• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy anh phản ứng như vậy, Tô Tô càng cười lớn hơn, nụ cười đầy sự điên rồ.

“Chỉ khi nhắc đến cô ấy, anh mới nổi giận…

Anh sẽ phát điên vì cô ấy, đau lòng vì cô ấy, tức giận vì cô ấy.

Cái vẻ ngoài bình thản của anh chỉ có thật khi đối diện với cô ấy, đúng không?”

Nếu vậy, tại sao anh lại tìm đến tôi?

Tại sao khi tôi bị tấn công trên mạng, anh không giúp tôi?

Tại sao khi tôi bị cô lập và phải tìm đến anh cầu xin, anh lại thờ ơ như thế?”

Cô chưa kịp nói thêm, vì Chu Tự Tân đã không kiên nhẫn nữa, anh siết chặt cổ cô, gương mặt đầy vẻ độc ác.

“Đừng nói nhảm.

Cô đã làm gì với cô ấy?”

Tô Tô bị siết chặt đến đỏ bừng mặt, nhưng trong mắt lại lóe lên sự kích động kỳ lạ.

“Đúng, chính là ánh mắt này…

Cuối cùng anh cũng vì tôi…”

Chu Tự Tân chán ghét, siết mạnh tay hơn khiến Tô Tô đau đớn không thể thốt nên lời.

Khi cô sắp ngạt thở, Chu Tự Tân buông tay, ném cô ngã xuống đất.

“Nói.

Nếu không, tôi không ngại để cô c.h.ế.t cùng với hắn.”

Tô Tô ho vài tiếng, giọng khàn khàn nói một câu mơ hồ:

“Vòng tay kim cương.”

Sắc mặt của Chu Tự Tân lập tức thay đổi.

Tô Tô cười, nụ cười đầy vẻ chế nhạo.

“Tôi biết sự thật năm đó rồi.

Tôi biết Chu Tự Tân là loại người bỉ ổi thế nào, biết rằng lẽ ra anh nên sống trong địa ngục.

Chính anh đã không từ thủ đoạn, trơ trẽn cướp đi những gì không phải của mình để có ngày hôm nay.

Con ngõ đó và trên núi đều có camera.

Anh tưởng mình đã phá hủy hết rồi sao?

Nhưng sự thật là những nơi đó vốn có nhiều camera hơn anh tưởng, vì đều là những khu vực thường xuyên xảy ra tai nạn.”

Đôi mắt Chu Tự Tân co lại, anh khoác vội áo và bước ra ngoài.

Tô Tô nhanh chóng bò dậy, chắn trước mặt anh.

“Gấp gáp gì chứ?

Tôi yêu anh đến thế, đương nhiên đã xóa hết cho anh rồi.”

Chu Tự Tân dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

“Nhưng tôi đã lén sao lưu lại một bản.

Tôi giấu ở một nơi rất kín đáo, chỉ có tôi biết.”

Tô Tô đột nhiên mỉm cười, nụ cười ngọt ngào nhưng đầy quỷ quyệt, cô ôm lấy Chu Tự Tân, đầu tựa vào n.g.ự.c anh, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành.

“Chỉ cần anh yêu tôi, tôi sẽ hứa rằng sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật này cho ai.

Như vậy, cô ấy sẽ mãi mãi không căm hận anh.”

Nhưng vừa dứt lời, cô đã không còn cơ hội thốt thêm bất kỳ âm thanh nào.

Chu Tự Tân lạnh lùng rút một con d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào cổ cô, nhanh gọn, dứt khoát, không hề do dự.

Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt anh tối đen và lạnh lùng, giống như một vũng nước c.h.ế.t không thể gợn sóng.

Máu tươi b.ắ.n ra từ cổ Tô Tô, văng lên khuôn mặt Chu Tự Tân, khiến anh trông như một bóng ma.

Cảnh cuối cùng trong đoạn băng là hình ảnh Chu Tự Tân bước ra khỏi cửa, Tô Tô ngã xuống đối diện với máy quay, dùng chút sức lực cuối cùng để mấp máy đôi môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK