Kỷ Vân Giai giật mình, quay lại nhìn hắn, nói: “Cậu tỉnh rồi à, đầu cậu không sao chứ?”
Tần Vũ đứng dậy, tầm nhìn mờ ảo, đầu lại choáng váng khiến hắn không thể đứng vững. Kỷ Vân Giai nhanh chóng đỡ hắn, quan tâm nói: “Cậu đừng đứng dậy, đầu cậu vừa mới đụng mạnh xuống nền, có lẽ đã có chút bị chấn động, trong thời gian ngắn không thể nào hồi phục được đâu.”
Hắn nhíu mày thật sâu, chờ cho tình trạng cơ thể của hắn tốt hơn một chút, mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng Kỷ Vân Giai: “Là ai bảo cậu đến đây?”
Vấn đề này hắn rất cố chấp, cô gái này tiếp cận hắn là có mục đích gì, ai là người bảo cô đến đây?
Kỷ Vân Giai sửng sốt, cậu trai trước mặt này cứ như là một người khác vậy, rõ ràng trước đó ngại ngùng thẹn thùng nhìn cô cơ mà? Chẳng lẽ cậu ta bị đa nhân cách sao? Ngã một cái liền biến thành người khác? Cô có chút bối rối nói: “Là thầy giáo của tớ bảo tới…”
Tần Vũ suy nghĩ một chút, sau đó nghi ngờ hỏi: “…X?”
Kỷ Vân Giai ngạc nhiên, đôi mắt xanh trong veo hơi co lại, nói: “Làm sao cậu biết thầy của tớ tên là X?”
Ngoài chú X ra thì đâu ai nhìn được đường vận mệnh nữa, hắn thầm nghĩ. Quả nhiên chú ấy vẫn luôn quan tâm đến hắn, hắn có thể thông qua Kỷ Vân Giai đến thăm chú X. Tần Vũ mỉm cười, chú ấy là người tốt, là người đã cứu hắn trong lúc nguy hiểm. Cả Băng ca nữa, anh ấy hiện tại đang ở nhà chính, dù vậy hắn vẫn luôn thân thiết, nhắn tin trò chuyện với anh ấy.
Lúc này, hắn nhớ ra tình huống hiện tại, rốt cuộc là sao, vì cái gì mà con tàu bị nghiêng ngả như vậy? Hắn nhìn xung quanh, hiện tại hắn đang ở hầm của đường tàu, con tàu thì đổ nát trước mặt hắn. Hắn có thể nhìn thầy cánh tay của bà lão đang bị đè dưới đó. Hắn nhìn sang Kỷ Vân Giai, cô lắc đầu, nói: “Thời điểm đó tớ chỉ có thể cứu cậu cùng em gái cậu, bởi vì hai người đang ở rất gần tớ. Còn bà lão ấy, tớ không có cách nào cứu được.”
Tâm trạng của hắn xuống dốc, cái chết của bà lão đó làm hắn nhớ lại những kí ức hồi trước. Viện trưởng… không biết ở trên trời ngài có đang dõi theo chúng con không? Nếu có, xin hãy chỉ cho con chỗ của mọi người được không ạ?
Tần Vũ đi tới gần đoàn tàu, chắp tay cúi người, cầu mong bà lão tốt bụng cùng mọi người siêu thoát lên thiên đường.
Kỷ Vân Giai tò mò hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Tần Vũ lúc này mới hồi thần, tim lại đập nhanh hơn một chút rồi dừng lại.
Lí do trước đó hắn đỏ mặt với cô ấy là bởi vì, Viện trưởng trước đây từng kể một câu chuyện về một thiên thần nhỏ tóc đen bị mọi người xa lánh. Kỷ Vân Giai trông giống y hệt miêu tả trong câu chuyện đó. Và thiên thần tóc đen đó đã luôn ở trong tưởng tượng của hắn, hiện tại được gặp người giống người ấy nên hắn cảm thấy rung động. Hiện tại tim vẫn còn đập nhanh, nhưng không đến nỗi ngại ngại ngùng ngùng như trước nữa.
Hắn đáp rất mạch lạc: “Mong rằng bà ấy ra đi thanh thản.”
Kỷ Vân Giai gật đầu, chờ hắn cầu nguyện xong, cô liền kể tóm gọn lại sự việc xảy ra.
Đoàn tàu bị quái vật “Auster” tập kích.
Auster không phải là loại quái vật ngoài tự nhiên, phát triển từ vài tỷ năm trước mà là loại quái vật do người ngoài hành tinh tạo ra.
Như trước đó đã biết, vũ trụ hiện tại chia làm hai phe, Phe Liên Bang và Phe Nghịch Tộc. Liên Bang là tổ chức chính phủ quản lí toàn vũ trụ, nơi có đầu não là tất cả chủng tộc trên toàn vũ trụ này. Còn phe Nghịch Tộc là những tộc không muốn hợp tác với con người mà kiên quyết không giao ra đất của mình. Liên Bang cũng bày tỏ là nếu như không đồng ý sẽ không sát nhập, tuy nhiên những tộc từ chối lại hợp thành một phe, cùng nhau chống lại Liên Bang, chiếm đi những hành tinh thuộc phạm vi quản lí của Liên Bang.
Thậm chí họ còn thành lập cả một hành tinh đã chiếm được chuyên để nghiên cứu tạo ra những con quái vật ghê tởm nhất, sau đó thả ra để tập kích mọi người.
Con Auster đó là loại gì thì không biết, bởi cô ấy không nhìn thấy, nhưng năng lượng Kỷ Vân Giai cảm nhận được thì có thể chắc chắn đó là một con Auster.
Tần Vũ nhìn cô, Kỷ Vân Giai có vẻ rất mạnh, đương nhiên rồi, dù sao cũng là học trò của chú X mà.
Kỷ Vân Giai mỉm cười: “Cậu nhìn gì tớ? Có phải thắc mắc là tớ có mạnh hay không không?”
Hắn né tránh ánh mắt của cô, tại sao cô như là đọc được suy nghĩ của hắn vậy?
“Tớ đương nhiên là mạnh rồi, chú X bảo hiện tại tớ có thể dễ dàng đánh bại Auster S cấp 5 đó!”
Auster S cấp 5? Tần Vũ sửng sốt. Hắn được học rằng loại S cấp 5 là một trong những loại mạnh nhất, vậy mà cô ấy có thể dễ dàng đánh bại nó!?
“Cậu biết tại sao không? Bởi vì tớ chính là thiên tài từ trong trứng, vừa sinh ra đã đả thông khí lưu, thức tỉnh dị năng.”
Người thức tỉnh dị năng ngay từ khi mới sinh ra chỉ chiếm 0,00000000001% mà thôi! Tức là trong vũ trụ có một trăm tỷ người thì chỉ có duy nhất một người thức tỉnh sớm, tức là, Kỷ Vân Giai, cô ấy là người duy nhất trong một trăm tỷ người đó? Hiện tại Tần Vũ nhìn thấy cô ấy như phát sáng, cả người như tỏa ra hào quang. Nếu vậy, cô ấy cấp bao nhiêu rồi?
Kỷ -phát ra- Vân- hào quang-Giai nghiêng đầu nhìn ánh mắt sùng bái của Tần Vũ, có chút kiêu ngạo, nói: “Không biết con Auster đầu tàu là loại gì, cơ mà có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ các cậu.”
Hạ Ngưng nằm bên cạnh từ từ tỉnh lại, xung quanh hắn, nhưng người lớn cùng trẻ nhỏ có thể thoát ra khỏi tàu đều nhìn về bên này.
Tần Vũ cảm giác, Kỷ Vân Giai chắc chắn là phát sáng thì mọi người mới nhìn như vậy, nếu không mọi người nhìn về phía ba đứa trẻ con để làm gì?
Hạ Ngưng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”