• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong tay Lý Xuân Quyên không có gì cả, trong lòng cũng ngập ngừng chớp mắt một cái: "Tam Nha! Mày muốn tạo phản có phải hay không?"Vương Anh cầm que thức ăn cho lợn gõ xuống đất: "Bác gái cả, bác nói lời này nghĩa là bác đánh cháu là điều hiển nhiên ư? Cháu không nghĩ chịu đòn chính là tạo phản? Bác là hoàng đế ở nơi nào vậy? Sao cách mạng vẫn chưa cắt bỏ ngôi vị hoàng đế của nhà bác đi nhỉ?"Lý Xuân Quyên nghe cô nói đến hoàng đế thì tim sắp nhảy ra ngoài: "Tam Nha! Mày nói bậy gì đấy!"Vương Anh quét sân một lượt: "Bác gái cả, thời gian tương đối gấp, muộn chút nữa chúng ta lại cãi vã, mắt bác trợn to vậy.

"Lý Xuân Quyên nghe không hiểu, nhưng điều đó không ngăn cản bà ta nhìn thấy rõ ràng những gì Vương Anh làm tiếp theo đây khiến mắt bà ta suýt nữa lòi ra ngoài.

Chỉ thấy Vương Anh choang choang, đập hết tất cả đồ dùng trong nhà, từ chậu rửa mặt bằng sứ đến bàn gỗ, chum nước, giấy dán kính…Que thức ăn cho lợn không được tiện tay nên Vương Anh đổi sang một cái kìm gắp than, chậu rửa mặt bằng sứ có một lỗ thủng lớn, giấy dán cửa sổ bị xé rách, chum nước bị đá đập vỡ…Cả người Lý Xuân Quyên phát điên, bà ta cảm thấy Vương Anh cũng điên rồi: "Tam Nha!"Tiếng hét vang đi xa, thính giác nhạy bén của Vương Anh trong nháy mắt phát huy tác dụng.

tiếng bước chân dần dần dày đặc, hiển nhiên là hướng về phía tới bên này.


Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Vương Anh nhét kìm gắp than và que thức ăn cho lợn vào trong tay Lý Xuân Quyên, còn mình thì chọn một nơi sạch sẽ để nằm xuống.

Cô ôm chặt nơi bị đánh trên cánh tay, khóc lóc thảm thiết: “Bác gái, cháu thật sự không dám nữa…”! Vương Anh vừa nói vừa rơi nước mắt, cộng với bờ vai gầy gò, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt nhỏ nhắn với chiếc cằm nhọn khiến bà ta hiểu rõ thế nào là đáng thương.

Lý Xuân Quyên cầm kẹp gắp than cùng thức ăn cho lợn, sự tức giận trên khuôn mặt còn chưa tiêu tan lại đầy vẻ bối rối.

Không phải chứ, mày đã đập phá đồ, mà mày còn muốn khóc? Người muốn khóc phải là bà ta mới đúng! Chậu sứ tráng men, cửa kính, bể nước, bàn ăn gỗ! Bà ta đã phải chi mười đồng để lắp cửa kính! Ngoài ra, nước dùng để ăn, uống, sinh hoạt trong nhà hoàn toàn phụ thuộc vào bể nước kia.


Lý Xuân Quyên gào lên khóc.

Vừa khóc, bà ta vừa vung gậy và kìm trong tay đánh vào người Vương Anh.

“Con quỷ này! Mày là đồ sao chổi khắc chết cha mẹ ruột! Đồ vô sỉ! Đồ khốn nạn! Chậu tráng men của tao! Bình nước của tao! Bàn gỗ của tao! Đây đều là tài sản tao để cho Diệu Tông nhà tao… Tao sẽ đánh chết mày, cái đồ xui xẻo! Vương Anh, con khốn, hôm nay mày đừng nghĩ đến việc sống sót ra khỏi cái nhà này!” Trái tim của Lý Xuân Quyên đau đớn! Đau đến mức tưởng như lục phủ ngũ tạng rời khỏi vị trí vốn có.

Thời buổi này, nhà nào cũng phải nhịn ăn nhịn mặc, quanh năm làm lụng cũng khó kiếm được dù chỉ mười tệ, cả nhà bận rộn cả năm mãi mới mua được một cái chậu men cùng một cái bể nước lớn.

Vậy mà hôm nay con tiện nhân Vương Anh này ăn phải gan hùm mật gấu, dám đập vỡ chiếc chậu tráng men duy nhất trong nhà, còn đập vỡ cả cái bể chứa nước rồi phá các cửa kính trong nhà! Đây là đồ hiếm có! Chỉ có hai trên tổng số bốn phòng trong nhà có cửa sổ bằng kính! Cuối cùng lại bị Vương Anh đập vỡ tất cả cửa kính và giấy dán kính trong bốn căn phòng, không còn sót lại một cái nào!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK