Giản Trí Hâm nhìn thiếu niên trước mặt, miệng nhỏ không ngừng thở dài ngao ngán, chính là kiểu lực bất tòng tâm
Lam Nhu ở trước mặt Giản Trí Hâm khóc lóc một hồi lâu, nước mắt nước mũi tèm lem rất khó coi, vừa khóc vừa nói
- Hức...!tôi...tôi thích anh ấy nhiều như thế...hức...anh ấy lại...lại chỉ thích cậu, Trí Hâm!!!
Lam Nhu gần như thét vào mặt Giản Trí Hâm, kêu gào xong lại tiếp tục thút thít.
Giản Trí Hâm nhìn Lam Nhu trước mắt, cậu nhớ lại Lam Nhu của kiếp trước, cũng là một bộ dáng chung tình với Lục Kì Phong như thế này, nhưng tiếc rằng trước giờ chưa từng được Lục Kì Phong để mắt tới.
- Trí Hâm, cậu...cậu nói xem, tôi...tôi có chỗ nào không tốt...hức...
Lam Nhu khóc chán, cổ họng có chút khô liền nhấp môi một ngụm nước lọc, sau đó lại tiếp tục ăn vạ.
Lam Nhu biết Giản Trí Hâm và Lục Kì Phong đã cắt đứt, cậu cũng biết Trịnh Cảnh Dư và Giản Trí Hâm giờ là một đôi uyên ương quấn quít, nhưng ngoại trừ Giản Trí Hâm, Lam Nhu quả thực không biết phải bày tỏ cùng ai.
Giản Trí Hâm nhìn thanh niên khổ dở trước mặt, trong lòng thầm đồng cảm.
Cậu đưa tới trước mắt Lam Nhu một tờ giấy, giọng nói mang theo sự an ủi
- Không có đâu, Nhu Nhu rất tốt, chỉ là tên mù đó không thấy thôi
- Nè, đừng nói xấu anh ấy chứ - Lam Nhu vừa lau nước mắt vừa nhíu mày cảnh cáo Giản Trí Hâm
- Xấu gì chứ, sự thật mà, tên đó chính là có bệnh, tôi và hắn cũng đã chia tay rồi, thế mà vẫn cứ quấn lấy, lúc trước thì ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi thật sự cảm thấy khó hiểu đấy
Lam Nhu định lên tiếng phản bác, nhưng Giản Trí Hâm nói đúng.
Lam Nhu biết trước kia Lục Kì Phong ở trong trường thả thính khắp nơi, còn mập mờ ám muội với biết bao nhiêu người, duy chỉ có Giản Trí Hâm là có một danh phận chính thống bên cạnh hắn.
Nhưng Lam Nhu không từ bỏ Lục Kì Phong được, ít nhất là đời này Lam Nhu không thể quên được hắn.
Lam Nhu uất ức nắm chặt túi quần, bên trong có một vật nhỏ nhô ra.
Lam Nhu sờ sờ vật nhỏ, là một chiếc dây chuyền bạc đã cũ, mặt dây chuyền đã xước hết.
Giản Trí Hâm không để ý đến chi tiết này, cậu cũng không biết rõ vì sao Lam Nhu lại cố chấp với Lục Kì Phong đến vậy.
Trong trí nhớ của Giản Trí Hâm, ở cả hai kiếp cậu sống, Lam Nhu luôn luôn yêu Lục Kì Phong, một tình yêu chân thành và sâu đậm hơn bất kì ai.
Giản Trí Hâm đánh bạo hỏi một câu
- Nhu Nhu, tại sao cậu thích hắn ta thế?
- Anh ấy....!- Lam Nhu siết chặt sợi dây chuyền trong túi quần, ánh mắt hỗn loạn
Đây là bí mật của Lam Nhu, chỉ mình cậu biết và ghi nhớ mãi, có lẽ Lục Kì Phong đã quên rồi.
Ánh mắt Lam Nhu đượm buồn, Giản Trí Hâm biết có lẽ Lam Nhu có điều khó nói, cũng không ép uổng
- Không sao, không nói cũng được mà, tôi chỉ tiện miệng thôi
Lam Nhu ngước mắt nhìn Giản Trí Hâm.
Từ khi lên cấp 3, Lam Nhu luôn tìm cách gây sự với Giản Trí Hâm, chỉ đơn giản muốn được gặp Lục Kì Phong, cậu biết mỗi khi cậu nháo Giản Trí Hâm, Lục Kì Phong đều xuất hiện mắng cậu vài câu.
Thế nhưng tuy Lam Nhu luôn vô lý, Giản Trí Hâm lại không bao giờ quá đáng với cậu, bây giờ lại càng tốt hơn, giống như một người bạn.
Lam Nhu siết chặt cốc nước trong tay, cậu chầm chậm nói
- Hồi tôi còn bé, cha mẹ tôi rất bận, họ rời nhà từ sáng sớm và khuya muộn mới về.
Thời gian đó, tôi được bà chăm sóc.
Tôi nhớ vào khoảng năm tôi 7 tuổi, tôi gặp được anh Kì Phong.
Anh tốt lắm, anh là người bảo vệ tôi mỗi khi tôi bị bắt nạt, anh là người chỉ tôi học và chơi với tôi mỗi buổi chiều.
Khoảng thời gian đó quả thật tôi rất vui và hạnh phúc, mỗi ngày đều mong ngóng được gặp anh Kì Phong.
Một thời gian sau đó, cha mẹ tôi làm ăn khấm khá, gia đình tôi chuyển lên thành phố.
Một tuần trước khi đi, tôi đã khóc rất nhiều, tôi sắp phải xa anh.
Ngày cuối cùng ở quê đó, tôi đã gặp anh lần cuối, tôi vừa ôm anh vừa khóc, anh lại chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi và đưa tôi một dây chuyền bạc có hình cỏ ba lá, anh nói sau này anh sẽ đi tìm tôi, sợi dây này sẽ giúp anh nhận ra tôi.
Bẵng đi 9 năm, khi tôi 16 tuổi, tôi đã gặp lại anh khi anh lên phát biểu chào mừng học sinh mới.
Tôi đã đeo sợi dây chuyền, tôi ao ước được lao vào vòng tay của anh như ngày bé, nhưng không thể, anh đã quên mất tôi rồi
Nói đến đây, ánh mắt Lam Nhu đượm buồn, khoé môi cũng nhếch lên đầy đau lòng, từ khoé mắt đỏ hồng rơi xuống giọt nước mắt to như hạt đậu.
Giản Trí Hâm im lặng nghe, bản thân cậu có chút đồng cảm.
Hình như ngày xưa, cậu và Trịnh Cảnh Dư cũng từng định ước như thế khi hai nhà Giản, Trịnh tách ra, nhưng may sao sau đó hai nhà lại trở về chốn cũ, cậu và Trịnh Cảnh Dư lại tiếp tục làm trúc mã trúc mã.
- Không sao, quên rồi thì kệ hắn đi, tên đó vốn không thể nhớ gì đâu.
Lau nước mắt đi này - Giản Trí Hâm đưa Lam Nhu tờ giấy - Nhu Nhu lớn lên thuận mắt, tính tình lại tốt, không thiếu trai cho cậu chọn, để tôi giới thiệu trai cho cậu nhé
Lam Nhu phì cười, giờ là tình huống gì mà Giản Trí Hâm lại muốn làm mối cho cậu chứ.
Nhưng Lam Nhu cũng thấy Giản Trí Hâm nói có lý, cậu dành 10 năm để yêu Lục Kì Phong, cuối cùng hắn đến sợi dây chuyền cũng không nhớ, vậy mà Lam Nhu cậu còn ngu ngốc chờ đợi hắn 10 năm.
- Ầy, Nhu Nhu, sau này cậu sẽ gặp được một người không cần nhắc cũng sẽ khắc ghi cậu vào xương tuỷ, sẽ chỉ vì một cậu nói vu vơ của cậu mà dồn hết tâm sức để thực hiện điều cậu muốn, sẽ trân trọng cậu suốt những năm tháng còn lại, biết không?
Giản Trí Hâm xoa đầu Lam Nhu, trong lòng nhớ Trịnh Cảnh Dư đến điên lên được.
Trịnh Cảnh Dư luôn luôn nhớ đến Giản Trí Hâm, yêu cậu đến tận hai kiếp người.
Trịnh Cảnh Dư luôn là người đầu tiên ở bên Giản Trí Hâm, là người vì cậu nói thích ăn bánh ngọt mà xếp hàng cả tiếng để mua cho cậu, là người luôn nắm lấy tay của Giản Trí Hâm mỗi khi cậu mệt mỏi, nói rằng không sao đâu, có tao ở đây rồi.
Giản Trí Hâm nhớ đến Trịnh Cảnh Dư, khoé môi không dấu được nụ cười hạnh phúc.
Khi cậu tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mê man, Lam Nhu đã chạy xa hàng cây số.
Giản Trí Hâm ngơ ngác, cậu nhìn xung quanh, lại phát hiện phía sau lưng có người.
Trịnh Cảnh Dư cúi xuống ôm lấy Giản Trí Hâm từ phía sau, chất giọng trầm ấm cất lên
- Cười gì thế? Có nhớ tao không?
Giản Trí Hâm đưa tay lên chạm vào cánh tay rắn chắc của Trịnh Cảnh Dư.
Cậu nở một nụ cười rực rỡ như ánh dương, vừa cười vừa nói
- Nhớ mày chết đi được.
Danh Sách Chương: