."
"Bây giờ Lệ Lệ của chúng ta đã là nữ doanh nhân, còn phải kiêm cả đóng phim nên rất bận rộn, mình hẹn một buổi còn khó khăn thế này thì tên đó là cái thá gì?"
Tần Lệ bị Mễ Nghiên chọc cười: "Vậy nên mình bảo cậu ta cút."
"À đúng rồi Lệ Lệ, hiện tại có một bộ phim, không biết cậu có hứng thú không?" Mễ Nghiên hỏi.
"Phim gì vậy?"
Gần đây châu báu Mễ thị đang đầu tư một bộ phim, nam chính là Thôi Tuân, nói thẳng ra là đầu tư bộ phim này cho Thôi Tuân để nâng đỡ cậu ta.

Nữ chính vốn đã được quyết định là một tiểu hoa đán đang hot nhưng tiểu hoa đán kia lâm thời có thay đổi, không thể hợp tác được.
"Mấy nữ diễn viên phù hợp thì lịch trình lại không hợp, phải chờ rất lâu, những cảnh trong phim hầu như đều đã sẵn sàng, không thể kéo dài thời gian khởi quay quá lâu.

Mình nghĩ tìm đại một người nửa hot nửa không thì chi bằng tìm cậu cho rồi."
Hệ thống: "Ối ối, hi vọng chủ động tìm tới kìa."
Tần Lệ hơi kinh ngạc: "...!Có phải cậu đánh giá cao mình quá rồi không?"
"Cậu cũng từng hợp tác với đạo diễn Nghiêm mà, mình tin là cậu làm được."
"Lần trước mình cũng không diễn vai chính, phần diễn không nhiều, lời thoại cũng ít."
Tần Lệ rất nghi ngờ nếu để cô đóng vai chính thì Thôi Tuân sẽ có ý kiến gì không, nhưng ngẫm lại thì cậu ta được kim chủ nâng đỡ, làm gì dám có ý kiến gì với kim chủ chứ.
"Có nhiều diễn viên không xuất thân chính quy cũng diễn tốt đó thôi, nếu bộ phim này đã dùng để nâng đỡ người khác thì chi bằng nâng đỡ cậu." Mễ Nghiên ôm cánh tay Tần Lệ: "Cục cưng Lệ Lệ à, giang hồ cứu cấp đi."
Hệ thống: "Tôi cũng cảm thấy được đó."
Bị Mễ Nghiên quấn lấy không buông, Tần Lệ đành phải nói: "Để mình về suy nghĩ đã."
...
Sáng hôm sau Tần Lệ nhận được kịch bản do Mễ Nghiên gửi tới, sáng ở công ty không có chuyện gì nên cô dứt khoát ở nhà xem kịch bản.
Thiết lập nữ chính trong phim này không tồi, là một người sửa đồng hồ, cô cũng rất thích câu chuyện của cô ấy, một người sửa chữa ấm áp.
Có lẽ sau khi nghĩ thông suốt, Tần Lệ gọi cho Hi Hi bảo cô ấy tìm giúp một giáo viên dạy diễn xuất.
"Chị Lệ, chị tính học một khóa diễn xuất à?"
Tần Lệ "ừ" một tiếng: "Tìm được thì đưa tới nhà chị, thời gian theo ý chị."

"Vâng ạ."
Hệ thống rất vui mừng: "Cuối cùng cô cũng chủ động tự nâng cao rồi."
Tần Lệ chỉ mong sau này có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi thôi.

Mấy nhiệm vụ sau này của cô chắc là cũng có liên quan tới quay phim, cô cũng phải nâng cao kỹ năng diễn xuất thì mới ứng phó được.
Chiều hôm đó Tần Lệ tới công ty mở họp, mở họp xong trở lại văn phòng, Đới Quận hỏi: "Lệ tổng, đừng nói tối hôm qua cô gặp Khương Tư nhé?"
Tần Lệ hơi ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Đới Quận giơ điện thoại lên: "Ôi chị ơi, hai người lên hot search luôn rồi đây này."
"..."
Tần Lệ mở Weibo, nhìn thấy trên hot search thình lình từ khóa #Khương Tư Tần Lệ#, cô bấm vào thì thấy tấm ảnh chụp bọn họ ở Wels tối hôm qua, tài khoản marketing đính kèm văn bản: "Hai người cùng ra vào câu lạc bộ, cử chỉ thân mật."
Chỉ đứng nói chuyện với Khương Tư mấy câu mà cũng bị chụp được, Tần Lệ thật sự muốn mắng người, hơn nữa góc độ này thật sự rất có tính lừa gạt.
Đới Quận hỏi: "Lệ tổng, cô và cậu ta..."
Tần Lệ tức giận: "Lúc đó tôi đang mắng cậu ta."
Đới Quận gật đầu, thì ra là thế, đang mắng người ta là được rồi, như vậy mới đúng là chuyện mà Lệ tổng của bọn họ sẽ làm.
Bình luận dưới bài Weibo kia càng sôi nổi hơn.
"Hít drama / hít drama, cái này gọi là công khai tình cảm đó hả?"
"Hiện tại Khương Tư đang chú trọng sự nghiệp mà, đã bảo là sẽ không yêu đương rồi."
"Một tấm hình thì nói được gì đâu? Ôm Khương Tư về thôi."
"Nói không chừng là cô gái Tần Lệ xấu xa kia dây dưa không bỏ thì có? Đây cũng đâu phải lần đầu."
"Ái chà, phú bà bá đạo yêu tôi?"
...
Tần Lệ đang đọc bình luận thì Mễ Nghiên gọi điện thoại tới.
"Lệ Lệ, Khương Tư kia lại lợi dụng cậu!"
"Tên đó là tay già đời trong mặt này mà." Tần Lệ cảm thấy chụp ảnh có lẽ là ngoài ý muốn nhưng chắc chắn ekip của Khương Tư định thuận nước đẩy thuyền một phen.
Mễ Nghiên rất tức giận: "Cậu xem fan hâm mộ của tên đó nói gì kia, bọn mình còn gai mắt tên đó nữa cơ, lần này không thể cứ để vậy được!"
"Đương nhiên." Tần Lệ dựa vào bàn làm việc: "Sao mình có thể để tên đó lợi dụng lăng xê hai lần được chứ."
"Lệ Lệ, cậu nói đi, cậu cần mình làm gì giúp cậu đây?"
"Không cần, tự mình giải quyết được rồi."
Gọi điện thoại xong, Tần Lệ quay sang nói với Đới Quận: "Cậu tới Wels hỏi xem hôm qua Khương Tư đến cùng ai, tìm người nói chuyện cho rõ ràng."
"Vâng Lệ tổng."
"Hi Hi, đi liên hệ gỡ hot search, chị không muốn lại thấy nội dung liên quan tới cậu ta trên hot search nữa."
Chữ "lại" này mới là trọng điểm.
Hi Hi hỏi: "Nếu bên bọn họ lại mua tiếp thì sao ạ?"
"Vậy thì lại gỡ." Ngón tay Tần Lệ cuộn tóc, nở nụ cười xinh đẹp: "Một diễn viên nhỏ như cậu ta lại giàu hơn chị chắc."
Ý là sau này Khương Tư sẽ không có duyên với hot search nữa.
Hi Hi bị hành động của cô làm cho mãn nhãn, chị Lệ thật sự quá đỉnh!
...
Gần tối, một người nổi tiếng trên mạng đã đến Wels cùng Khương Tư hôm qua đăng Weibo nói rõ tình huống, cho thấy tối hôm qua Khương Tư đi cùng bọn họ, không hề có Tần Lệ.

Lúc người nổi tiếng kia được Đới Quận liên hệ thì cũng giật mình.
Người nọ nào dám đắc tội với Tần thị, vội vàng đăng Weibo ngay.
Bài đăng này vừa đăng lên không lâu thì bên Khương Tư cũng đăng bài thanh minh, anh ta nói rất ngắn gọn, đại khái là: Chỉ tình cờ gặp mặt, không có gì khác cả.
Sau đó fan anh ta lại bắt đầu quay sang chửi rủa Tần Lệ.
"Khương Tư đáng thương quá đi, tình cờ gặp mặt thôi cũng bị chụp nữa."
"Khương Tư không vừa mắt cô gái như Tần Lệ đâu!"
"Tôi thấy là do cô ta đơn phương thì phải nhỉ?"
...
Đới Quận và Hi Hi đọc mấy bình luận này của fan hâm mộ mà vô cùng tức giận, tối đó bắt đầu thảo luận trong nhóm "Lệ tổng và nhân viên của cô ấy".
Đới Quận: Fan hâm mộ của cậu ta đủ chưa vậy hả, đờ mờ, điên hết rồi chắc!
Thói quen chửi bậy của Tần Lệ đã bắt đầu có dấu hiệu truyền sang cho người bên cạnh.
Hi Hi: Kết hợp giữa bình luận của fan và bài thanh minh của Khương Tư thì rõ đậm mùi trà luôn đó! Oẹ.
Đới Quận: Đúng vậy, quá là trà!
Ai nói sai đâu?
Nén giận không phải tác phong của Tần Lệ.
Cô dựa vào ghế sô pha, khuỷu tay chống nửa người trên, cầm điện thoại ung dung chạm vào màn hình, đăng một bài Weibo.
Tần Lệ: Tôi ham gì anh trai nhà mấy người? Chẳng lẽ chỗ đó của cậu ta đính kim cương chắc?
Sau đó Tần Lệ ngồi thẳng dậy, mặc cho áo sơ mi trượt xuống một bên để lộ bờ vai mượt mà trắng nõn.

Cô lười biếng mang dép đi vào phòng mở két sắt ra, lấy đống đồ trang sức và đá quý trong đó, treo từng cái một lên giống như đang bày sạp.
Mấy món đồ trang sức lấp lánh dưới ánh đèn cực kỳ chói mắt.
Cô chỉ lấy một phần, chụp cho nó một tấm hình rồi bình luận ảnh dưới bài đăng Weibo vừa nãy của mình: Cho dù có đính kim cương thì chị đây cũng không thèm nhé, chị có mà đầy!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK