• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Devil Ly

Chương 21: Gặp chuyện bất bình rút đao giúp đỡ.

Thiên Lan sờ lên cổ tay mình, hướng phía bên cạnh di chuyển ra một chút, trong lòng mắng thầm, đều nói nữ nhân lật mặt như lật sách, nàng thấy nam nhân này lật mặt so với nữ nhân còn nhanh hơn.

Lại theo bản năng mà sờ sờ ngân châm giấu trong tay áo, cái này nàng đặc biệt tìm thấy được ở chỗ Vân Huyền Khê, chính là muốn dùng trong tình huống như vừa rồi, không ngờ tới thật sự có chút tác dụng, tuy rằng đối với Đế Lâm Uyên mà nói hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng đợi sau này phong ấn của nàng được giải trừ, thì khó mà nói trước được điều gì.

Những người phía dưới Thiên Lan và Đế Lâm Uyên đều đã trèo hết lên cây, mà trưởng lão sử dụng linh lực bay lên không trung, hóa ra là một linh đế.

Ở trên đại lục này, chỉ có linh đế mới có thể bay được, đương nhiên cũng có linh khí bổ trợ có thể giúp người bay lên, nhưng loại linh khí này cũng rất khó mà bắt gặp.

Đế Lâm Uyên cho nàng cảm giác chính là cao thâm khó lường, nhưng để nàng tin một nam nhân nhìn chỉ mới hai mươi tuổi đã là linh đế, hoặc là còn hơn vậy, nàng tuyệt đối chịu đả kích, không chỉ có nàng, mọi người trên đại lục này đều chịu đả kích.

Nghe nói trên đại lục này người trẻ nhất đạt đến linh đế tên là Mộ Thượng Li, là người của Mộ gia thuộc hàng thế gia cao cấp trên đại lục Thương Loan, bất hạnh chính là nữ tử này đã qua đời rồi, tuổi đời không quá hai mươi lăm tuổi.

Âm thanh hí hí bên dưới cây kéo lại tâm trí của Thiên Lan, cúi đầu nhìn xuống, đủ loại rắn lớn nhỏ đang ở bên dưới bò lổm ngổm tại một chỗ, không ngừng bò lên bên này.

“Tiểu mộc” Thiên Lan thu lại ý niệm dư thừa hướng về phía xa xa gọi một tiếng.

Thuận theo tiếng của nàng, khung cảnh xung quanh bắt đầu có sự biến hóa, vẫn là rừng cây rậm rạp, nhưng bầy rắn kia không còn thấy nữa.

Mọi người trong lòng kinh ngạc, đã xảy ra chuyện gì?

Trưởng lão kia là kinh ngạc nhất, từ trên không trung bay tới phía dưới cái cây mà Thiên Lan trèo lên, một đôi mắt tinh anh, ánh mắt ông từ trên người Đế Lâm Uyên chuyển tới trên Thiên Lan, cứ thế chuyển tới chuyển lui, cuối cùng khóa lại trên người Đế Lâm Uyên.

Trên người Thiên Lan không có một chút sự chuyển động linh lực nào, cộng thêm âm thanh hỗn tạp vừa rồi phát ra từ bầy rắn, ông cũng không nghe rõ là nam hay nữ, tự nhiên sẽ đem tầm mắt chuyển đến trên người Đế Lâm Uyên, người cho ông cảm giác hắn vô cùng cao thâm khó lường.

“Công tử vừa rồi là sử dụng hoan thuật?” trong âm thanh của ông lộ ra một cỗ hưng phấn, giống như tìm thấy một bảo vật hiếm thấy.

Đế Lâm Uyên đã hồi phục lại bộ dáng lưu manh, hướng tới Thiên Lan cười cười, “Gia không có cái bản lĩnh đó, người ngươi muốn tìm ở bên này”

Trưởng lão đầu tiên có chút ngẩn ra, sau đó đem tầm mắt chuyển đến trên người Thiên Lan, lần nữa dò xét lại một lượt, thật sự không có một chút linh khí nào, tiểu cô nương này biết hoan thuật?

Thiên Lan có cảm giác quẫn bách vì bị người khác nhìn, kéo áo của mình trong lòng tự an ủi, người này này bộ dáng hiền lành, thật không ngờ lại là một kẻ mặt người dạ thú, đến một tiểu cô nương như nàng cũng không bỏ qua, so với Đế Lâm Uyên còn bệnh hoạn hơn.

Trưởng lão thấy hành động của Thiên Lan, sắc mặt đen lại, tiểu nha đầu này đem ông nghĩ thành loại người gì vậy? Ông nhìn giống với kẻ mặt người dạ thú lắm sao? Nhìn ông một bộ dáng vô cùng nhân ái thế này là biết không phải rồi.

“Tiểu nha đầu, ngươi vừa rồi có phải dử dụng hoan thuật không?” trên mặt ông nặn ra một nụ cười mà ông nghĩ rằng vô cùng nhân ái, nhưng sự hưng phấn trong mắt làm thế nào cũng không giấu đi được.

Thiên Lan lại lùi về phía sau, tỉ mỉ đánh giá người này một lượt “Không phải”

Đây cũng không phải là nàng sử dụng, đương nhiên là không phải, đương nhiên nàng cũng sẽ không nói nguyên nhân là do hoan mộc thụ, trên đại lục hoan mộc thụ đã trở thành truyền thuyết rồi, nếu như truyền ra ngoài nàng không phải sẽ bị người trên đại lục đuổi chạy khắp nơi sao?

Cây biết chạy không có gì lạ, là ở chỗ cây biết chạy còn biết hoan thuật.

“Vậy đây là?” trưởng làng rõ ràng không tin, một màn này không phải là hoan thuật thì là gì?

“Ngươi hỏi hắn, ta không biết” Thiên Lan lại đem mũi tên hướng về phía Đế Lâm Uyên, nàng không muốn mình đang trong tình trạng không có thực lực bị người khác ghi nhớ.

Đế Lâm Uyên vốn đang cười mà xem kịch, không nghĩ tới Thiên Lan lại đem vấn đề lần nữa đẩy lại cho hắn, lúc này sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nghiến răng mà trừng mắt với Thiên Lan, trong mắt rõ ràng viết lên mấy chữ lớn, Vân Thiên Lan, ngươi chờ đó cho ta!

Thiên Lan đáp trả Đế Lâm Uyên bằng một nụ cười, vừa rồi ngươi đá cầu da không phải đá rất vui vẻ sao?

Vẻ hưng phấn trên mặt trưởng lão kia không chút nào suy giảm, ánh nhìn nhiệt hỏa lại lần nữa chuyển lên trên người Đế Lâm Uyên, Đế Lâm Uyên sờ sờ cái cằm của mình, đối với ông lộ ra một nụ cười cao thâm, “ Gia đoán là bởi vì bộ dáng của gia rất đẹp, có người qua đường thấy sự bất bình liền rút đao trợ giúp.”

Qua đường thấy sự bất bình liền rút đao trợ giúp, ha… Thiên Lan cười lạnh trong lòng, nếu nàng không rút đao thuận tiện chém xuống hai nhát thì thật là có lỗi với quần chúng của đại lục này.

Giương mắt nói láo mà mặt không đỏ tim không loạn, trên cái đại lục này chỉ sợ chỉ có tên Đế Lân Uyên bệnh hoạn kì quái.

Ánh mắt khinh thường của Thiên Lan không ảnh hưởng đến thái độ của Đế Lâm Uyên, trong ánh mắt trưởng lãi có chút ghi hoặc, đại khái là thấy Đế Lâm Uyên cùng Thiên Lan tuổi đều còn quá trẻ, vậy mà lại tin cái lý do vụng về này.

“Hai vị cũng là đến để tranh đoạt thần thú sao?” trưởng lão trầm mặc không cam, chủ động nói chuyện với Thiên Lan.

Còn vì sao lại là Thiên Lan, thì đương nhiên là vì Đế Lâm Uyên cho ông một cảm giác rất không tốt, nhìn vẻ mặt của Đế Lâm Uyên tâm tình lại càng không tốt, vì thế khi nhìn thấy Thiên Lan ông lại cảm thấy thuận mắt vạn phần.

“Hả?” Thiên Lan nghi hoặc một lúc, trong chốc lát mới phản ứng lại. “Ta cũng chỉ là đi xem náo nhiệt thôi, hắn mới là đi tranh thần thú.” đúng là bất cứ tình huống nào cũng không quên kéo Đế Lâm Uyên cùng ngã xuống nước.

Đế Lâm Uyên cười khẽ một tiếng, thay đổi tư thế tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

“Một tiểu nha đầu như ngươi không có chút linh lực nào lại dám đi xem náo nhiệt”” trưởng lão kinh hô một tiếng, sắc mặt toàn một vẻ kính phục.

Ông sống quá nửa đời người, chỉ thấy người ta quý mệnh như vàng, chưa thấy qua ai không sợ chết đi hiến mạng mình cả, có linh lực đi tranh đoạt thần thú còn có lúc không cẩn thận liền bị hiểu lầm, một người không có linh lực đi đến đó còn có thể sống sao?

Thiên Lan quét mắt nhìn Đế Lâm Uyên, trong lòng than thầm, nam nhân này ba trăm sáu mươi độ không góc chết thật là làm người ta đố kị mà.

“Xem náo nhiệt còn phải xem là ai sao?”Thiên Lan chớp chớp mắt nhìn trưởng lão.

Trưởng lão cười lớn mấy tiếng,”Cái đó cũng không hắn, chỉ là tiểu nha đầu ngươi không có chút linh lực nào mà đi xem náo nhiệt không cẩn thận bị thương không cẩn thận sẽ mất mạng, tiểu nha đầu vẫn là không nên đi thì tốt hơn.”

Thiên Lan có thể nghe ra thiện ý trong lời nói kia, vậy nên nàng cũng lộ ra một nụ cười thiện ý, “ Lão gia gia cũng là đi tranh đoạt thần thú sao?”

Vừa nghe được cách xưng hô này đột nhiên có cảm giác manh động đến nỗi muốn đem nha đầu này đánh chết, nha đầu này cười đến thật sự quá ngây thơ, một đại nhân vật như ông làm sao có thể ra tay như vậy, nhịn xuống manh động muốn đem nàng đánh bay đi, “ Tiểu nha đầu gọi ta thúc thúc được rồi”

Thiên Lan kì quái mà nhìn ông một cái, đây rõ ràng là một ông lão còn kêu nàng gọi thúc thúc… không chấp nhận già thì phải đi chỉnh hình đi!

Thiên Lan cười thầm vài tiếng, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, trên cái đại lục này đúng thật toàn là quái nhân.

“Các ngươi là ai” Thiên Lan quyết định không muốn đôi co vấn đề này với người này nữa, muốn nàng gọi một lão đầu là thúc thúc, nàng thật sự không làm được.

“Bọn ta sao, haha, nha đầu nói cho ngươi biết, bọn ta là người của Hồng Nguyệt dụng binh đoàn đại danh lừng lẫy” ông lão vẻ mặt đầy tự hào.

Dụng binh đoàn? Hồng Nguyệt? Thiên Lan đem cái thanh danh dụng binh đoàn kia rà soát một lượt trong trí nhớ, xác thực là không có cái tên nào mà hồng nguyệt, nhưng mà nàng không biết cũng rất bình thường, dù sao nàng cũng chưa thực sự bước vào cái đại lục này.

“Cái gì mà đại danh lừng lẫy, chẳng qua cũng chỉ là tại Vân thành có chút ít danh tiếng” thanh âm Đế Lâm Uyên không ý tứ mà chêm vào, ngữ khí toàn là sự coi thường.

“Tiểu tử thối ngươi nói chuyện kiểu gì thế, Hồng Nguyệt dụng binh đoàn sớm muộn cũng vang danh trên đại lục.” trưởng lão giống như dẫm phải mìn, lập tức giậm chân, nhưng hắn quên mất là mình đang đứng ở trên cành cây, cái dậm chân vừa rồi khiến cơ thể cứ thế trượt xuống dưới, may là ông phản ứng nhanh, nếu không lúc này đã ngã xuống dưới kia rồi, tuy rằng là trong thế giới ảo ảnh, nhưng bầy rắn bên dưới nói không chừng vẫn còn ở đó.

“Vang danh rồi hãy nói đi” bộ dáng khinh khỉnh kia của Đế Lâm Uyên khiến Thiên Lan cũng cảm tháy không chấp nhận đươc, dù sao cũng là với một lão nhân gia, nói chuyện cũng phải giữ lại chút khẩu đức có được không hả.

“Ngươi…ngươi…”trưởng lão hít thở không thông, một tay ôm lấy cành cây, một tay run run chỉ vào Đế Lâm Uyên, một hồi lâu không thấy nói gì.

Tên tiểu tử này từ đâu ra vây, thật là không hiểu chuyện, ông chỉ có thể thầm mắng trong lòng.

Lời nói không hợp nhau, ba người đều không ai nói thêm gì nữa, trưởng lão tức giận mà đứng ôm lấy thân cây, một bộ dáng không tình nguyện nhìn Đế Lâm Uyên, ngay đến Thiên Lan cũng cảm thấy không thuận mắt, Thiên Lan vô duyên vô cớ bị liên lụy vào cũng chỉ có một biểu hiện mình rất vô tội, rõ ràng lỗi đều tại cái tên Đế Lâm Uyên này.

Mãi đến khi trời sáng, mọi người mới từ trên cây tụt xuống, thực vật bốn phía hiện ra cũng thật khí thế, rõ ràng trong bầy rắn đêm qua có một thành viên đã chết vì không nghe lời tiểu cô nương kia, mọi người đều cảm nhận thấy một trận rét lạnh lướt qua, may mắn đã nghe lời vị cô nương này.

Khi mọi người đối với Thiên Lan thể hiện lòng cảm kích, Đế Lâm Uyên lạnh lùng xuất hiện như đang muốn nói gì đó, đôi mắt sắc như dao của Thiên Lan quét qua, Đế Lâm Uyên sờ sờ cằm rồi cũng thật sự đem lời đã ra đến miệng nuốt xuống.

“Thiên Lan cô nương cũng muốn đi tới đó, vậy đi cùng bọn ta đi!” trong đoàn người có người lên tiếng, rõ ràng Thiên Lan đã thăng cấp thành ân nhân cứu mạng rồi.

Lam Diệp cùng Lam Diệu bị mọi người vây ở giữa, chỉ là hai người họ hoàn toàn bị xem như người vô hình, đôi mắt lão thành của Lam Diệp cứ thế nhìn Thiên Lan, mà Lam Diệu lúc này toàn là sự hiếu kì, những người này cho nàng cảm giác với những ngườo trước đó tiếp xúc không giống nhau một chút nào.

“Trưởng lão, ấy? Trưởng lão đâu?” có người muốn hỏi ý kiến của trưởng lão, lại phát hiện trưởng lão không có ở đây.

“Ttưởng lão chạy rồi.” không biết là ai kinh hô một tiếng, thuận theo hướng phát ra âm thanh mọi người đều nhìn thấy trưởng lão đang dùng thuật đằng không bay đi, lúc mọi người nhìn lại, thì đã không thấy người rồi.

Lông mày Thiên Lan giật giật, vị trưởng lão này có thật là trưởng lão của họ không vậy? Bỏ lại nhiều người như vậy tự mình bỏ chạy? Còn nữa mấy người này nói trưởng lão của mình chạy rồi là có ý gì?

Cuối cùng Thiên Lan cũng không lay chuyên được đám hán tử nhiệt tình này, chỉ có thể đi cùng với bọn họ, Đế Lâm Uyên mặt mày ghét bỏ, nhưng vẫn là đi theo phía sau.

Lam Diệp cùng Lam Diệu được mọi người bảo vệ ở giữa, Thiên Lan thì lùi lại phía sau, cùng với Đế Lâm Uyên giữ khoảng cách không xa mà cũng chẳng gần, nàng là lo sợ Đế Lâm Uyên trốn mất, cái tên này mà chạy mất, nàng muốn tìm hắn quả thật là mò kim đáy biển.

Đế Lâm Uyên nhàn nhã mà đi, chốc chốc còn dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó khi Thiên Lan mất kiên nhẫn quay trở lại hắn lại mặt không chút biểu tình mà chậm rãi đi tiếp.

Sự kiên nhẫn mà Thiên Lan tu luyện được sắp bị mài cạn kiệt trên người Đế Lâm Uyên rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK