• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiền Hi năm hai mươi, mùa đông, Kỳ nghệ nghênh đón khách quý đến từ Thao Liễm. Thao Liễm Vương Kì Viêm suất lĩnh đại bộ đội hai ngàn người, mang theo Tam Hoàng đệ Diệc Ưu cùng vô vàn lễ vật, lấy mục đích học tập đền Kỳ Nghệ. Hoàng đế Kỳ Nghệ Tễ Lăng Kì vì thế cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng. Thao Liễm Vương vi biểu hiện thái độ tôn trọng với Kỳ Nghệ, để lại Tam Hoàng đệ Diệc Ưu trong Hoàng cung học tập văn hóa phong tục của Kỳ Nghệ, Tễ Lăng Kì đáp ứng, cũng đồng ý dùng lễ nghĩa đối đãi. Cũng vì vậy mà mở màn tranh chấp của hai quốc gia Kỳ Nghệ và Thao Liễm trong vài năm sau.

Buổi tối, Tễ Lăng Kì mang thân tộc đến thiết yến ở Cẩm Phục Cung, khoản đãi khách nhân đến từ tha hương...... Kì Viêm bất động thanh sắc đánh giá nhóm người hoàng tộc này, ở đây trông thấy vài gương mặt quen thuộc, khiến cho hắn không khỏi nhếch lên nụ cười khôi hài. Mà Diệc Ưu sau khi nhìn thấy Tễ Thấm Diêu liền trứng hắn đến không chuyển mắt!

Tấn Nhã nhìn thấy bọn họ, không khỏi âm thầm cùng Hồng Lẫm nói: “Lẫm ca ca, nguyên lai hắn chính là Kì Viêm?” Nam nhân y đụng phải kỹ viện, thì ra là hắn?

“Tiểu Nhã gặp qua?” Bọn họ khi nào thì chạm mặt a?

“Ân! Ngay khi ta ra khỏi phòng, không cẩn thận đụng vào hắn!” Tấn Nhã nhỏ giọng trả lời.

Hồng Lẫm sau khi nghe vậy, bắt đầu phân tích chút tình huống, “Tiểu Nhã, hắn thấy ngươi tiến kia gian phòng kia không?” Chẳng lẽ Kì Viêm hắn......

“Thấy!”

“Như vậy hắn hẳn là đã nhận ra......” Hồng Lẫm bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng vậy! Cho nên hắn mới đến chỗ chúng ta nói cho ta biết......”

“Cái gì?” Tấn Nhã không rõ.

Hồng Lẫm giải thích, “Hắn đại khái đã nhận ra chúng ta muốn đi điều tra hắn!”

“A?” Tấn Nhã giật mình, “Như vậy...... là lỗi của ta rồi?”

“Không quan hệ!” Hồng Lẫm khuyên nhủ, “Dù sao hiện tại cũng đã là ‘Vương kiến Vương’......” Nói xong tầm mắt Hồng Lẫm quét qua hướng Kì Viêm......

“Đây là thân nhân của trẫm, Thao Liễm Vương đừng làm như người xa lạ!” Tuyền miệng nói xong lời khách sáo, đã âm thầm quan sát Kì Viêm này, “Thỉnh ngồi vào vị trí!”

Kì Viêm khẽ gật đầu, cái gì cũng chưa nói, mang theo Diệc Ưu đi đến vị trí của mình ngồi xuống, đợi tất cả mọi người vào chỗ, các cung nữ cũng dâng lên thức ăn, trà thai mình tự, cổ nhạc bạn tấu, thị nữ hiến bạch ngọc nãi trà toàn hạp nhất phẩm, hạp khắc hình long phượng được mạ vàng, mứt quả bát phẩm tiền thái ngũ phẩm, long phượng trình tường, hồng tự kê ti hoàng qua (gà nấu dưa leo xếp thành chữ Hồng), phúc tự qua thiêu lý tích(sường nướng xếp thành hình chữ Phúc), vạn tự ma lạt đỗ ti (đồ lòng nấu cay xếp thành hình chữ Vạn), niên tự khẩu ma phát thái (nấm Khẩu Bắc xếp thành hình chữ Niên)...... Những món ăn này không xa lạ, đúng là tập món ăn của dân tộc Mãn cùng dân tộc Hán điểm đầy tinh hoa mà hình thành lịch sử của đại yến Trung Hoa vô cùng nổi tiếng! Đây chính là Tuyền vì chiêu đãi Kì Viêm, hao hết tâm tư mới nhớ lại được tên món ăn!

“Thao Liễm từ xa đến, trẫm kình trước một ly!” Tuyền nói xong lấy chén rượu vừa rót đầy uống một hơi cạn sạch.

Kì Viêm nhẹ nhàng nâng lên chén rượu, đáp lễ nói: “Bệ hạ đa lễ, sau này Tam đệ ta còn cần các vị chiếu cố nhiều hơn, ta nên kính ngươi mới đúng!”

“Đâu có, đâu có!” Tuyền trên mặt cười tủm tỉm, nhưng trong bụng không biết đã mắng mấy trăm lần: Thối tiểu quỷ này, thế nhưng đến làm cản trở cuộc sống của hắn cùng Phạm, thực con mẹ @#%#&#[email protected]

“Hoàng đế bệ hạ!” Diệc Ưu đột nhiên lên tiếng.

Phạm thấy Tuyền không có phản ứng, ngầm kéo hắn một phen, Tuyền lúc này mới đáp lại, “A? Tam hoàng tử có việc?”

Diệc Ưu kỳ quái, Hoàng đế Kỳ Nghệ này sao lại ngốc như vậy a? Nhọc công Nhị ca còn rất thưởng thức hắn, “Trong Hoàng tộc các ngươi có Tắc Đạt Nhĩ phải không? Là người nào?”

“Tắc Đạt Nhĩ?” Đây là cái gì?

“Diệc Ưu! Không cần thất lễ như vậy!” Kì Viêm dặn dò hắn, sau đó hướng Tuyền bọn họ giải thích, “Bệ hạ không cần lấy làm phiền lòng, Tắc Đạt Nhĩ ở quốc gia chúng ta chính là thợ săn dũng cảm nhất! Tam đệ nghe nói trong Hoàng tộc các vị có người phục tùng hắc lang được đưa tới viên uyển, vẫn luôn muốn gặp hắn......”

“Hắn thật là lợi hại!” Diệc Ưu xen mồm nói, “Nhị ca cũng luôn muốn cùng hắn tỷ thí kỹ thuật săn bắn một chút! Không biết thắng bại như thế nào!”

Nguyên lai bọn họ nói chính là Phong! Chỉ là Phong, hắn......

“Nguyên lai là như vậy, bất quá đành phải để cho Tam hoàng tử thất vọng tồi!” Tễ Hồng Lẫm cười trả lời, “Tam đệ của ta hiện tại không ở trong cung, cho nên......”

“Không ở a?” Diệc Ưu lập tức suy sụp, một bộ biểu tình thất vọng đến cực điểm.

Một chút hành động như vậy của hắn cũng khiến không khí của yến hội nhất thời lâm vào xấu hổ......

“Tam hoàng tử không cần ủ rũ như vậy!” Hồng Lẫm vì làm dịu bầu không khí mà nói, “Tam đệ không tại, phụ vương vẫn có thể chuẩn bị đại hội săn bắn cho các ngươi! Đến khi đó cũng có thể đại triển thân thủ a!” Hắn nói chính là sự thật.

Lần này hai người bọn họ tới, Tuyền khó chịu thì khó chịu, nhưng nói sao người ta cũng là khách, đại phí chu thương, vì chiêu đãi bọn họ cho tốt mà biện pháp gì cũng muốn dòng! Đem hành trình mấy ngày nay của bọn họ đều an bày đầy đủ, cái gì xem diễn, dạo thành, săn bắn...... Có thể nghĩ đều đã nghĩ hết rồi a!

Ai ngờ Diệc Ưu thế nhưng không biết tốt xấu trả lời:”Đại hội săn bắn phải có địch thủ mới càng thêm thú vị! Hiện tại hắn không tại, ai có thể so sánh với Nhị ca ta?”

Hắn là cố ý! Hồng Lẫm trong lòng ngầm bực, nhưng vẫn không thể không cười hỏi: “Không thử, sao biết không có người so được với Thao Liễm Vương?”

“Nga?” Kì Viêm tiếp lời hỏi, “Vậy theo ý của Thái tử điện hạ chính là, trong các vị còn người có thể đấu với ta? Là ai a? Thái tử điện hạ, ngươi sao? Hay là bệ hạ a?”

Hắn đang khiêu khích! Ở đây trừ bỏ Diệc Ưu, tất cả mọi người đều nghĩ như thế.

“Hoàng đế bệ hạ, ngươi cũng am hiểu săn bắn sao?” Trong lời của Diệc Ưu mang theo một chút trào phúng, “Muốn cùng Nhị ca ta đấu hay không? Hắn chính là đệ nhất dũng sĩ của Thao Liễm ta, ở chỗ của chúng ta không ai còn có thể hơn hắn!” Theo hiểu biết của hắn, Kỳ Nghệ vẫn luôn thái bình, từ sau khi Tễ Lăng Kì đăng cơ, ngay cả trượng cũng không có đánh qua một hồi. Trong mắt hắn, Hoàng đế từ nhỏ trong Hoàng cung sống an nhàn sung sướng, sao có thể so với Nhị ca rong ruổi nơi sa trường? Quả thực buồn cười!

Không nghĩ tới, Tuyền thế nhưng thực thành thật trả lời hắn: “Ta không được, đối với săn bắn ta là dốt đặc cán mai!” Cho dù xuyên qua đến đây đã hơn mười năm, Tuyền cũng không thể tinh thông mọi chuyện.

Kì Viêm cùng Diệc Ưu đều bị “thành thật” của hắn làm cho cả kinh, nhưng Tuyền lại tiếp tục nói: “Ta thân là quân chủ Kỳ Nghệ, ai quy định nhất định phải tinh thông săn bán?”

Lời vừa nói ra, tức khắc khiến cho Diệc Ưu phản cảm, “Hoàng đế không nên chính là lợi hại nhất, cường đại nhất sao? Nếu không phải như vậy, lấy khả năng gì để thống lĩnh dân chúng quốc gia?”

“Lời ấy sai rồi!” Thần nhẫn nại không được trả lời, “Hoàng đế không nhất định là mạnh nhất, người mạnh nhất cũng không nhất định thích hợp làm Hoàng đế!”

Lời của hắn khiến Kì Viêm cảm thây bất duyện, hắn cảm thấy lời này là ám chỉ đến hắn, bất giác nắm thật chặt chén rượu trong tay.

Hồng Lẫm cẩn thận chú ý tới chi tiết này, thế là thay đệ đệ hòa giải, “Ý của đệ đệ ta là: Hoàng đế tọa ủng giang sơn, chỉ cần biết dùng người, biết lãnh đạo, cho dù là kẻ thiên hạ cường hãn nhất cũng có thể nắm vào tay! Tương phản, người mạnh nhất nếu không biết phương pháp trị quốc, cũng chỉ khiến dân chúng hãm sâu vào khổ hải!”

Tuyền thần tình tán thưởng, ở một bên nồng nhiệt thưởng thức thành quả giảo dục của mình, chỉ còn kém nước vỗ tay a vỗ tay! Còn âm thầm nhẹ giọng nói với Phạm:

“Phạm a, ngươi xem khi nào thì ta có thể thoái vị?”

“Ngươi ít đắc ý!” Phạm cũng đồng thanh trả lời, “Kì Viêm lai giả bất thiện, trước khi hắn không có ý định buông tha Kỳ Nghệ, ngươi có mơ mới thoái vị!”

“Đâu có nga! Chỉ cần hắn không tính toán nhúng chàm Kỳ Nghệ, ta liền thoái vị!” Tuyền chờ giờ khắc này đã chờ mười mấy năm, “Đến lúc đó nếu Tiểu Tứ còn không chưa xuất giá, chúng ta mang hắn đi du ngoạn a!”

Phạm nở nụ cười, “Đây là đương nhiên!”

Kì Viêm ở một bên suy nghĩ một lát, mở miệng khen: “Thái tử điện hạ quả nhiên rất giỏi!”

“Thao Liễm Vương quá khen!”

“Vậy Thái tử điện hạ có thể ở Kỳ Nghệ tìm ra một Tắc Đạt Nhĩ cùng ta tỷ thí không?” Hắn lại đem đề tài xảo diệu kia tha trở về.

“Này......” Không phải là có ý làm khó người sao? Hồng Lẫm trong lòng hiểu được, trận săn bắn này đấu không thể thua, đây không chỉ là vấn đề thắng thua cá nhân, còn quan hệ đến thực lực quốc gia! Nếu tương lai phát động chiến tranh, càng quan hệ đến sĩ khí binh lính! Một trận này nếu đấu thua thì sẽ đem Kỳ Nghệ kéo xuống đài!

Diệc Ưu không chút lưu tình bỏ thêm một chút lửa, “Thái tử điện hạ vừa rồi còn nói đạo lý rõ ràng! Sao hiện tại lại mang bộ dáng như vậy? Hay là......”

“Tam hoàng tử không cần đoán!” Tễ Thấm Diêu cũng nghe không nổi nữa, “Lẫm ca ca chính là đang chọn người thích hợp thôi!”

“Ngươi......” Diệc Ưu hận chết cái người đã từng vũ nhục hắn này, kẻ này thế nhưng không biết xấu hổ mà còn dám mở miệng?

“Diệc Ưu!” Kì Viêm ngăn cản hắn, “Thái tử điện hạ, đã nghĩ tốt nên chọn người nào chưa?”

“......” Hồng Lẫm nhắm hai mắt lại suy nghĩ một hồi, lại mở mắt ra, “Quyết định rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK