• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi biết được chuyện xung quanh Tần Tử Hiến, Sư Nam tỏ ra rộng lượng, không chấp nhặt những lời nói khó nghe của người này. Ở trường quay dù có bị mắng nữa cũng chẳng giận, chỉ nhìn Tần Tử Hiến với ánh mắt như thể đang nói: "Anh thật đáng thương."

 

Cậu lại một lần nữa để trí tưởng tượng bay xa, hình dung cảnh Tần Tử Hiến quỳ gối cầu xin Lộ Thất nối lại tình xưa, nhưng Lộ Thất chỉ thản nhiên quay lưng và lao vào vòng tay của người khác.

 

Không nhịn được, Sư Nam bật cười thành tiếng.

 

Sau một thời gian tiếp xúc, Tần Tử Hiến đã hiểu rõ bộ não của Sư Nam hoạt động khác người. Hắn đành mặc kệ, tập trung vào việc chỉ đạo cảnh quay của mình.

 

Quay cuồng với tiến độ, cuối cùng các cảnh quay của Sư Nam cũng gần hoàn thành. Tối nay là cảnh quay cuối cùng, đồng thời cũng là một trong những điểm cao trào của bộ phim.

 

Cảnh quay là lúc nhân vật nữ chính do Thẩm Ly trong vai nữ chính lên đường đi học đại học ở thành phố khác, Sư Nam đưa cô ấy đến ga tàu, hai người ôm nhau chặt ở cửa soát vé.

 

Bối cảnh phim diễn ra vào những năm 1990, khi mà quan niệm xã hội vẫn chưa thoáng như bây giờ. Một cái ôm đã được coi là hành động vô cùng táo bạo. Cảnh quay này cần vừa thể hiện sự va chạm mãnh liệt về cảm xúc, vừa phải kìm nén, sâu lắng.

 

Điều mà nhân vật trong phim không biết là, đây là lần cuối cùng họ gặp nhau trong đời. Lần sau gặp lại, chỉ còn là sinh ly tử biệt.

 

Theo kịch bản, cảnh quay này xuất hiện sau khi bạch nguyệt quang qua đời, thông qua hồi ức của nữ chính, đẩy cảm xúc bi thương của bộ phim lên đến đỉnh điểm.

 

Quá trình quay diễn ra rất suôn sẻ. Sau vài lần quay thử, khi chính thức bấm máy, chỉ cần một lần quay là hoàn thành.

 

Chỉ là sau khi quay xong, Sư Nam ngồi xổm xuống đất khóc nức nở.

 

Tần Tử Hiến trong lòng gào thét cầu cứu, vội vàng tìm người đến an ủi. Nhưng sau khi nhìn quanh một vòng, anh chợt im lặng. Tốt lắm, cả đoàn phim đều đang khóc theo Sư Nam.

 

Tần Tử Hiến nghe mà nhức cả đầu.

 

Một lát sau, trợ lý của Sư Nam chạy đến đưa điện thoại cho cậu, nói có người tìm.

 

Sư Nam lau nước mắt, cầm lấy điện thoại, vừa nhìn vào liền...

 

Cậu bày ra dáng vẻ khoa trương, giơ điện thoại lên và lớn tiếng kêu: "Lộ Thất à! Cậu tìm tớ hả?"

 

Vừa nói, cậu vừa dùng khóe mắt liếc thấy tai Tần Tử Hiến khẽ vểnh lên, trong lòng thầm cười, đắc ý nói: "Chờ tớ một chút nhé, tớ vừa quay xong, tẩy trang rồi nói chuyện với cậu."

 

Tai Tần Tử Hiến lại lặng lẽ cụp xuống, vẻ mặt hơi lúng túng nói với mọi người: "Thôi thôi, đừng lười biếng nữa, vào vị trí, tiếp tục cảnh tiếp theo!"

 

***

 

Tối hôm đó, có người trong đoàn đề nghị tổ chức một bữa tiệc đóng máy nhỏ cho Sư Nam.

 

Dù Sư Nam chỉ đóng vài cảnh và mới vào đoàn chưa lâu, nhưng cậu thực sự đã mang đến cho mọi người rất nhiều niềm vui (?). Huống hồ, ai cũng biết mối quan hệ của cậu với Quý Vãn Tu, đây là cơ hội tốt để nịnh nọt một chút.

 

Chỉ là thời gian được sắp xếp không được khéo, lúc Quý Vãn Tu đến nơi, mọi người trong đoàn phim đã ăn uống no say, bắt đầu trò chuyện.

 

Sư Nam say khướt, thấy Quý Vãn Tu bước vào phòng, cười ngây ngô, rồi gục xuống bàn ngủ tiếp.

 

Quý Vãn Tu: ...

 

Anh ngồi xuống bên cạnh Sư Nam, nhíu mày hỏi: "Sao để em ấy uống nhiều như vậy?"

 

Thẩm Ly nhỏ giọng nói: "Chỉ... một ly rượu vang... thôi mà."

 

Dù biết tửu lượng của Sư Nam kém, nhưng tình trạng "uống một ly đã gục" này thật sự hiếm thấy. Quý Vãn Tu chọc chọc vào má của Sư Nam, rồi cởi áo vest của mình ra khoác lên người cậu.

 

Từ khi Quý Vãn Tu bước vào, không khí vốn sôi nổi náo nhiệt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. Mọi người đều sợ anh, sợ quyền thế và tính cách thất thường của anh.

 

Chưa đầy nửa tiếng sau, những người không muốn kết thân với Quý Vãn Tu đã lần lượt rời đi, để lại một phòng tiệc rộng lớn chỉ còn lại đạo diễn và nhà sản xuất.

 

Tần Tử Hiến ban đầu ngồi ở bàn khác, thấy mọi người đi gần hết, liền cầm ly rượu của mình tiến lại gần Quý Vãn Tu.

 

"Quý Tổng," Tần Tử Hiến ngồi xuống bên cạnh anh, nâng cao ly rượu, nói: "Cảm ơn anh đã dành sự quan tâm cho bộ phim này trong suốt thời gian qua."

 

Bộ phim này có đề tài khá nhạy cảm, nói là câu chuyện trưởng thành của một người phụ nữ nhưng tuyến sự nghiệp không đủ kịch tính, tuyến tình yêu lại không ngọt ngào. Không có yếu tố tuổi trẻ đau thương, cũng chẳng có những màn cãi vã nảy lửa, có thể nói đây là một bộ phim hoàn toàn không có yếu tố đề tài thảo luận nào.

 

Khi Thẩm Ly nhận vai, người hâm mộ của cô đã chửi đến mức công ty quản lý phải khóa bình luận trên Weibo.

 

"Không ai đánh giá cao bộ phim này, ai cũng nghĩ nó sẽ thất bại thảm hại," Tần Tử Hiến, có chút say, nói với tốc độ không còn nhanh như thường ngày. "Sư Nam chịu đóng, anh lại rót thêm vốn vào. Tôi... tôi thực sự cảm ơn hai người."

 

Quý Vãn Tu thầm nghĩ: Nghĩ nhiều quá rồi, vợ tôi hiếm khi nhận một bộ phim, lỡ đâu thất bại, không phát sóng được thì chẳng phải công cốc sao? Tôi đầu tư tiền không phải vì phim này hay dở, thành công hay thất bại, chẳng liên quan gì đến tôi hết!

 

Trong lòng anh như mở cả một dàn bình luận, liên tục "xả" những suy nghĩ chế giễu, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, trầm ổn đáp: "Chuyện nhỏ thôi. Sư Nam thiếu kinh nghiệm, ở đoàn phim làm phiền cậu đã chăm sóc em ấy."

 

Những lời này chỉ là xã giao giữa những người trưởng thành, nhưng Tần Tử Hiến lại nhìn anh với ánh mắt phức tạp.

 

Không biết có phải do men rượu hay không, Tần Tử Hiến sau một hồi đắn đo bèn lên tiếng: "Quý Tổng, có thể anh không thích nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói. Thật ra... dù tôi thường hay mắng Sư Nam, nhưng tôi đánh giá cao cậu ấy. Anh có biết điều quan trọng nhất đối với một diễn viên là gì không?"

 

Tần Tử Hiến xắn tay áo len, ngả lưng ra sau, dựa vào ghế sofa mềm mại, rồi chỉ vào ngực mình: "Một diễn viên giỏi, cần có một trái tim nhạy cảm và mềm mại."

 

Nói xong, hắn lại hất cằm về phía Sư Nam, "Những thứ này, cậu ấy đều có. Hiện tại cậu ấy diễn xuất kém là vì không đặt tâm tư vào, hơn nữa lại thiếu kinh nghiệm. Cho tôi ba năm, tôi có thể đào tạo cậu ấy thành nam diễn viên chính xuất sắc nhất."

 

Quý Vãn Tu chống cằm, nghiêng đầu nhìn Sư Nam vẫn đang ngủ say, nói: "Em ấy không đặt tâm tư vào là vì em ấy không muốn đóng phim, em ấy không có hứng thú với việc này. Chí hướng của em ấy không nằm ở đây, cho cậu ba mươi năm cũng vô dụng."

 

Tần Tử Hiến nhíu mày, lắc đầu: "Cậu ấy đang lãng phí tài năng của mình."

 

Quý Vãn Tu khẽ cười, "Tôi không hiểu ngành nghề của cậu, nhưng đừng có lừa tôi, Sư Nam chỉ làm những gì em ấy muốn làm, lời người khác nói không ảnh hưởng đến em ấy."

 

"Nhỡ đâu sau này cậu ấy hối hận thì sao?" Tần Tử Hiến hỏi lại.

 

Quý Vãn Tu sững người.

 

"Thật lòng mà nói, Quý tổng, tôi thấy mối quan hệ của hai người, không được lành mạnh cho lắm." Tần Tử Hiến lại nói, "Sư Nam tâm tư quá đơn thuần. Cậu ấy quá thiếu trải nghiệm, không đủ để chống đỡ những cảm xúc nặng nề cần thiết khi diễn xuất."

 

Hắn dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên bàn: "Anh ràng buộc cậu ấy quá chặt. Anh nên để cậu ấy ra ngoài, trải nghiệm đủ mọi hỉ nộ ái ố trong đời người. Như vậy mới làm cuộc sống thêm phong phú."

 

"Cậu đang nói nhảm nhí cái gì vậy?"  Quý Vãn Tu tức giận, "Đừng có nói mấy lời văn vẻ với tôi."

 

Tần Tử Hiến dường như còn muốn nói thêm, nhưng sau vài lần há miệng lại thôi. Cuối cùng hắn chỉ nói một câu: "Đừng biến cậu ấy thành bông hoa trong lồ ng kính, không có anh thì không thể sống."

 

***

 

Buổi tiệc kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ. Quý Vãn Tu mang theo vẻ mặt lạnh lùng đưa Sư Nam về nhà.

 

Áo phao của Sư Nam bị dính vài giọt rượu vang trong bữa tiệc, Quý Vãn Tu giúp cậu cởi áo ra, ném vào xe, dặn dì Trương mai mang đi giặt.

 

Sau đó, anh khoác áo vest của mình lên người Sư Nam, bế cậu vào thang máy.

 

Không biết có phải do uống rượu hay không, mặt Sư Nam đỏ bừng, chiếc áo khoác màu đen của Quý Vãn Tu che kín cả phần thân trên của cậu, càng làm nổi bật nước da trắng hồng và đôi môi đỏ mọng.

 

Quý Vãn Tu cúi xuống, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, rồi nghịch ngợm xoa xoa tai cậu. Đến khi Sư Nam phát ra một tiếng hừ nho nhỏ, anh mới dừng lại.

 

Ngay cả trong giấc ngủ, Sư Nam vẫn giữ thói quen từ trước đến nay. Cậu đưa tay ra,  nhanh chóng nắm lấy ngón tay quen thuộc.

 

Quý Vãn Tu yên lặng để cậu nắm, trong lòng lại dậy sóng.

 

Liệu anh có thực sự đã giữ Sư Nam bên mình, biến cậu thành bông hoa trong lồ ng kính, không có anh thì không thể sống."

 

Lời tác giả: Đây là truyện ngọt hoàn toàn, không ngược, đừng nghe Tần Tử Hiến nói linh tinh. Như cậu ta thế này, bảo sao không có người yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK