• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuê bao...

Nguyễn Hoàng siết chặt điện thoại trong tay, để mặc nắng gió trên lan can lùa mái tóc tới rối xòa..

Không cần quá nhiều thời gian để xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, bởi mọi thứ dường như đã quá rõ ràng.

Mục đích giở trò của Đặng Tiến, vì sao hắn ta lại ly hôn, vì sao tất cả động thái của công ty kia đều như liều chết, đã có đáp án.

<Thái Dương.>

Chính là anh ấy.

Khi ánh mắt khuôn mặt người như chợt hiện tới, cả nụ cười lúc nào cũng mang theo phần buồn rầu kia. Nguyễn Hoàng ôm lấy ngực, cảm tưởng như ngọn gió vừa đảo qua cơ thể cậu vừa đem theo luôn một phần linh hồn vỡ vụn....

Nếu đã là như thế..

Nguyễn Hoàng cậu cũng không còn cách nào mà che dấu thân phận thực sự với Thái Dương được nữa.

Nhấc chiếc điện thoại lên, tiếng chuông cất lên chưa đầy vài giây, giọng nói đã vang lên lạnh lẽo.

- Người đâu?

- Đang trên đường tới sân bay.

- Đưa người về.

- Vâng, thưa cậu chủ.

Đầu dây bên này, hai chiếc xe phân khối lớn lập tức áp sát chiếc xe của Đặng Tiến, nhân một đoạn đường vắng, ngay trước đầu xe cua một đường khét.

Đặng Tiến bất ngờ phanh gấp.

- Két!

Cả người Thái Dương gần như lao về phía trước rồi giật nghiêng, đầu đụng thẳng vào kính xe, sưng tấy một mảng choáng váng.

Đặng Tiến cũng hoảng không kém, chưa kịp định thần, bên cửa kính xe đã có hai kẻ lao tới, dùng côn nhị khúc gõ lên cửa kính xe.

- Cốp cốp.

- Một là mày tự mở cửa, hai là vĩnh viễn không dùng tay được nữa.

Còn định nói ra một câu nào. Cánh cửa xe đã bị đập vỡ choang.

- Xoảng!

- ....

Đặng Tiến nghẹn giọng, câu nói không kịp bung ra liền nuốt xuống. Vốn là một doanh nhân, nói chuyện trước giờ đều trên bàn giấy, đấu miệng đấu thủ đoạn. Nói tới đấu chân tay thì đương nhiên chỉ là chuyện viển vông!

Đặng Tiến nhìn cánh cửa xe đã vỡ một mảng. Vậy nhưng rất nhanh lấy lại điềm tĩnh bước xuống xe rút từ ví một xấp tiền ra.

- Nhiêu đây được không? Tôi có chuyện phải đi gấp.

- Đưa người đi.

Rất nhanh chóng, Đặng Tiến cảm thấy sau gáy một đòn nặng nề giáng xuống, trước mắt chỉ còn lại có hình ảnh của chiếc côn nhị khúc...

Rất quen thuộc...

Côn nhị khúc...

Đặng Tiến lờ mờ nhận ra chính cái ngày mình đánh nửa năm trước, cũng chính là những kẻ dùng côn nhị khúc kia..

Rút cuộc thì hắn đã động chạm tới ai không nên đụng kia chứ?

==========

Thái Dương một phen choáng váng, đến khi tỉnh táo đôi chút lại càng không thể tin những việc mà chính mắt mình đang trông thấy đây.

Đặng Tiến bị quăng ra phía ghế sau.

Thay vì đó một tên đầu cạo trọc lốc ngồi vào ghế lái, nở một nụ cười cực kỳ nịnh hót đối với cậu mà nói.

- Chị dâu thắt dây an toàn chưa?

- ???!!!! chị... dâu?

Thái Dương không kịp nói ra câu ấy, bởi vì ngay sau đó là tốc độ kinh hoàng của chiếc xe. Cậu thậm chí còn suy nghĩ như chính mình đang sinh ra một ảo giác không thật.

Tim cậu lơ lửng giữa không trung.Tất cả mọi giác quan liên tục đảo lộn hết vị trí, chỉ không nghĩ được rằng tại sao mình lại chết một cách quá lãng xẹt như thế này? Và khi nào thì chết?

Trong đầu, chính là như vậy, so với tốc độ lái xe xuống âm phủ chỉ có hơn chứ không có kém. Muốn hét ư?. Không thể. Vì bất cứ thứ gì ói ra được, đều ói sạch. Tới ruột cũng muốn quặn lên từng hồi.

Tới khi chiếc xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự, cũng đã thấy hai chiếc phân khối lớn kia đuổi tới nơi.

Trên cửa trước cửa đều là hoa hồng leo thơm ngát, vậy nhưng thực tế chứng minh rằng Thái Dương đã gần như xỉu,

Đôi mày rậm bế trên tay thân hình mảnh dẻ, nhăn mặt nói với tên đầu trọc:

- Đã nói rồi, lái từ từ thôi.

Tên đầu trọc có vẻ không cam tâm lắm.

- Em lái còn chưa bằng anh đua dạo.

Còn chưa kịp mắng tên đàn em ngu ngốc nào đó, người trên tay lại khẽ động. Nguyễn Hoàng không thèm phân cao thấp nữa, bèn một đường bế Thái Dương đến trên giường. Xắn tay áo tới cởi từng nút chiếc áo sơ mi đã bị nhiễm dơ, quay lại, lại vẫn thấy tên đầu trọc lóc cóc đi theo rồi đứng đó, nhìn.

- Ai cho cậu nhìn?

- Hả?

- Đi ra ngoài!

- ???...

Kẻ đầu trọc thật không cam tâm mà bước ra.

Của anh tất, ai thèm giành?

Làm như ai cũng mê trai không bằng.

===============

Một thời gian sau.

Thái Dương cũng giận từ đó luôn, không thèm cả nhìn mặt Nguyễn Hoàng.

Hắn có tới công ty cũng coi như không quen mà lướt qua.

Sếp Trung đắc ý lắm. Trong lòng sung sướng tới mức đầu sắp hói cũng có thể mọc lại tóc luôn.

Đã thế sau cái vụ dám dùng tới thế lực ngầm của ba cậu mà đem Thái Dương về. Nguyễn Hoàng liền lập tức bị ông Lâm tóm cổ về nhà, ăn đập một trận bầm mắt.

Sếp Trung càng nghĩ càng vui vẻ. Hơn hẳn thế, đó là hắn bị lão ba lôi cổ về đi nhậm cái chức Phó Tổng, sẽ không làm phiền tới anh đây nữa.

Vậy nhưng thế này là thế nào?

Sáng nay vừa bước chân vào cửa công ty, đã thấy mấy nhóm nhân viên lịch kịch chuyển đồ chuyển đạc

- Này.. mấy người làm gì vậy?

- A, sếp không biết sao? Hôm nay Phó Tổng cho sửa sang lại căn phòng trên lầu 4 đó.

- Hả?

- Thì anh Hoàng đó, con của Tổng Giám Đốc Lâm!

- Sao cơ? Sao anh ta lại ở Hội sở? Sao anh ta không ở bên Trụ Sở chính phía Quận nhất?

- Cái này thì em chịu. Chỉ biết thế.

- ??!!!!

Trời ạ. Có phải đúng thực là trời muốn tuyệt đường sống của tôi không đây!!!!

==========

Lầu 4. Phòng Phó Tổng.

Nguyễn Hoàng sau khi đóng cánh cửa lại lập tức ôm chầm lấy thân hình trước mặt.

- Cuối cùng cũng được ôm anh một cái

- Bỏ ra,.

- Không bỏ.

- Nguyễn Hoàng..

- Không nghe!

Thái Dương không phải không còn giận. Thế nhưng trong lòng thực sự sao không nhớ không thương. Tìm cách gỡ cánh tay người đằng sau ra lại không thể gỡ được

- Đây là công ty. Em không sợ người khác thấy sao?

- Cả công ty còn ai không biết chuyện giữa hai ta sao?

- Em!...!

- Còn ai không biết em liền " triệu tập" vào đây xem.

- ??!!!...

- Chụt!

- ...!!!

Thái Dương đành phải nhượng một bước

- Em buông ra đã. Chúng ta nói chuyện trước.

Dẫu là không đành lòng buông mùi hương trên cần gáy kia ra. Nhưng xét cho cùng thì cứ để mãi vậy cũng không phải là phương án tốt.

Nguyễn Hoàng đành chuyển từ ôm sang cầm lấy tay. Siết chặt

Thái Dương nhìn xuống bàn tay mà lắc đầu.

- Em nói cho rõ, những người hôm ấy chặn đầu xe của Đặng Tiến là sao?

- Là bạn em..

Thái Dương đứng phắt dậy. Nguyễn Hoàng vội vàng giật tay lại, đặt cả người Thái Dương lên đùi mình, ra vẻ oan ức lắm mà thủ thỉ.

- Em nói, nhưng anh không được giận em.

- Em còn những gì dấu anh nữa?

- Cũng đâu có gì., chỉ là ngoài là con trai của tổng giám đốc ra...Em.. em chỉ là một cái đại ca con con

- Con con là bao nhiêu người?

- Ít thôi.

- Bao nhiêu?

- Hai.. hai trăm..

Thái Dương hít một hơi thật sâu. Nguyễn Hoàng vội vàng vùi mặt mình tóc Thái Dương, đôi tay siết chặt lấy bàn tay anh.

- Em nói rồi, anh đừng giận mà.

- Em theo dõi anh?

- Cũng có một chút..

- Bao lâu?

- Mới.. hơn ba năm

- ??!!!!!

Thái Dương không tin nổi:

- Chúng ta mới quen nhau từ khi em về đây? Mới chỉ hơn một năm?!

- À.. cái đó.. em nói lộn. Ba tháng!

Thái Dương còn chưa kịp nói, trong đống đồ lộn xộn chưa kịp bài trí hết kia liền nhìn thấy được một đoạn côn nhô ra...

- Cái gì kia?

- Cái côn.

- Em còn chơi côn nhị khúc?

- À, thật ra thì em thích côn tam khúc hơn.

Thái Dương trợn trắng mắt.

Tên này...

Thơm quá. Nguyễn Hoàng mặc kệ những suy nghĩ gì gì đang xoay vòng trong đôi mắt kia, chỉ cần biết cả thân người mềm mại đang tựa vào lòng là đã muốn cương cứng.

Bàn tay không thành thật một chút nào mà sờ soạng lung tung. Thái Dương không thể tin nổi trong tình huống thế này mà nơi nào đó lại đang lựa theo khóe mông cậu chọc chọc lên

- Em làm gì vậy?

- Thái Dương. Em cái gì cũng có thể dối anh. Nhưng chỉ có một chuyện em không dối anh thôi.

- .....

Liếm sượt qua tai khiến người trong lòng khẽ rùng mình, Nguyễn Hoàng vô cùng mị mà thổi vào tai người ấy rằng.

- Lúc nào em cũng muốn " làm " anh.

- .....!!!!

==========

Đặng Tiến hưởng án treo kinh tế. Xét về mọi mặt thì chẳng có gì gọi là thảm thương. Hiển nhiên là Nguyễn Hoàng tức điên lên. Thế nhưng không thể nào nuốt lời được.

Giao kèo đã định sẵn.

Nếu như Nguyễn Hoàng cậu quá đáng. Thái Dương sẽ không chấp nhận cho cậu chuyển về ở chung.

Thôi đành vì tương lai của cậu nhỏ, mà hi sinh chút vui vẻ của cậu lớn vậy.

- ----

Hỏi Thái Dương ư?

Chỉ là những suy tư nhạt nhòa

Đặng Tiến.

Tôi tha thứ cho anh.

Để mỉm cười bên mười năm thanh xuân mới sắp bắt đầu.

==================//==============

Chính thức hoàn truyện.

Lời nhắn:

Đọc xong chưa?

Xong rồi thì ngược lại các cháp xem có cháp nào bỏ quên vote cho ta không đấy nhé!

Cái gì cơ? Muốn có ngoại truyện?

Hừ. Trừ phi đem ta về nuôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK