Trác Nhã tự hỏi mình có phải đang mơ không ít nhất năm lần từ khi bắt đầu ăn cơm. Người đàn ông người kính sợ, người người dè chừng ấy lại im lặng nghe anh cô lải nhải, mỉa mai mình mà mày không nhíu, miệng không nhếch, bình tĩnh ăn cơm, còn thỉnh thoảng gật nhẹ một cái. Trác Nhã thấy bầu không khí giữa hai người anh cả ấy lạ lạ chỗ nào ấy, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra. So với việc truy tìm đáp án, cô càng mong muốn bữa ăn sẽ kết thúc trong êm đẹp.
Như ý nguyện của Trác Nhã, bữa ăn kết thúc mà không có chuyện kinh khủng gì xảy ra. Thân là chủ nhà, Trác Nhã tiễn Nhật Dương ra cửa. Trước khi rời đi, Nhật Dương nói với cô:
- Sắp tới nhớ cẩn thận.
- À, vâng. - Mất vài giây Trác Nhã mới nhận ra anh đang nói đến chuyện gì.
Liêu gia gần đây xảy ra không ít vấn đề nhỏ. Nhìn nó nhỏ không đáng nói đến nhưng nó là dấu hiệu cho thấy Liêu gia sắp gặp đại nạn. Nói thật, cô cũng chẳng có thù oán gì với Liêu gia nhưng việc họ làm rất chướng mắt và hơn hết là họ rảnh rỗi trêu chọc đến cô. Người không đụng mình mình không đụng người. Đó là nguyên tắc làm việc của cô. Nay Liêu gia đã đụng đến điểm mấu chốt của cô, Trác Nhã sẽ không để yên. Tuy nhiên, cô hiểu rõ khả năng của bản thân. Vì thế, có lẽ cô cũng chỉ có thể làm khán giả góp chút bạc vụn ngồi xem Liêu gia sụp đổ.
- Chuyện đó, các anh đã tiến hành tới đâu rồi? - Dù biết đây là vấn đề cơ mật nhưng Trác Nhã vẫn hỏi. Liêu gia sụp đổ ít nhiều cũng ảnh hưởng đến thị trường, hiện tại công ty chưa có chỗ đứng vững chắc, cô muốn biết trước thời gian để kịp thời chuẩn bị.
- Tháng tới kết thúc. - Nhật Dương đáp ngắn gọn. Nghĩ tới Trác Nhã là người nhà, anh cũng không che giấu.
- Cảm ơn anh.
- Sắp tới sẽ có vài chuyện dính tới Nhật Đông, đừng hiểu lầm em ấy.
Trác Nhã khẽ gật đầu đáp:
- Tôi biết mà. Anh về cẩn thận. Ngôn Tình Xuyên Không
Nhật Dương gật nhẹ một cái rồi rời đi.
Trác Nhã đứng ở cửa ngẫm nghĩ lại lời anh nói. Xem ra, cô nên ít gặp Nhật Đông lại để tránh đến lúc đó xảy ra chuyện phiền toái.
Cùng lúc đó, Nhật Đông nhận được tin tức về kẻ gây khó khăn cho công ty của Trác Nhã. Hung thủ quả nhiên là tên đó. Không nghĩ tới bên kia xảy ra nhiều chuyện như vậy họ vẫn có tinh lực gây rối cho người khác. Xem chừng phải cho bọn họ ăn đau một lần mới yên phận.
Nhật Đông nhấc điện thoại lên gọi cho cậu bạn thân gần đây nhàn rỗi của mình. Chờ mấy hồi chuông, nghe thấy giọng lành lạnh nghiêm túc của Chu Lâm, Nhật Dương cười cợt chào hỏi mấy câu rồi hỏi:
- Tớ có một vụ khá thú vị, cậu có muốn giúp tớ không?
- Vụ gì?
- Hơi rắc rối một chút. Liên quan đến thế gia, hơn nữa còn có thể sẽ dính đến quan trên, cậu có sợ không?
- Vào thẳng vấn đề.
Chu Lâm là người chính trực, việc xấu của quan trên bị anh điều tra ra không ít. So với dân thường, chỉ sợ quan chức cấp cao bị anh còng tay nhiều không đếm xuể. Nhật Đông đã biết vậy còn rào trước đón sau khiến anh rất khó chịu.
Nhật Đông bật cười nói với anh. Rồi tiện tay gừi thêm cho Chu Lâm một e-mail. Cúp máy, ánh mắt của Nhật Đông lạnh xuống, khóe miệng nâng lên một nụ cười rét lạnh. Những kẻ dám đụng tới Trác Nhã, anh nhất định sẽ khiến hắn trả một cái giá đắt.
Xoay xoay ghế, nghĩ tới bản thân có đủ năng lực để bảo vệ người mình yêu, trái tim Nhật Đông rạo rực hết cả lên. Đối với một người đàn ông, hai việc khiến anh ta sung sướng nhất chính là có được người mình yêu và bảo vệ được người ấy. Cả hai việc anh đều đang nỗ lực thực hiện, hy vọng rằng nỗ lực ấy sẽ không vô ích.
Nhật Đông nhìn màn hình điện thoại tối đen, lòng hơi trùng xuống. Anh rất muốn gặp Trác Nhã ngay lúc này. Nếu có thể gọi điện, an ủi cô thôi anh đã vui lắm rồi. Đáng tiếc, Trác Nhã sẽ không giúp anh thực hiện nguyện vọng đó. Nhưng.. sẽ không lâu nữa, cho đến khi mọi việc kết thúc, cho dù người Trác Nhã thích là ai, anh cũng sẽ cướp cô về bên mình.
Nửa đêm khuya, ở một quán bar lớn trong thành phố, bên trong có tiếng âm nhạc xập xình chói tai, không gian mờ ảo ẩn hiện những con người trẻ tuổi đang điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc, ở ghế lô lớn của quán, một nhóm thanh niên ăn mặc sành điệu, đắm chìm trong men rượu đắc tiền và gái đẹp, đôi mắt mơ màng như đang lạc vào cõi huyền ảo.
Khác hẳn với thế giới bên trong, bên ngoài bao trùm trong màn đêm tĩnh lặng, ánh đèn rực rỡ của bảng hiệu sáng chói một vùng. Một vài bóng đen hòa vào màn đêm, tiến lại gần cửa quán. Người bảo vệ thấy họ, tinh thần cảnh giác lập tức nâng cao, ánh mắt nheo lại đánh giá bọn họ. Anh ta thấy nhóm người này không giống những vị khách bên trong, trên người toát ra một thân chính khí, không giống loại ăn chơi, nhất là người dẫn đầu nghiêm mặt.
Anh ta chỉ là một người bảo vệ nhỏ nhoi, dù nghi hoặc nhưng thấy khách là mừng rồi, vội vàng tươi cười chào đón.
Nhóm người cho anh ta một ánh nhìn lạnh lùng, tiếp đến tiến thẳng vào trong.
Đêm nay, quán bar này được vinh hạnh tiếp đón những người anh hùng của xã hội.
Một đêm biến động.