• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tiểu thư, sắp nửa đêm rồi, tiểu thư nên nghỉ ngơi thôi.” Bảo Mai đi tới bên cạnh Tư Mã Hương nhỏ giọng nói: “Nếu phu nhân biết lại đau lòng.”
“Ta biết, ngươi đừng nói lại với mẫu thân.” Tư Mã Hương thả bút lông trong tay xuống, nhìn mấy chữ mình vừa viết trên giấy, khẽ nhíu mày.
Nàng nghe nói bệ hạ rất thích thư pháp, cho nên mới phá lệ thân cận với vị Cố hầu gia này.

Lúc trước nàng cũng tình cờ xảo hợp trông thấy nét chữ thánh thót của Cố huyện quân, chữ của nàng hiện giờ còn không sánh bằng chữ của huyện quân, vậy lấy gì để gây bất ngờ với bệ hạ?
Cố huyện quân còn nhỏ hơn nàng tới hai tuổi nhưng nét chữ đã toát ra linh khí sống động, xinh đẹp phóng khoáng, ngược lại chữ viết của nàng tuy khí chất có thừa lại thiếu phóng khoáng.
Ai cũng nói người của Tư Mã gia quý khí bức người, luôn chú ý đến lễ nghi phép tắc chuẩn mực, thế nhưng trong thâm tâm nàng hiểu rõ, so với dòng chính và chi thứ hai, chi thứ ba của bọn họ yếu thế hơn rất nhiều, bằng không cũng không bị người chi thứ hai gây áp lực, bức phải dời ra ngoài.
Tuy rằng nhà mới vô cùng rộng rãi sáng sủa lại sang trọng, thế nhưng được xây dựng trên khoảng đất không bằng mảnh đất nhà cũ.

Trong mảnh đất kinh thành này, đại biểu cho thân phận không phải chỉ có nhà rộng cửa cao, mà còn ở địa thế tốt.

Chi thứ ba bọn họ, về điểm này đã mất đi một phần khí thế rồi.
“Bảo Mai, ngươi thấy Cố huyện quân là người như thế nào?” Tư Mã Hương tháo trâm châu trên tóc xuống, đột nhiên mở miệng.
“Cố huyện quân quý nhân như vậy, nô tỳ không có hầu hạ bên cạnh nàng, chỉ có duyên trông thấy qua.Bấy nhiêu đó thì sao nô tỳ phỏng đoán được tính cách và phẩm chất của nàng ta.” Bảo Mai khe khẽ xo.a nắn mát xa đỉnh đầu của Tư Mã Hương: “Có điều, vẫn nhìn ra nàng là một người hiền hoà.”
“Là người hiền lành sao?” Tư Mã Hương hồi tưởng lại hình ảnh Cố Như Cửu trong các cuộc gặp gỡ gần đây, tựa hồ chẳng bao giờ đỏ mặt, lại không


mấy thân mật với các quý nữ khác trong kinh, nhưng cũng chẳng có ai buông lời nào không hay ở sau lưng nàng.
Ngay cả cô nương Lý gia và Tư Mã gia vẫn không tránh được có người buông lời ra tiếng vào sau lưng.

Người như Cố Như Cửu cũng được xem là một cô nương thu hút nhiều chú ý ở kinh thành, các quý nữ khác mỗi khi nhắc tới nàng, hầu hết đều khen vài câu, cho dù là người rất ít khi khen ngợi ai cũng không thể thốt ra lời chê bai, muốn làm được như vậy, đương nhiên chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Hoặc là, trên thế gian có loại người như thế này, trời sinh đã có lực tương tác, không cần phải tranh cũng không phải đoạt, vẫn lấy được những thứ người khác phải hao hết tâm lực mới nhận được.
“Ngươi cũng đi ngủ đi.” Tư Mã Hương thở dài, đưa tay xoa xoa trán, đứng dậy bước về phía giường: “Chẳng phải mấy hôm trước người ở biệt trang đã đưa đến một ít tôm cua tươi đó sao, sáng mai ta viết một phong thư, ngươi cho người cầm theo thư và tôm cua tặng sang chỗ Cố Huyện quân.”
Bảo Mai khẽ ngây ra nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Cố Như Cửu cũng bất ngờ ngây người khi nhận được tấm thiếp của Tư Mã Hương, nhất là khi nghe nói đối phương còn tặng cho mình một sọt tôm cua thì càng bất ngờ hơn.
Mùa xuân cũng không phải mùa tốt để ăn tôm cua, Tư Mã Hương sai người mang tôm cua tặng sang đây, lẽ nào chỉ bởi vì bên đó thu hoạch được quá nhiều nên mang sang chia sẻ?
Lẽ nào, chuyện mình thích ăn tôm cá lại bị truyền ra ngoài?
Cũng không biết vị Tam cô nương rốt cuộc đang quan tâm đến sở thích của người nào, lẽ nào là… Tiểu Hoàng đế?
Nàng và Tư Mã Hương vốn chẳng có bao nhiêu giao tình đáng để nói đến, nếu muốn bàn luận giao tình giữa nàng cùng mấy vị cô nương Tư Mã gia thì nàng mới nói chuyện với Tư Mã Linh được có mấy câu, cùng những người khác còn đứng ở giai đoạn sơ giao.
“Vị Tam cô nương Tư Mã này thật biết điều.” Hồ thị ngồi bên cạnh Cố Như Cửu tự tiếu phi tiếu: “Tiểu muội cần chọn đồ hoàn lễ mới phải, nếu


như không có, ở chỗ tỷ còn một ít sơn trân, muội cứ lấy mang hoàn lễ cho nàng ta.”
“Nếu bên Nhị tẩu đã có rồi, muội cũng không cần phí tâm chuẩn bị nữa.” Cố Như Cửu lập tức cười híp mắt lại xoay người nói với Thu La: “Thu La, lát nữa ngươi đến trong viện Nhị ca Nhị tẩu cầm về đây, tuyệt đối không được khách khí.”
“Xem muội kìa, nói hết cả phần của chủ lẫn khách rồi.” Hồ thị trừng mắt, đưa tay bóp mặt của Cố Như Cửu: “Để ta xem một chút da mặt của muội rốt cuộc là dầy đến độ nào.”
Cố Như Cửu vội vã nghiêng đầu né tránh, hai người con gái và con dâu cứ như thế đùa giỡn ầm ĩ một hồi, Hồ thị lại quay sang ngồi đoan chính nói: “Khi tỷ còn trong khuê các, cũng không qua lại nhiều với người của Tư Mã gia, thế nhưng những người ở trong nhà này từ trước đến nay đều đi một bước nghĩ ba bước, tâm tư vô cùng kín đáo.”
Nhìn tấm thiếp trong tay, những chữ ghi bên trên cũng rất xinh đẹp nho nhã, thoạt nhìn như tự tay Tư Mã Hương viết, còn có mùi hương thoang thoảng bay ra, khiến cho ai nhìn thấy tấm thiếp này cũng có thể nghĩ đến giai nhân viết lên nó có tài hoa phong thái đến mức nào.
“Cám ơn Nhị tẩu nhắc nhở, muội nhớ kỹ rồi.” Cố Như Cửu suy nghĩ một chút, liền viết lại một tấm thiếp hồi âm ngay trước mặt Hồ thị, sau đó đưa cho Hồ thị xem.
Hồ thị cầm lấy tấm thiếp vẫn còn thoảng hương thơm mùi mực chưa kịp khô, sau khi xem xong, nhịn không được cười nói: “Tâm tư của tiểu muội cũng quá tinh tế, thiếp hồi âm này khéo đến mức không thể khéo hơn.” Năm nàng mười một tuổi, cũng không nghĩ chu toàn đến mức này.
Quả nhiên, khi Tư Mã Hương nhận được thiếp hồi âm của Cố Như Cửu, cũng không tiếp tục tặng đồ gì sang nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, bên trong thiếp hồi âm của Cố Như Cửu, tuy rằng cảm kích Tư Mã Hương, đồng thời cũng cảm kích mấy vị cô nương khác trong Tư Mã gia.
Điều này chứng tỏ rõ thái độ của Cố Như Cửu đối với tất cả các cô nương Tư Mã gia đều giống như nhau, đã không đắc tội Tư Mã gia, cũng chặt đứt tâm tư của Tư Mã Hương.

Mặc dù Tư Mã Hương có lòng muốn thắt chặt mối quan hệ với Cố Như Cửu, mượn mối quan hệ này tiến gần đến hoàng gia, nhưng cũng không có nghĩa nàng không có lòng kiêu ngạo của một đại tiểu thư thế gia nhất lưu, một lần cúi đầu đã khó, sau khi biết được đối phương không cảm kích, nàng tuyệt đối không cúi đầu lần hai.
Sau khi biết được việc này, Dương thị rất hài lòng cách thức xử lý của nữ nhi.

“Tư Mã gia mặc dù hiển hách nhưng Cố gia chúng ta cũng không cần thiết phải cung kính, bọn họ có tâm tư gì là chuyện riêng của bọn họ, tuyệt đối không được để họ lợi dụng chúng ta.” Dương thị nhìn sang Cố Như Cửu: “Con làm vậy rất khá, vừa không thất lễ, cũng duy trì thân phận Cố gia chúng ta.”
“Hiện tại con lại nghĩ, ngày xưa Tư Mã Hương đối xử với con không mặn cũng chẳng lạt.

Giờ nhìn thấy con và Nhị ca thân thiết với Hoàng đế, nàng ta bỗng nhiên tỏ ra thân thiện nhiệt tình, chẳng chút thật lòng.” Cố Như Cửu cảm thấy tự đáy lòng Tư Mã Hương cũng không coi trọng nàng, cho nên mới cho rằng nàng cũng giống như những cô nương thế gia đìu hiu không thế lực khác, chỉ cần được khoác tay với Tư Mã gia thôi sung sướng nhảy cỡn lên sáp lại gần ngay.
Dùng một phương thức lỗ mãng qua loa như vậy để mời chào nhân tâm, xem Cố gia đem bọn họ thành cái gì?
Xuân đi thu đến, lại một năm nữa qua đi, một năm mới lại đến, ngoại trừ hai người trong cuộc ra, những người khác đã sớm quên mất chuyện này rồi.
Năm ấy, Cố Như Cửu mười hai tuổi, Tư Mã Linh đã làm lễ cập kê, khách khứa nườm nượp đến chúc mừng đều là nữ danh sĩ rất có danh vọng trong kinh thành, khiến cho không ít quý nữ trong kinh thành ước ao thèm muốn nhắc mãi cả hơn nửa năm.
Sau khi tổ chức lễ cập kê cho Tư Mã Linh, lại qua thêm một năm nữa, thì Tam cô nương Tư Mã gia là Tư Mã Hương cũng bắt đầu chuẩn bị lễ cập kê.
Chỉ tiếc sức ảnh hưởng của chi thứ ba trong kinh thành này không mạnh bằng dòng chính, thân phận người đến làm chủ trì lễ cập kê cho Tư Mã

Hương đương nhiên cũng kém hơn những người làm lễ cập kê cho Tư Mã Linh.
Vốn dĩ đây cũng là chuyện rất bình thường, nhưng không biết kẻ thiếu đạo đức nào lại đem hai vị cô nương Tư Mã gia ra so sánh đong đo, khiến không ít người trong kinh thành đều nghĩ, Tam cô nương Tư Mã gia tốt thì tốt, thế nhưng đem so với Đại cô nương Tư Mã gia thì vẫn còn kém xa.
Tư Mã Hương có vì chuyện này mà cảm thấy ganh ghét hay không? Với tư cách là người ngoài cuộc, Cố Như Cửu cũng không biết, nhưng nàng nghĩ dụng ý của người đứng phía sau những lời đồn này không đơn thuần chỉ là nói xấu.
Bởi vì những lời này còn truyền đến tận bây giờ, hơn nữa ngoài việc tung tin Tư Mã Hương thua kém Tư Mã Linh ra, mà ngay cả nhị lang của chi thứ ba cũng kém so với nhị lang dòng chính, còn đồn rằng chi thứ ba chỉ là thân thích nghèo, mục đích chuyển đến kinh thành là muốn dựa hơi vào hai vị huynh trưởng.
Các thế gia vốn chẳng mấy bận tâm vào những lời đồn thổi như vậy, nhưng miệng dân chúng càng nói càng hăng, càng nói càng khuyếch tán.

Bọn họ cũng không biết quan hệ giữa các thân thích, chỉ cho rằng thế gia cùng với bọn họ tựa như sẽ vì nửa ký gạo hay hai lượng dầu mà quậy ầm lên, vì vậy những lời đồn truyền đi càng ngày càng khó nghe, dần dần chẳng còn nguyên dạng nữa.

Cũng may Tư Mã gia đáp lời kịp thời, liên quan tới đồn đãi nhà họ cũng nhanh chóng biến mất, thế nhưng toàn bộ mọi người cũng bị ảnh hưởng không ít, chuyện đem dòng chính và chi thứ ba của Tư Mã gia ra so sánh gần như trở thành tiềm thức.
Bất quá, đối với những người sống ở đời thì những lời đồn thổi như vậy cũng chẳng gây ảnh hưởng gì, với một đại gia tộc như Tư Mã gia, thỉnh thoảng lại xảy ra một vài lời đồn đãi nhu vậy cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ, chỉ cần người trong nhà lòng dạ sáng như trăng, không bị cuốn vào những lời nói thế nhân đó là được.
Mà dự đoán của mọi người cũng không sai, trong kinh thành cũng nhanh chóng truyền ra tranh thơ do công tử chi thứ ba Tư Mã gia làm, nhận được không ít lời tán dương của mọi người, sau đó lại có một vị nữ danh sĩ đứng ra khen Tư Mã Hương lời nói và cử chỉ thoát tục, tài mạo song tuyệt…

“Chi thứ ba Tư Mã gia vẫn không nén được cơn tức.” Đóng cửa gia môn, Cố Trường Linh nói về chuyện phát sinh lần này của Tư Mã gia với người trong nhà mình: “Tuy rằng, chuyện này đã thay đổi ấn tượng của bách tính phổ thông đối với chi thứ ba, thế nhưng trong mắt người đời, họ được nâng lên cao lại bị hạ xuống thấp là chuyện thường.”
Cố Chi Vũ gật đầu nói: “Nhi tử cũng hiểu được trong việc này có điều gì đó bất thường, vốn chẳng phải chuyện gì to tát, thế mà bọn họ đồn thành như vậy, trái lại có thể dẫn đến vết nứt giữa hai chi họ.”
“Người của chi thứ ba cố tình bồi dưỡng lên một hoàng hậu, tất nhiên không nhịn được người khác nói khuê nữ nhà hắn không tốt.” Cố Tồn Cảnh trào phúng cười: “Còn không nghĩ thử xem Hoàng thượng có nguyện ý lấy cô nương nhà họ hay không.”
“Tồn Cảnh!” Dương thị giận tái mặt: “Thân là con em thế gia, có thể lén bình luận cô nương chưa chồng của nhà khác như vậy hay sao?”
Bị mẫu thân lớn giọng quát như vậy, Cố Tồn Cảnh cũng nhận ra mình vừa rồi lỡ lời nói bừa, bèn quay sang xin lỗi Dương thị vài câu, lại bối rối nói thêm: “Con chỉ cảm thấy chi thứ ba Tư Mã gia làm như vậy thật khó coi.”
“Có khó coi hay không, cũng chẳng quan trọng.” Dương thị cúi đầu uống một ngụm trà: “Chỉ cần cô nương nhà hắn trở thành hoàng hậu, những chuyện trước đó chẳng ai đề cập đến nữa.”
Cố Tồn Cảnh hiện đã được thăng chức lên làm đội trưởng Long cấm vệ, khẽ hắng giọng vài cái, hắn thấy, Hoàng đế người yếu nhiều bệnh nhưng lại luôn tỏ ra chẳng có bệnh tật gì, tựa hồ đối với phương diện nữ sắc căn bản cũng chẳng có hứng thú.
Đừng nói cô nương Tư Mã gia dung mạo xuất chúng, cho dù có tuyệt sắc khuynh quốc cũng chưa chắc đã được Hoàng thượng coi trọng.
“Chuyện hôn sự của Hoàng thượng cũng chẳng phải chuyện chúng ta cần quan tâm.” Cố Trường Linh vuốt ve chòm râu, dư quang nơi khoé mắt đảo qua nữ nhi đang ngồi uống trà ăn bánh ở trong góc: “Thái hậu và Hoàng thượng đã thầm có tính toán trong lòng rồi.”

Cố Như Cửu gật đầu thờ ơ, đàn ông Đại Phong đều phải tròn 19 tuổi mới được phép thành thân, năm nay tiểu Hoàng đế mới mười sáu, những người này gấp làm gì đấy?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK