• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Nạn dân tụ tập trước Miếu Vĩnh An, người bệnh nặng được sắp xếp cho ra bên ngoài, rải rác khắp dọc một trăm bậc thang đá, người nằm la liệt, chật như nêm cối.
Lúc Lục Hoán tới nơi, chỉ thấy một biển người lúc nhúc, có người hảo tâm đứng ra phát cháo cho nạn dân.
Hắn nhíu mày, có phần ngạc nhiên, từ khi bắt đầu dịch bệnh, dân chúng luôn phải chịu cảnh đói rét, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng tuyệt nhiên không thấy đám quan lại vươn tay ra giúp đỡ. Sao hiện giờ lại có người hảo tâm phát cháo cho nạn dân?
Hắn lại gần hỏi thăm.
Mà Túc Khê ở bên này đọc nội dung cốt truyện, hóa ra...
[Người đứng ra phát cháo tên là Trọng Cam Bình.]
[Trọng Cam Bình: Kinh thương chuyên kinh doanh tơ lụa, nông sản, khách điếm, sở hữu rất nhiều đất đai, nổi tiếng là người trọng nghĩa khí. Đứng thứ mười trong bảng xếp hạng phú thương kinh thành.]
[Vất vả lắm mới có một mụn con, Trọng Cam Bình nâng niu nhi tử như châu như bảo, nào ngờ mấy ngày trước nhi tử bảo bối của ông ta nhiễm bệnh phong hàn, mời đủ loại lang trung tới xem cũng không chữa khỏi! Ông ta lo tới mức chỉ sau một đêm đầu tóc bạc trắng! Trọng gia đã chuẩn bị sẵn quan tài cho tiểu nhi tử, nhưng Trọng Cam Bình không can tâm, vì thế sai gia nhân tới Miếu Vĩnh An phát cháo cho nạn dân, hy vọng có thể tích đức cầu phúc.]
Với loại game này, Túc Khê nghi ngờ Trọng Cam Bình chính là NPC [1] chủ chốt, nếu không sẽ không có tên riêng, mà chỉ được đặt là Giáp Ất Bính Đinh.
[1] NPC (hay Non-Player Character) là những nhân vật máy không thể thiếu của bất cứ thể loại game nào đặc biệt là game online. Đây là những nhân vật sẽ đóng vai trò quan trọng trong quá trình cung cấp nhiệm vụ, trợ giúp, hướng dẫn cho game thủ trong suốt thời gian gắn bó với một trò chơi.
Nhóc con hỏi thăm xong, suy nghĩ một lúc, quyết định đi vào trong sân Miếu Vĩnh An, hỏi mượn sư thầy bếp lò sắc thuốc.
Túc Khê ngó trái ngó phải, di chuyển màn hình, quả nhiên tìm thấy Trọng Cam Bình đang ngồi trong miếu. Ông ta ngồi trên một tấm nệm, không ngừng quỳ lạy, bên cạnh có một phụ nhân mặc xiêm y màu vàng, vừa khóc vừa sao chép kinh thư.
Phu thê hai người họ đang cầu trời khấn Phật, mong tiểu nhi tử tai qua nạn khỏi.
Trọng Cam Bình nức nở khóc, “Bồ Tát phù hộ, Trọng Cam Bình này đã sống hơn nửa đời người, chưa làm điều gì thương thiên hại lý [2], thật vất vả mới có một mụn con. Nếu không thể cứu được nhi tử, phu thê chúng con nguyện chết theo nó! Cầu Bồ Tát thương xót, phù hộ độ trì cho nhi tử tránh xa cửa tử!”
[2] Thương thiên hại lý: tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tình người.
Túc Khê thấy ông ta không ngừng cầu khấn, bỗng nhiên nghĩ ra trò hay, cô chạm vào giữa màn hình, lay lay.
Chỉ thấy bức tượng Quan Âm Bồ Tát trước mặt Trọng Cam Bình hơi chuyển động.
Trọng Cam Bình sửng sốt, nghi ngờ không biết có phải đang gặp ảo giác hay không, ông ta nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy có mỗi mình và phu nhân, cửa sổ cũng không mở, chắc không phải do gió, vậy... vậy....
Ông ta xoa mắt, nhìn thẳng vào bức tượng Quan Âm Bồ Tát.
Chỉ thấy... chỉ thấy... chỉ thấy...
Quan Âm Bồ Tát lại chuyển động!
Không, ông ta không hề nhìn lầm, không phải ảo giác, Bồ Tát thật sự động đậy!!
Người cổ đại cực kỳ mê tín, huống chi hiện tại nhi tử Trọng Cam Bình đang trong tình trạng nguy kịch, ông ta chỉ ước được gặp thần tiên, cầu khấn như sắp tẩu hỏa nhập ma!
“Bồ Tát hiển linh?!”
Trọng Cam Bình vừa mừng vừa sợ, nhưng ông ta e ngại quấy nhiễu Bồ Tát, nơm nớp quỳ xuống, “rầm” một tiếng.
Túc Khê sợ ngây người, vị thương nhân này đập tới mức vầng trán chảy máu!
Ông ta lại dập đầu thêm ba lần nữa, khóc lóc cầu xin, “Bồ Tát, con van cầu người, người nhất định phải phù hộ cho nhi tử của con!”
Phu nhân Trọng Cam Bình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoảng sợ nhìn ông ta, còn tưởng ông cầu tới phát điên rồi.
Trọng Cam Bình kéo bà ấy lại gần, cả hai cùng quỳ xuống, nước mắt giàn giụa, “Nếu Bồ Tát đã hiển linh, thỉnh người khai ân, phải làm cách nào mới có thể cứu sống nhi tử của con!”
Túc Khê đang định cân nhắc, nên làm cách nào để chỉ dẫn manh mối về phía nhóc con, liền phát hiện bên ngoài miếu có tranh chấp, bọt thoại tin tức không ngừng nhảy ra.
Cô không để ý tới Trọng Cam Bình nữa, vội vàng chạy ra ngoài xem.
Chỉ thấy nhóc con đã sắc thuốc xong, bởi vì bị dính tro bụi, khuôn mặt và cổ tay trắng nõn trở nên đen xì xì, vừa rồi phải vất vả chen qua cả đống người, xiêm y có hơi nhăn nheo lộn xộn.
Xung quanh hắn toàn là người bệnh, nhưng không một ai chịu uống thuốc của hắn, tất cả đều dùng ánh mắt hoài nghi lẫn không tin tưởng nhìn hắn.
“Vị huynh đài này, huynh nói thuốc của huynh có thể trị được phong hàn, nhưng huynh có cách nào chứng minh không? Lỡ đâu gây chết người thì sao bây giờ?”
“Có khi nào chỉ là một tên lang băm bịp bợm?!”
Sư thầy quét sân cũng lại gần khuyên nhủ, “Đúng vậy, mong thí chủ đừng đùa giỡn nữa, nơi này nhiều người bệnh, thí chủ vẫn chưa bị bệnh, mau quay trở về đi.”
Có một nam tử trung niên lại gần, vừa ho vừa quát, “Nếu ngươi là kẻ bịp bợm, ta lập tức báo quan!”
Túc Khê không ngờ nhiệm vụ này lại khó khăn như vậy, đám dân chúng chibi trong game đều vô cùng cảnh giác, không chịu uống thuốc của nhóc con.
Cô đang suy nghĩ biện pháp thúc đẩy tình huống như thế nào, chỉ thấy nhóc con nhìn đám người này, cầm lấy bát thuốc, ngẩng đầu uống một ngụm, buông bát xuống, nói với họ, “Nếu ta uống trước, mọi người còn nghi ngờ nữa hay không?”
Nhóc con làm như vậy, đám nạn dân xung quanh trố mắt nhìn, thái độ có hơi thay đổi.
Nhưng trong miếu đã có mấy vị lang trung do đại nhân Trọng Cam Bình mời tới, tất cả đều khám chữa bệnh miễn phí, tuy mấy người bệnh nặng có được chữa cũng không hiệu quả, nhưng ít ra đó đều là lang trung!
Mà người nam tử mặc áo choàng đen này, nhìn qua khoảng mười tuổi, đột nhiên nói rằng có thể chữa khỏi bệnh, ai sẽ tin?
Có lẽ là nhi tử nhà ai trốn ra ngoài, kiếm thảo dược linh tinh sắc thành thuốc đen sì, lừa gạt mọi người uống cho vui?!
Mấy vị lang trung bị cướp mất bệnh nhân, đen mặt đuổi người, “Nhãi con nhà ai tự dưng tới đây, mau cút đi, đừng làm vướng chân vướng tay!”
Có người còn đẩy Lục Hoán suýt ngã.
Túc Khê vô cùng tức giận, đã muốn cứu các ngươi mà các ngươi còn không biết đúng sai, cô đang định kéo gã kia rời xa nhóc con, nhóc con đã nhanh hơn cô một bước, dễ dàng kéo tay gã đó ra khỏi người mình.
Gã kia không ngờ một tên nhãi con lại có sức lực lớn như vậy, xoa xoa cổ tay, vô cùng kinh ngạc.
Lục Hoán buông tay hắn ta ra, lạnh lùng nói: “Ở đây vẫn còn một chén thuốc, ai muốn có thể thử, chắc chắn sang hôm sau sẽ khỏi hẳn.”
Hắn vừa nói như vậy, có người bắt đầu do dự, dù sao cũng sắp chết, chi bằng liều mạng lần nữa.
Cho dù tên nhãi này có lừa gạt thật đi chăng nữa, nhưng so với bệnh tình nguy kịch hiện giờ, đâu có đáng gì đâu?!
Vì thế có một nam tử ốm yếu, khuôn mặt xanh xao vàng vọt đứng dậy, “Ta có thể... thử được không?”
Lục Hoán đưa thuốc cho hắn.
Hắn ta cầm bát, do dự một lúc, quyết định uống sạch.
Hiện tại thuốc chưa có tác dụng, hắn ta vẫn ho khan như trước, thậm chí còn nôn ra máu. Mọi người xung quanh còn đang tò mò nhìn xem, bỗng chốc thở dài, tản ra rời đi, “Quả nhiên đúng là gạt người, thế mà vẫn có người tin.”
Lục Hoán đã sớm dự đoán được chuyện này, bởi vậy khuôn mặt dưới lớp rèm che không có cảm xúc gì lớn. Hôm nay hắn chỉ sắc hai gói thuốc, chờ người kia uống xong, hắn liền thu dọn đồ đạc, lập tức rời đi.
Túc Khê thấy hắn rời đi, cũng nhanh chóng chuyển địa điểm, chỉ thấy Trọng Cam Bình ở miếu vẫn đang điên cuồng dập đầu.
Túc Khê:...Ngàn lần xin lỗi.
. . .
Lục Hoán quay trở về Ninh Vương phủ, tờ giấy trên bàn vẫn y nguyên, nhưng chính hắn cũng hiểu, vẫn chưa tới thời điểm người nọ xuất hiện, vậy nên hắn không nóng vội.
Trời ngả dần về tối, Lục Hoán lấy một khúc gỗ, lưng dựa vào tường, bắt đầu điêu khắc thứ gì đó. Ánh nến hắt vào mặt hắn, khiến cả khuôn mặt như chìm trong sắc vàng nhạt.
Túc Khê có chút tò mò, không biết hắn đang điêu khắc cái gì.
Tất cả chuyện nhóc con làm đều là việc quan trọng, từ nấu nướng trồng trọt, cho tới ra ngoài mua đồ, đây vẫn là lần đầu tiên Túc Khê nhìn thấy hắn rảnh rỗi làm việc vặt, còn làm rất tập trung.
Mặc dù nhóc con không am hiểu may vá, nhưng kỹ năng điêu khắc lại rất tốt, đôi tay nhỏ bé cầm lấy dao nhọn, từng nhát từng nhát điêu luyện, chỉ chốc lát sau dưới nền nhà đã có một ít vụn gỗ.
Tuy rằng bây giờ chưa thể nhìn ra đó là cái gì, nhưng Túc Khê vẫn vô cùng hào hứng, thậm chí không nhịn được mà chạy vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra lấy một lon Coca Cola và một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa xem.
Trong game đã là tối muộn, rốt cuộc nhóc con cũng bỏ khúc gỗ xuống, tắt nến đi ngủ. Túc Khê định vào siêu thị mua thêm mấy gói thuốc, lén lút đặt ở trên bàn của hắn.
Trong siêu thị có đủ mọi loại thuốc.
Túc Khê nhìn xuống, thuốc chữa bệnh dịch, thuốc thoa vết thương do bị cung tên bắn, thuốc chữa bệnh đậu mùa,... trong siêu thị có rất nhiều loại thuốc mắc tiền, vẫn nên chọn loại bình dân một chút. Thuốc chữa phong hàn 20 thỏi vàng/gói, tương đương với 2 tệ (~6k).
Túc Khê nhanh chóng nạp tiền, cũng may dạo gần đây chăm chỉ làm nhiệm vụ, hệ thống thưởng thêm rất nhiều thỏi vàng.
Cô mua 50 gói thuốc, đặt ngay ngắn lên trên bàn.
Còn tờ giấy cảm tạ kia, giấu ở căn cứ bí mật trong rừng trúc.
Làm xong việc cho nhóc con, phía bên Túc Khê cũng đã tối muộn, mẹ Túc giục cô mau đi ngủ, Túc Khê ngáp một cái, nhanh chóng logout.
Trước khi đi ngủ, cô vẫn suy nghĩ tới chuyện nấu nướng, nhưng Túc Khê không thể tự mình nấu cơm, lần trước mừng sinh nhật hắn, cô chạy thẳng vào siêu thị mua đồ ăn.
Nhưng lần này, cô suy nghĩ một lúc, quyết định làm một món thật đặc biệt.
Dù sao với cái game kỳ lạ này, nấu một món ăn mới mẻ có khi còn tác động tới cả cốt truyện cũng không chừng.
. . .
Hôm sau, cả Miếu Vĩnh An như nổ tung!
Vị nam tử uống thuốc hôm qua tên là Trường Công Mậu, vốn định tới kinh thành kiếm kế sinh nhai, nào ngờ nhiễm bệnh phong hàn, bị ông chủ khách điếm đuổi ra ngoài, bởi vậy đành phải tới Miếu Vĩnh An sống tạm bợ qua ngày.
Hắn ta một nghèo hai trắng, không có tiền chữa bệnh, đã chuẩn bị tinh thần chờ chết, nào ngờ chỉ qua một đêm... hắn ta đã khỏe mạnh trở lại!
Không còn đau đớn, không còn ho khan, đôi mắt sáng ngời có thần, cả người khoan khoái hơn rất nhiều!
Lang trung ở Miếu Vĩnh An khiếp sợ không thôi, vội vàng bắt mạch cho hắn ta, xác nhận đúng là Trường Công Mậu đã khỏi bệnh!
Trường Công Mậu cảm động rơi nước mắt, vui tới nỗi suýt nữa ngất xỉu, hắn tưởng mình sắp chết tới nơi, đánh liều uống thuốc do người thiếu niên thần bí kia đưa cho, nào ngờ đó lại là thần dược!
Rất nhiều người đã chứng kiến cảnh tượng hôm qua, ngây ngốc như trời trồng.
Có mấy người nghi ngờ thiếu niên kia, không chịu uống thuốc, giờ hối hận tới xanh cả ruột.
Trong đám người bọn họ, có người bệnh nặng, có người bệnh nhẹ.
Mấy người bệnh nhẹ cảm thấy vẫn còn cơ hội gặp lại thiếu niên kia, chỉ cần một bát thần dược là được, nhưng mấy người bệnh nặng hơi thở hấp hối, tưởng chừng như sắp chết tới nơi, quả thật hối hận tới mức ruột gan tê dại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!
Chuyện ở Miếu Vĩnh An nhanh chóng trở thành chủ đề nóng.
Tất cả nạn dân đều biết chuyện này,
Trọng Cam Bình sốt ruột cứu nhi tử, không hề từ bỏ hy vọng, hôm qua nhìn thấy Bồ Tát hiển linh, ông ta lập tức tin rằng người thiếu niên đó chính là do Bồ Tát phái tới! Ông ta nói chuyện này cho đám nạn dân, mọi người càng thêm kích động, có khi nào họ được cứu rồi không?!
Nhưng sáng ngày hôm sau, người thiếu niên mặc áo choàng đen kia lại không tới.
Nạn dân ở Miếu Vĩnh An nóng nảy đến điên rồi, nhao nhao quỳ lạy về phía Bồ Tát, đương nhiên Trọng Cam Bình cũng ở trong đám người đó!
Ông ta đi tới đi lui, lòng nóng như lửa đốt, hối hận hôm qua có chuyện mà lại không ra ngoài xem, có khi Bồ Tát đã triệu người thiếu niên kia về rồi! Hơn nữa một chén thần dược lại để cho một tên vô danh tiểu tốt uống?!
Vậy nhi tử của mình phải làm sao bây giờ?!
Trọng Cam Bình vội vàng sai người nhanh chóng đi tìm vị thần y kia.
Cứ như vậy, chuyện này được đồn đại khắp cả kinh thành.
Có vài người trong Ninh Vương phủ cũng biết chuyện, thị vệ Bính thường xuyên chạy ngược chạy xuôi bán trứng gà cũng biết, hắn ta quay trở về nói với phó bếp Đinh, hai người suy đoán, có khi nào vị thần y kia chính là người đã âm thầm đưa thuốc cho phụ tử hai người họ? Nếu đúng là như vậy, quả nhiên đó chính là ân nhân cứu mạng, ơn này không bao giờ trả nổi!
Trọng Cam Bình đang tìm kiếm thần y, phó bếp Đinh cũng muốn tìm người, ơn cứu mạng, sao có thể không báo đáp?
Nhưng tìm được rồi... báp đáp kiểu gì đây?
Phụ tử hai người lại ngồi suy nghĩ, số bạc tích tụ được đều đã tiêu sạch, tuy hiện tại có thể làm chân chạy vặt cho Tam thiếu gia, kiếm thêm chút đỉnh, nhưng cũng không đủ để báo đáp thần y.
Thị vệ Bính nhăn mày suy nghĩ, lúc này tiết trời giá rét, có ra ngoài phố diễn xiếc cũng không kiếm được bao nhiêu bạc, giờ mà muốn kiếm bạc chỉ có bán lương thực!
Hắn ta bỗng nhớ tới đàn gà mái của Tam thiếu gia...
Gà có thể đẻ nhiều trứng như vậy, Tam thiếu gia lại không chỉ có một con, nếu hắn ta trộm một con, chắc Tam thiếu gia sẽ không phát hiện ra. Hắn ta chỉ mượn một thời gian, chờ gà đẻ được vài lứa, hắn ta kiếm được chút ngân lượng, sau này sẽ trả cho Tam thiếu gia.
Thị vệ Bính không phải loại người trộm cắp, nhưng lúc này hắn ta lo lắng muốn đền đáp ơn cứu mạng, ý nghĩ này chợt lóe rồi biến mất.
. . .
Chuyện trong Miếu Vĩnh An có một kẻ nhiễm bệnh sắp chết, nhờ một bát thần dược mà được cứu sống, rất nhanh đã lọt vào tai Ninh Vương phi.
Bà ta như được tiếp thêm hy vọng, nhanh chóng ra lệnh, “Nhất định phải thấy người! Trong vòng ba ngày phải tìm được thần y kia, mang hắn tới trước mặt Văn Tú cho ta!”
Đám hạ nhân xung quanh đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng thầm nghĩ... kinh thành lớn như vậy, trong vòng ba ngày phải tìm được người, nói thì dễ dàng lắm, nhưng làm thì...?!
Bên ngoài Vương phi luôn giả bộ đoan trang, thật ra không ít lần ức hiếp hạ nhân, chuyện Nhị thiếu gia rơi xuống suối nhiễm phong hàn, đúng là báo ứng của bà ta...
Đương nhiên không ai dám nói thành lời, đều nhanh chóng chạy ra ngoài tìm người.
Mấy ngày nay Ninh Vương phi trái lo phải nghĩ, tiều tụy đi không ít, lúc này bà ta ngồi bên mép giường, cầm tay Lục Văn Tú, nhẹ nhàng thở ra...
Đã chữa khỏi bệnh, chứng tỏ thần y kia cũng có chút tài năng, chỉ cần tìm được hắn ta, Văn Tú có thể khỏi bệnh rồi.
Nhưng bà ta không hiểu... tìm một người đâu dễ như vậy.
. . .
Lúc này ở Miếu Vĩnh An, mọi người ta một câu ngươi một câu, mấy người bệnh nặng đang oán trách những người có mặt ngày hôm qua.
“Nếu không phải do ngươi ăn nói lỗ mãng, thần y kia sẽ chẳng không nói một lời, thu dọn đồ vật bỏ đi. Tất cả đều tại ngươi, hại chúng ta không được trị bệnh!”
“Sao có thể trách ta? Hôm qua các ngươi cũng không tin, còn nghĩ thần y gạt người?!”
“Làm sao bây giờ? Tìm không thấy thần y đại nhân, chúng ta chỉ có thể chờ chết!”
. . .
Lục Hoán tỉnh dậy, tính toán sắc nốt chỗ thuốc còn lại, đổ vào trong túi mang đi, tránh trường hợp tới miếu mới sắc, rất mất thời gian.
Còn ít thời gian, hắn định tranh thủ khắc tiếp khúc gỗ ngày hôm qua.
Bởi vậy sáng nay hắn không tới Miếu Vĩnh An.
Nào ngờ vừa mới mở mắt, hắn nhìn thấy trên bàn có hơn 50 gói thuốc.
Lục Hoán đã dần quen với việc bỗng nhiên trong phòng có thêm vài món đồ kỳ lạ, không còn sợ hãi như lần đầu tiên nữa.
Đống thuốc này tới thật đúng lúc, hay là... người nọ biết chuyện hôm qua ở Miếu Vĩnh An là do hắn gây nên?
Bị theo dõi như vậy, Lục Hoán có chút suy tư.
Đối với hắn mà nói, cảm giác này quá mức xa lạ, từ nhỏ đến lớn, không ai quan tâm tới hắn, không ai để ý sống chết của hắn, càng đừng nói quan tâm chăm sóc từng li từng tí...
Hình như... hắn cũng không bài xích chuyện này lắm.
Thậm chí hắn còn mong chờ người nọ sẽ tới, cùng nhau chuyện trò.
Có vẻ tờ giấy tạ ơn được người nọ mang đi mất rồi.
Tuy rằng người nọ vẫn chưa hồi đáp lại, nhưng Lục Hoán phát hiện, cứ ba, bốn ngày người nọ lại tới một lần, nhưng tính cả ngày hôm qua, thì người nọ đã tới hai đêm liên tiếp.
Không biết vì sao, Lục Hoán lại có chút vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra như bình thường.
Nghĩ vậy, Lục Hoán lại viết một tờ giấy, đặt lên trên bàn.
. . .
Vì muốn nắm bắt cốt truyện trong game, Túc Khê đặt báo thức dậy lúc ba giờ sáng, chỉ vì muốn xem tình hình ở Miếu Vĩnh An như thế nào. Ba giờ sáng vẫn còn sớm, cô khó khăn tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở login.
Vừa vào game, cô liền thấy nhóc con đặt món đồ lên trên bàn.
Đó là...
Đó là một con thỏ được khắc bằng gỗ [3], cỡ một bàn tay, trông cực kỳ tinh xảo, ánh nắng ban mai chiếu vào, thỏ gỗ như hóa thành thỏ ngọc, đẹp không lời nào tả xiết.
Lần trước cô tặng hắn chiếc đèn hình thỏ con, nên lần này hắn cố tình khắc một con thỏ gỗ tặng cô?
Túc Khê chưa bao giờ nhìn thấy thứ này, cả người bừng tỉnh, chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn chằm chằm món đồ trên bàn.
Lại tặng cô?
Hôm qua Túc Khê còn mắng hệ thống mỗi lần login chỉ gửi cho cô mỗi lời chào, không tặng thứ gì cả, chỉ có nhóc con mới chịu tặng quà cho cô.
Hôm nay lại nhìn thấy món quà hắn tự tay điêu khắc!
Mami mừng muốn chết!
Mà nhóc con đang đứng trước bàn viết gì đó...
“Hôm nay trời đẹp, không có tuyết. Ta ra ngoài dạo phố, vô tình nhặt được con thỏ gỗ này, tặng cho ngươi, coi như đáp lễ hoa đăng thỏ con lần trước.”
Viết xong, hắn gác bút.
Hắn không rõ thân phận của người kia, nhưng vẫn muốn viết thêm vài dòng, cùng người đó nói chuyện.
Bởi vì hắn luôn một thân một mình.
Ban ngày cũng vậy, đêm khuya cũng vậy, xuân qua hạ tới, đông ngắn hạ dài, chỉ có mỗi mình hắn.
Nhưng sau khi người nọ xuất hiện, lòng hắn như bừng lên ngọn lửa.
Kể cả vu vơ vài câu về thời tiết, trước kia hắn cũng chưa từng nói với ai. Mà hiện tại, hắn muốn được giống như người bình thường, được tùy ý nói chuyện trên trời dưới đất.
Túc Khê nén cười... Khoan đã, con trai, con đang trợn mắt nói dối đấy à? Gì mà vô tình nhặt được trên đường, còn cố ý nhấn mạnh? Rõ ràng là con vất vả điêu khắc suốt một đêm!
Hóa ra nhân vật trong game cũng biết nói dối!
Túc Khê vui vẻ nhìn hắn.
Nhóc con khoanh tay đứng trước cửa sổ, ánh mắt không còn nghiêm nghị như thường ngày, khuôn mặt có hơi bồn chồn thấp thỏm.
Trong nháy mắt, Túc Khê cảm giác đó không còn là thứ tử bụng đầy nỗi lòng, tính tình lạnh lẽo nữa, hắn chỉ đơn thuần là một thiếu niên ngây ngô, không biết nên viết thư như thế nào mà thôi.
Túc Khê nhìn hắn một lúc, tuy nhóc con không biểu hiện ra ngoài, nhưng trên thực tế, hắn đã bắt đầu dựa vào cô nhiều hơn.
Hắn vẫn đang đợi cô xuất hiện.
Hắn là người lạnh lùng, nhưng chỉ cần cô đáp lại, hắn sẽ rất vui vẻ.
Túc Khê có hơi do dự, trong lòng âm thầm quyết định.
Từ nay về sau, mỗi ngày đều bật báo thức thông báo, cứ 8 tiếng lại phải login một lần, mỗi đêm nhóc con sẽ được gặp cô, không phải mong ngóng suốt ba ngày như trước nữa.
Bật báo thức xong, Túc Khê chợt phát hiện ra, có vẻ như... cô bắt đầu nghiện game này rồi.
_________
[1] Ảnh minh họa NPC trong game



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK