Lý Thanh Đàm tỉnh táo như vậy một lúc, nhưng lực tay nhanh chóng thả lỏng ra, theo đó cánh tay rủ xuống bên mép giường.
Đầu ngón tay Vân Nê giật giật, dường như trên đó vẫn còn vương hơi nóng của cậu.
Cô khom người cho cánh tay vào trong chăn giúp cậu rồi nhặt khăn rơi dưới đất lên. Trước khi đi ra khỏi phòng ngủ còn không quên quay đầu nhìn cậu.
Hình như cậu lại ngủ rồi, sắc mặt tái nhợt, nhưng môi lại hơi đỏ mọng.
Trong phòng yên tĩnh, dường như giây phút cậu yếu ớt vừa nãy chỉ là ảo giác của cô vậy. Vân Nê thu hồi tầm mắt và đi ra ngoài.
Tưởng Dư sợ nhiệt kế có chứa thủy ngân sẽ không tốt nên đã mua một cây súng đo nhiệt độ theo sự đề cử của nhân viên tiệm thuốc. Thấy cô đi ra thì vội hỏi: “Cậu ấy sao rồi ạ?”
Vân Nê lắc đầu: “Vẫn chưa tỉnh lại.”
“Vậy để em đi vào đo nhiệt độ cho cậu ấy.” Tưởng Dư lấy súng đo nhiệt độ trong túi ra, đọc sơ sách hướng dẫn một lần.
Sau một vài thao tác, cậu nhìn con số hiển thị trên màn hình, “Má ơi! Hơn 39 độ luôn, cậu ấy bị sao thế này.”
Lúc nãy Vân Nê sờ trán cậu đã cảm thấy khá nóng rồi, nhưng không nghĩ nhiệt độ lại cao đến thế. Cô vội vàng thay khăn cho cậu một lần nữa.
Làm tất cả những gì có thể làm.
Tưởng Dư gọi điện thoại nói tình hình cho bác sĩ gia đình biết, sau đó thúc giục ông ấy đến nhanh chút, “Vẫn chưa đến sao, cậu ấy nóng đến mức mơ màng rồi.”
Đối phương nói: “Sắp rồi, khoảng 10 phút nữa.”
Cậu cúp máy, liếc nhìn thời gian rồi quay đầu lại hỏi: “Đàn chị, chị ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, em chưa ăn à?”
“Em chưa kịp ăn gì đã vội gọi điện thoại cho cậu ấy rồi.” Tưởng Dư ném điện thoại lên ghế sofa, “Em xem thử phòng bếp có gì ăn không.”
Dì giúp việc sợ Lý Thanh Đàm không về Bắc Kinh nên vào đêm ngày 31, trước khi về nhà đã mua một ít thức ăn cất trong tủ lạnh. Nhưng một đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước dương xuân như Tưởng Dư nhìn vào đống đồ trong tủ lạnh cũng chỉ biết bó tay.
Cậu lấy một quả táo trong ngăn tủ ra, rửa sơ qua với nước rồi cắn hai miếng.
Vân Nê ngẩng đầu lên nhìn, hỏi: “Không ăn sao?”
“Toàn đồ sống thôi, em không biết làm.” Tưởng Dư có hơi đói, vừa gặm táo vừa nói: “Bác sĩ cũng sắp đến rồi, em chờ ông ấy đến rồi đi ăn cũng được.”
Vân Nê nghĩ ngợi một lúc, nói: “Nếu em không ngại thì để chị nấu cho em nhé.”
“A.” Tưởng Dư nói: “Có phiền chị không?”
“Không đâu, vừa khéo có thể nấu chút cháo, chờ Lý Thanh Đàm tỉnh lại chắc cậu ấy sẽ đói đó.”
“Vậy làm phiền đàn chị ạ.” Tưởng Dư vứt quả táo mới gặm một nửa đi, đứng dậy đi vào phòng bếp: “Chị muốn nấu gì để em vào giúp chị.”
“Trong tủ lạnh có gì vậy?”
Tưởng Dư lời ít ý nhiều: “Có rau cải và thịt.”
“…..”
Vân Nê đi theo vào phòng bếp, nhìn những nguyên liệu nấu ăn hiện có, hỏi: “Cà chua xào trứng và gà kho khoai tây được không?”
“Không thành vấn đề ạ.”
Ban đầu Tưởng Dư vẫn còn ở trong phòng bếp hỗ trợ cô, sau đó khi bác sĩ gia đình đến, cậu vội đi vào trong phòng ngủ. Vân Nê bắt đầu xử lý đống khoai tây cậu mới gọt một nửa.
Hai món ăn làm rất nhanh, cô bưng đồ ăn ra, sau đó bỏ một chén gạo nhỏ vào trong ngăn đá. Chờ Tưởng Dư ăn xong thì lại lấy ra đổ vào trong nồi cơm điện và cho thêm nước vào nửa nồi.
Nồi cơm điện là kiểu nồi đa chức năng, có thể dùng để nấu cháo. Vân Nê đã tính toán kỹ càng, vừa rửa chén vừa nói với Tưởng Dư: “Cháo đã bắt đầu nấu rồi, có lẽ một tiếng sau là nấu xong.”
Tưởng Dư hỏi: “Nấu xong thì phải làm gì tiếp ạ?”
“Không cần để ý đến nó, chỉ cần không rút điện ra thì vẫn có thể giữ ấm.” Vân Nê nhìn thời gian và nói tiếp: “Chị về trước đây.”
Cô lấy giấy note dán trong chiếc giỏ treo bên cạnh tủ lạnh, sau đó viết một dãy số: “Đây là số điện thoại của chị, nếu có chuyện gì thì em gọi điện thoại cho chị.”
“Được.”
Vân Nê đi ra khỏi phòng bếp, cửa ở lối ra vào khép hờ. Bác sĩ gia đình mà Tưởng Dư gọi đến đang đứng bên ngoài nghe điện thoại, còn hòm thuốc của ông ấy vẫn để trong phòng khách.
Cô nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt kia, đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào.
Người nằm trên giường đang truyền nước, trên trán dán miếng hạ sốt. Có lẽ tác dụng của thuốc có hiệu quả nên lần này cậu ngủ rất say. Môi mỏng không mím lại, mày cũng không nhíu chặt nữa.
Diện tích phòng ngủ rất lớn, còn trống trãi hơn cả phòng khách. Đương nhiên nơi này sẽ có hơi người hơn nhưng Vân Nê luôn cảm thấy bất kể là người hay đồ dùng trong căn nhà này đều toát lên cảm giác cô độc khó diễn tả.
Cô đứng một hồi rồi đóng cửa lại. Sau khi lên tiếng chào tạm biệt Tưởng Dư thì xuống lầu quay về trường học.
…
Lý Thanh Đàm ngủ một giấc rất dài, có lẽ ngày hôm qua nghĩ đến những chuyện trước đây nên cậu cũng gặp một giấc mơ có liên quan đến quá khứ của mình.
Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối, truyền nước xong thì nhiệt độ cũng giảm xuống, cả người đổ mồ hôi nhễ nhại. Khi mở mắt ra nhìn thấy Tưởng Dư đang ngồi bên mép giường, cậu vẫn còn hơi mơ màng.
Tưởng Dư để điện thoại xuống rồi đến gần hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Cậu vừa mới tỉnh, vẫn còn sự yếu ớt sau cơn sốt cao. Cả người mềm nhũn không chút sức lực, giọng nói khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
“Mới tám giờ thôi.” Tưởng Dư nói: “Cậu đã ngủ một ngày rồi, còn bất tỉnh nữa, tớ phải gọi điện thoại cho bác sĩ đó.”
Lý Thanh Đàm chống cánh tay ngồi dậy, “Có nước không?”
“Có đây.” Tưởng Dư đứng dậy đi ra ngoài rót nước cho cậu, “Còn có cháo nữa, cậu muốn ăn không?”
Cậu nhắm mắt trả lời: “Có.”
Tưởng Dư đi ra múc một chén cháo trắng, rồi rót một ly nước ấm: “Uống nước trước đi.”
Lý Thanh Đàm nhận lấy, uống một hơi hết nửa ly. Sau khi ổn định lại mới bưng chén lên ăn một miếng cháo, hỏi: “Cậu nấu à?”
“Sao có thể chứ?” Tưởng Dư đặt ly nước lên bàn: “Đàn chị nấu đấy.”
Lý Thanh Đàm sững sờ.
Tưởng Dư bật cười: “Nửa đêm cậu gửi tin nhắn đến điện thoại đàn chị, sáng hôm sau chị ấy đến tìm tớ. Sau đó tớ liên lạc với cậu, nghĩ cậu bị bệnh cần người chăm sóc nên mới đưa đàn chị đến cùng đấy.”
“Chị ấy đâu?”
“Về rồi.” Tưởng Dư nói: “Nấu cháo cho cậu, buổi trưa còn làm cơm cho tớ ăn, chăm sóc cậu hồi lâu mới đi.”
“Còn nấu cơm cho cậu á?”
“Ừm.”
Lý Thanh Đàm đặt chén xuống: “Cậu được quá nhỉ.”
“Sao thế, không được à?”
“Cậu không thể đi ra ngoài mua sao?”
Tưởng Dư nóng nảy: “Không phải là vì chăm sóc cậu à, vì cậu mà tớ chẳng buồn ăn cơm đấy! Trong tủ lạnh nhà cậu có nhiều đồ như vậy mà chỉ tìm được một trái táo, đàn chị thấy tớ đáng thương nên mới làm cơm cho tớ ăn mà.”
Cậu ấy càng nói càng tủi thân, Lý Thanh Đàm không nhịn được cười: “Thôi, được rồi, cậu đừng có mà khóc đấy.”
“Mẹ nó, ai khóc hả.” Tưởng Dư hơi kích động: “Lý Thanh Đàm, cậu đúng là không có lương tâm, tớ lo lắng như vậy, còn cúp tiết để đến chăm sóc cậu. Ăn một bữa cơm đàn chị của cậu nấu thì làm sao, tớ không thể ăn được hả?”
“Ăn được, là tớ nói sai, tớ xin lỗi.” Lý Thanh Đàm vừa cười vừa ho khan, khuôn mặt tái nhợt trông cũng hồng hào hơn.
“Được rồi được rồi được rồi, tha thứ cho cậu đấy.” Tưởng Dư cau mày đưa ly nước cho cậu, “Không biết còn tưởng tớ làm gì cậu không á.”
Lý Thanh Đàm cầm lấy uống một ngụm, sau đó vén chăn xuống giường.
Tưởng Dư: “Cậu sao thế? Muốn cái gì thì bảo tớ lấy cho là được rồi.”
“Đi vệ sinh.”
“….”
Lý Thanh Đàm ngủ cả một ngày nên đầu óc hơi choáng váng. Cậu đứng trong phòng vệ sinh rửa mặt rồi mới đi ra ngoài, đến bên mép giường cầm điện thoại lên.
Cậu mở tin nhắn mình gửi nhầm nửa đêm qua ra, chợt nhớ lại lúc mình nửa tỉnh nửa mê túm lấy tay ai đó vừa nãy.
Hóa ra không phải là mơ.
Tưởng Dư bưng chén đi ra ngoài: “Cậu gọi điện thoại lại cho đàn chị đi, buổi tối chị ấy còn hỏi tình hình cậu đấy, tớ nói cậu vẫn chưa tỉnh.”
“Ừm.” Lý Thanh Đàm ngồi xuống mép giường, tìm được số điện thoại Vân Nê rồi bấm gọi.
Cậu không chú ý thời gian, đến khi cuộc gọi được kết nối mới nhận ra khi này chắc là tiết tự học tối. Vừa định cúp máy thì có âm thanh vang lên trong loa.
“Lý Thanh Đàm?” Giọng của cô rất nhẹ nhưng xung quanh có hơi ồn ào.
“Là em.” Lý Thanh Đàm liếc nhìn đồng hồ ở đầu giường, “Chị không học tiết tự học à?”
“Không, đang ở thao trường, em đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, sao thời gian này mà chị còn ở thao trường vậy.”
“Đang chơi ném tuyết ở bên ngoài.” Trong ba ngày nghỉ lễ, thao trường trong trường học tràn ngập tuyết đọng. Buổi tối không biết nam sinh lớp nào hét lên rủ nhau ra ngoài chơi ném tuyết, thế là toàn bộ học sinh lớp mười hai đều chạy ra, thầy chủ nhiệm gọi mấy lần cũng không ăn thua.
Vân Nê cầm điện thoại đi qua hướng bên cạnh, bỗng có một cục tuyết bay đến từ phía đối diện, “bộp” một tiếng, vừa buốt vừa lạnh.
Cô than nhẹ một tiếng.
“Sao vậy?”
“Bị ném trúng rồi.” Vân Nê phủi tuyết dính trên tóc xuống, đi đến một góc nhỏ mới nói: “Chị có nấu cháo cho em đó, em ăn chưa?”
“Em ăn rồi.” Lý Thanh Đàm cười nhẹ: “Vậy chị chơi trước đi, em không có chuyện gì nữa rồi.”
“Được.” Vân Nê nín thở, muốn chờ cậu cúp máy trước nhưng mười mấy giây trôi qua, cô đưa điện thoại lên nhìn thì thấy trên màn hình hiển thị đang trong cuộc trò chuyện.
“Lý Thanh Đàm?”
“Hửm?”
“Sao em không cúp máy?”
“Em cho rằng chị sẽ cúp trước.”
Giọng của cậu rất trầm, âm cuối còn hơi khàn khàn. Vân Nê chợt nhớ lại hình ảnh cậu kéo tay mình trước đó, giọng điệu vô thức dịu lại: “Vậy chị cúp nhé.”
“Ừm.”
Lý Thanh Đàm ở nhà nghỉ ngơi một tuần. Ngày quay lại trường học thì tóc đã dài sắp đâm vào mắt, cậu tìm đại một tiệm tóc ở ngoài cổng trường để cắt ngắn lên.
Thể chất cậu không phải dạng dễ để lại sẹo, vết sẹo trên trán sau trận đánh nhau lần trước đã mờ đi rất nhiều.
Có lẽ vì lần này Hà Sở Văn đã giúp cậu giấu chuyện của Ngô Chinh nên mấy ngày Nguyên Đán khi cậu trở về Bắc Kinh, Lý Chung Viễn không hề hỏi cậu sao lại có vết thương đó.
Một tuần mới bắt đầu, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn. Người đi trên trường trùm kín mít, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài.
Hôm nay là thứ sáu, hai ngày trước Lư Thành có mấy đợt tuyết rơi đứt quãng, tuyết đọng trong thao trường vẫn chưa được dọn dẹp hết. Giờ thể dục vốn đã bị hủy bỏ, Lý Thanh Đàm mới ngồi trong phòng học ngủ được năm phút thì bị Tưởng Dư kêu: “Lão Chu bảo chúng ta đến thao trường tập hợp kìa!”
Cậu không động đậy: “Nói tớ xin nghỉ.”
Tưởng Dư gặp chiêu phá chiêu: “Có phải cậu quên mất giờ thể dục của chúng ta sẽ học chung chỗ với lớp mười hai rồi không?”
Lý Thanh Đàm nằm im ru ở đó. Qua mấy giây, cậu ngẩng đầu lên, đứng dậy kéo khóa áo khoác lại rồi nói: “Đi thôi.”
“…”
Trong thao trường.
Rất nhiều lớp học chung tiết thể dục, có đủ cả ba khối lớp. Đây là tiết thể dục cuối cùng trong học kì này của lớp hai và cũng là tiết cuối cùng trong năm lớp mười hai.
Vì không muốn họ cảm thấy tiếc nuối nên Uông Bình và các giáo viên của những lớp khác cũng có tiết thể dục hôm nay đã tổ chức hoạt động chơi ném tuyết.
Số lượng học sinh của ban xã hội và ban tự nhiên ở Tam Trung chênh lệch nhau rất lớn. Cuối cùng lớp mười và các lớp ban xã hội là một đội, tất cả các lớp ban tự nhiên tạo thành một đội.
Uông Bình cầm còi nói: “Lúc chạy nhớ cẩn thận chút, đừng để ngã. Không được phép nhét thứ gì khác vào trong tuyết. Tình hữu nghị là quan trọng nhất, thi đấu chỉ là thứ hai thôi.”
Vừa dứt lời thì tiếng còi vang lên, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn, tuyết bay đầy trời. Những thiếu niên và thiếu nữ trẻ trung đang chạy nhảy và đùa giỡn trong sự vô tư hồn nhiên.
Mấy ngày trước Vân Nê mới bị Phương Miểu kéo ra chơi, về sau cổ tay đau một thời gian rất lâu. Lần này cô không dám chơi nữa, lặng lẽ chạy ra khỏi đám người.
Nhưng thật sự có quá nhiều người, thật ra trong tình cảm hỗn loạn này thì đánh đến cuối cùng cũng chẳng biết ai là địch ai là bạn. Lưng cô ăn mấy cục tuyết liên tiếp.
Không chừa một mống nào, đến đầu cũng bị ném trúng. Tuyết tản ra rơi xuống lông mi, cô vừa cúi đầu phủi tuyết vừa đi ra ngoài.
Đột nhiên đụng phải một người, ngón tay cô chạm vào dây khóa kéo lạnh như băng của đối phương.
Vân Nê ngẩng đầu lên.
Thiếu niên sửa lại tóc, lộ ra đường nét rõ ràng trên khuôn mặt. Lúc cậu cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt vẫn chứa ý cười như thường lệ.
“Đàn chị.”
Vân Nê vừa định lên tiếng thì thấy cậu ngẩng đầu nhìn ra phía sau mình, vẻ mặt thoáng chốc đã thay đổi. Cậu giơ tay ôm bả vai cô, cơ thể thoáng xoay một cái ngay trước mắt cô.
Vị trí của hai người đổi cho nhau trong nháy mắt, một cục tuyết từ phía xa bay đến trúng lưng Lý Thanh Đàm.
Vân Nê được cậu bảo vệ trong lòng, tất cả bông tuyết trên người cậu rơi lả tả vào trong cổ cô.
Lý Thanh Đàm buông tay ra, không nói chuyện với cô mà khom người vơ đại một cục tuyết rồi ném mạnh về phía Tưởng Dư.
Một cái rồi một cái, tốc độ rất nhanh.
“Này này này, Lý Thanh Đàm, cậu bình tĩnh chút đã.” Tưởng Dư vừa chạy vừa đến bên phía Vân Nê để tránh. Cậu ta nắm lấy cánh tay cô rồi kêu lên: “Đàn chị, cứu mạng với.”
Vân Nê nhìn Lý Thanh Đàm ép sát đến từng bước: “Em có muốn —–“
Còn chưa nói hết câu, cả người bất ngờ bị người ở sau đẩy một cái, bước chân cô lảo đảo, nhào thẳng đến chỗ Lý Thanh Đàm.
Trong khoảnh khắc đó, Vân Nê thấy rõ sự kinh ngạc hiện lên trong mắt cậu.
Lý Thanh Đàm lắc lư lùi về sau hai bước trước cú va chạm của cô. Song vẫn không thể đứng vững lại, cả người ngã thẳng ra sau, nằm trên đống tuyết.
Cô cũng ngã xuống theo quán tính, trán đập mạnh vào cằm cậu, bên tai là tiếng than đau của cậu.
Hai người nằm đè nhau trên đất, xung quanh toàn là tiếng bước chân đi lại nhanh chóng.
Vân Nê sửng sốt mấy giây, sau đó mới lồm cồm bò dậy khỏi ngực cậu. Vì không có chỗ để tay và không tìm được điểm tựa nên cả người cô lại ngã xuống chỗ cậu.
Lần này là ngã với tư thế mặt đối mặt.
Khoảng cách giữa hai người phút chốc được kéo gần lại. Gần đến mức Vân Nê có thể nghe thấy tiếng hít thở của cậu trong hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt này.
Vào một giây bốn mắt họ nhìn nhau, dường như những âm thanh xung quanh đều biến mất.
Cũng vào thời khắc đó, Vân Nê mới biết hóa ra ánh mắt của con người cũng có nhiệt độ.
Nó thiêu đốt con người ta, làm cho trái tim rung động.