Có phải khi thích một ai đó, người ta sẽ sinh ra ảo tưởng rằng, đối phương cũng thích lại mình?
An Kha Đình tự hỏi trong lòng, nhớ đến lời Thương Diệp, Dương Cảnh và Lương Túc Vũ từng nói.
Có lẽ bắt đầu từ khi ấy cậu đã sớm rung động nhưng bản thân không hề nhận ra.
Một mực phủ nhận nhưng tận sâu trong đáy lòng chỉ muốn nó được như lời mọi người nói thì thật tốt.
Kết luận của mọi người không khiến An Kha Đình cảm thấy Lâm Uy Trạch thích cậu, mà chỉ khiến cậu càng chắc chắn hơn về tình cảm của bản thân!
Còn việc Lâm Uy Trạch có thực sự có ý gì với cậu hay không, chỉ bằng một vài hành động đặc biệt lại có thể nhìn ra ư? An Kha Đình không cho là vậy!
***
An Kha Đình cầm điện thoại lên lại đặt xuống, cậu thở dài một tiếng, lại cầm lên, nhấn vào tài khoản đang onl của Lâm Uy Trạch.
[Anh có đó không?]
Rất nhanh, Lâm Uy Trạch đã trả lời lại: [Tôi đây!]
An Kha Đình: [Tối mai anh có rảnh không?]
Lâm Uy Trạch: [Tôi rảnh.
Có chuyện gì vậy?]
Đợi một hồi lâu, Lâm Uy Trạch mới thấy An Kha Đình bên kia nhắn: [Tối mai anh có muốn đi ngắm sao băng với tôi không.
Tôi thấy trên mạng nói, sẽ có mưa sao băng ở ngọn núi đằng sau thị trấn nơi đoàn phim đang quay đó.]
Lâm Uy Trạch nhìn chằm chằm mấy chữ "ngắm sao băng", trái tim anh chợt rung động, anh chưa từng nghĩ mình sẽ cùng An Kha Đình làm chuyện lãng mạn như vậy.
Lâm Uy Trạch đồng ý ngay lập tức: [Được, tôi đi.
Tối mai mấy giờ?]
An Kha Đình: [Tối mai 10h tôi sẽ qua chỗ anh, sau đó chúng ta cùng lên núi.]
Kể từ hôm chụp hình chung phát hiện mình có tình cảm với Lâm Uy Trạch, đầu óc An Kha Đình suốt ngày như đang lên mây.
Lâm Uy Trạch nhận lời khiến An Kha Đình hí hửng, cậu vui sướng đi ngủ sớm, chuẩn bị cho ngày mai thức xuyên đêm ngắm mưa sao băng.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính!
Đêm hôm sau, An Kha Đình và Lâm Uy Trạch cùng lên núi.
Cuối tháng 11, trời vào đông mà lại ở trên núi cao nên vô cùng lạnh.
An Kha Đình mặc áo khoác bông dày, khăn len, mũ trùm kín rồi mà vẫn run cầm cập.
Ngược lại là Lâm Uy Trạch bên cạnh, mặt anh vẫn như mọi ngày, đến khi thấy cậu có vẻ rất lạnh, anh đưa tay mình ra, nói: "Cậu đưa tay cho tôi!"
An Kha Đình không hiểu anh định làm gì nhưng cậu vẫn đưa tay ra, sau đó Lâm Uy Trạch làm một việc mà cậu không ngờ tới, đó là, anh nắm lấy bàn tay đã đeo găng tay nhưng vẫn lạnh của cậu, sau đó nhét vào túi áo của anh.
"Như thế này sẽ ấm hơn một chút!"
An Kha Đình ngại ngùng định rút tay về, nhưng sau đó thấy vẻ mặt rất bình thản của Lâm Uy Trạch, cậu từ bỏ ý định.
Dù sao thì chỉ có mình mình ngại thui mờ!
Hai người đợi sao băng từ nửa đêm, thế nhưng ngoài những cơn gió rít gào trong đêm tối trên núi thì không chờ được gì cả.
An Kha Đình mất kiên nhẫn muốn xuống núi, Lâm Uy Trạch cũng đi theo.
Đến chỗ sóng tốt hơn, có thể dùng được mạng, An Kha Đình mở điện thoại lên xem.
Xem xong cậu suýt ngã ngửa, đm, thì ra tin tức có mưa sao băng là giả!!!!!!!
An Kha Đình nghĩ mà cay, tức cái lồ ng ngực, cậu thấy mình không được tích sự gì cả, gọi người ra rồi, bây giờ mới té ra là chẳng có mưa sao băng nào hết.
Lâm Uy Trạch nghe An Kha Đình giãi bày xong, anh không trách cậu, chỉ bảo: "Muộn thế này rồi, không ngắm được thì chúng ta về khách sạn, cậu có thể ngủ ở phòng tôi."
An Kha Đình muốn từ chối, nhưng Lâm Uy Trạch lại tiếp tục: "Muộn thế này rồi cũng không đi đâu được cả, ngủ tạm một hôm rồi sáng mai về."
Cuối cùng An Kha Đình mềm lòng, thôi được rồi, ngủ thì ngủ!
Lâm Uy Trạch ở một mình, phòng hạng sang, An Kha Đình từng đến một lần rồi nên cậu biết.
Phòng cái gì cũng xịn, chỉ mỗi cái là có một phòng ngủ!
An Kha Đình còn đang không biết đêm nay ngủ thế nào thì bước vào phòng, cậu phát hiện, à, một phòng hai giường ngủ.
Làm cậu hết hồn!
An Kha Đình chỉ kịp làm vệ sinh cá nhân qua loa, sau đó cởi áo khoác, cởi khăn, leo lên chiếc giường còn lại rồi đặt mình xuống.
Đến khi Lâm Uy Trạch bước vào, anh đã thấy cậu ngủ từ đời nào rồi.
Lâm Uy Trạch ngồi xuống bên cạnh giường ngắm cậu ngủ một lúc.
Dáng vẻ lúc ngủ của An Kha Đình rất ngoan, như một chú mèo nhỏ làm anh không kìm được mà xoa xoa đầu cậu, sau đó, tay khẽ lướt lên gò má cậu.
Ngủ ngon!
An Kha Đình mơ một giấc mơ ngọt ngào, ngủ một mạch cho đến khi tiếng chuông điện thoại của cậu reo inh ỏi.
An Kha Đình khó chịu cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Dương Cảnh, cậu tắt máy, xoay người ngủ tiếp!
Dương Cảnh lại gọi đến lần thứ hai, An Kha Đình cáu ngủ nhưng nghĩ chắc có chuyện gì quan trọng nên cầm áp vào tai.
"Alo!"
"Này, cậu vẫn còn đang ngủ đấy hả, dậy mau đi, nhanh! Tôi nói cho cậu nghe chuyện này!".
Danh Sách Chương: