Dương Dạ nhíu mày.
Cố Lương khép lại sách ảnh, đặt nó trở về giá sách, quay đầu lại nhìn Dương Dạ.
Chỉ thấy Dương Dạ nhíu mày, Cố Lương còn tưởng rằng hắn đang lo về vụ án, nên chủ động trấn an: "Không phải lo lắng, tuy rằng vụ án có hơi mơ hồ, nhưng ít nhiều gì vẫn có manh mối."
Dương Dạ nhìn sâu vào anh, rồi gật đầu, rút ra mấy quyển sách để xem. Mấy quyển sách kia vẫn là loại sách ảnh đó, đều là hình ảnh đàn ông cùng đàn ông.
Dương Dạ lật từng trang một, chỉ để xem có manh mối nào khác bị mắc kẹt bên trong không. Một lúc sau, hắn nghe thấy giọng nói của Cố Lương: "Dương Dạ, lại đây xem này."
Dương Dạ nghe tiếng đi qua, thấy Cố Lương đang đứng trước bàn làm việc, trước mặt anh bày ra rất nhiều cuộn tranh.
Cố lương lập tức mở từng cuộn tranh ra.
Dương Dạ bước đến gần anh, nhận ra các bức tranh đều vẽ cùng một người—— là đại sư huynh.
Trên mỗi bức tranh đều có những dòng chữ khác nhau, đó đều là những câu thơ quen thuộc.
Có bức viết: "Mưa bay gió thổi lạnh lùng,
Tiếng gà eo óc, dặm chừng đìu hiu.
Thấy chàng quân tử mến yêu,
Lòng ta thoắt đã muôn chiều thảnh thơi."
Bức khác lại viết: "Núi có cây, cây có cành.
Lòng yêu thích người, người nào có hay."
Dương Dạ nhặt một bức tranh, đó là bức tranh có lời bài thơ "Việt nhân ca".
Hắn nói với Cố Lương: "Bài thơ này là do đàn ông viết cho đàn ông. Anh có biết không?"
"Biết."- Cố Lương gật đầu, không nhận ra thâm ý trong ánh mắt của Dương Dạ, "Như vậy xem ra, Vương bất lão thật sự rất thích đại sư huynh! Chỉ có điểm kỳ lạ là anh ta nho nhã như thế, hết viết thơ rồi vẽ tranh, sao có thể sẽ... làm ra chuyện như thế?"
"Không phải ở đây có rất nhiều xuân cung đồ sao? Có lẽ nhất thời kích động, hoặc say rượu làm càn gì đó."
Dương Dạ trở lại giá sách và đặt những cuốn sách ảnh về lại giá. "Tóm lại, những thứ này có thể chứng minh được một điều—— trong phòng này không có bất kỳ manh mối gì về việc Vương bất lão thích phụ nữ. Điều này chứng tỏ rằng anh ta chính là một người đồng tính luyến ái."
Cố Lương nhìn hắn: "Ý cậu là..."
Dương Dạ khẳng định: "Ý tôi là, trên thực tế, suy đoán ban đầu của anh là chính xác. Vương bất lão hiện tại và trước đây chắc chắn không phải là một. Tôi nghĩ, Vương bất lão hiện tại này không có "vung đao tự cung". Đây chỉ là cái cớ mà anh ta bịa ra để lừa dối anh. Lý do thực sự là—— anh ta không thể chạm vào phụ nữ."
Cố Lương có vẻ hơi bối rối: "Tại sao? Không thể là song tính sao? Nếu Vương bất lão là song tính luyến ái thì có thể trước đây anh ta có thể cưới vợ sinh con, sau đó thích đại sư huynh."
Dừng một lát, Dương Dạ nói tiếp: "Tự cung là mất đi năng lực ở phương diện kia. Đây là chuyện rất tổn hại đến tôn nghiêm của đàn ông. Đối với đàn ông mà nói, đây là điều đại kỵ, không thể dễ dàng nói cho người khác biết. Nếu như Vương bất lão là người song tính thì trước đó cưới vợ sinh con, sau lại cùng đồ đệ tốt thì cũng không cản trở việc anh ta làm cùng với những người phụ nữ khác..."
"Thiết lập của Y mỹ nhân là gì? Là người phụ nữ đẹp nhất thiên hạ. Nếu thực sự là người song tính thì cả nam lẫn nữ đều có thể, không có lý do gì để công khai với đệ nhất mỹ nhân rằng mình đã "tự cung" cả. Anh ta đã nói ra loại chuyện này, thì theo tôi thấy... manh mối này chỉ ra rằng anh ta có rào cản tâm lý rất lớn đối với phụ nữ, căn bản không thể làm gì được."
Cố Lương hiểu ra, sau đó tiếp lời: "Vậy nên Vương bất lão là đồng tính, không phải song tính."
"Ừm. Trừ khi có những yếu tố ngẫu nhiên khác, còn về cơ bản thì có thể rút ra được kết luận như này."- Dương Dạ nói, "Đặc biệt là với trường hợp Vương bất lão luôn là công."
"Công?"
Nghe được chữ này, Cố Lương dường như sửng sốt trong giây lát.
Thấy biểu cảm của anh, Dương Dạ cười cười, lại hỏi: "À... Anh có biết sự phân chia của đồng tính luyến ái, như là 1 hay 0 không?"
Cố Lương: "Sơ sơ."
Dương Dạ nói: "Tôi đã từng thấy qua một ví dụ như vậy trong thực tế. Tôi có một người bạn lúc đầu có bạn gái, nhưng sau đó không biết bị bẻ cong như thế nào mà sau khi cậu ấy làm thụ, cậu ta hoàn toàn mất hứng thú với việc chạm vào phụ nữ. Vậy nên nếu Vương bất lão là thụ, trường hợp cũng từa tựa với bạn tôi, thì tôi không thể đưa ra suy luận chắc chắn. Bởi vì quả thật có thể anh ta từng thích phụ nữ trước, sau đó không thể động tay vào phụ nữ."
"Nhưng nếu đại sư huynh không nói dối và Vương bất lão thực sự là công thì với những manh mối hữu hạn này, tôi nghĩ anh ta trời sinh đã là gay, chứ không phải là từ thích phụ nữ rồi chuyển sang hoàn toàn không thể chạm vào."
Lúc này Cố Lương đã hiểu hoàn toàn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, Vương bất lão cùng người vợ thứ chín sinh ra Ngọc đại phu hẳn không phải là Vương bất lão hiện tại.
Vương bất lão trước kia, là Vương bất lão thật, thích phụ nữ.
Còn Vương bất lão hiện giờ chính là hàng giả, chỉ thích đàn ông.
"Hiểu rồi. Gần như chắc chắn là đã đổi người."
Cố Lương tò mò nhìn Dương Dạ: "Mà sao cậu biết rõ vậy? Cậu đã có nhiều bạn gái lắm à?"
Dương Dạ: "Không phải."
Tôi trời sinh đã gay thì sao có bạn gái được?
Nhưng mà mạch não của anh ta bị cái gì vậy?
Anh ta có biết đến hủ nữ? Cho rằng những bạn gái cũ của mình là hủ nữ, và những chuyện mình biết là nhờ nghe từ họ?
Anh ta chưa từng nghĩ rằng mình là gay?
Dương Dạ quyết định đi theo suy nghĩ của anh, hỏi ngược lại: Anh không biết một chút gì sao? Chưa từng yêu à?
Cố Lương: "Hồi học cấp ba có tính không?"
"Không."
"Vậy thì chưa."
"Tại sao?"
"Tôi không phải là người tốt, yêu đương làm gì? Làm lỡ dở con gái nhà người ta."
Tại sao không phải là một người tốt?
Dương Dạ nhíu mày, tầm mắt hướng xuống, ánh mắt rơi trên sợi dây đỏ trên cổ tay Cố Lương.
Cố Lương không để ý đến ánh mắt của hắn, chỉ nói: "Cậu lấy sổ ghi chép ra đi. Chúng ta cùng nhau thảo luận. Tôi nghĩ chúng ta có thể tìm ra hung thủ."
Hiện tại vụ án đã có tiến triển, mặc dù còn chưa thể khẳng định ai mới là hung thủ thực sự, nhưng từ góc độ của Cố Lương và Dương Dạ mà nói, mọi chuyện thực ra đã khá rõ ràng.
Dương Dạ mở sổ ghi chép, lấy bút ký do người áo đen cung cấp, chậm rãi viết xuống những suy luận tóm lược của hắn.
Khi Dương Dạ đang viết, Cố Lương ngồi quan sát ở bên cạnh, để kiểm tra những chỗ thiếu sót.
Việc sử dụng dao trước, sau đó dùng lời nguyền đã bị loại trừ.
Chắc chắn là dùng chú thuật giết người trước, sau đó có người dùng dao khắc chữ lên người Vương bất lão.
Nhiều người đã cùng nguyền rủa Vương bất lão, nếu không ai trong số họ là hung thủ thực sự, điều đó có nghĩa là người đã chết không phải là Vương bất lão mà là kẻ giả mạo. Danh tính của kẻ giả mạo tạm thời vẫn chưa được xác định.
Cuối cùng, có hai khả năng: hàng giả này chết vì bị nguyền, hoặc là do bị dao giết
Trường hợp đầu tiên là hàng giả bị giết bởi lời nguyền.
Về phần khắc chữ, một là đại sư huynh, hai là nhị sư huynh trút giận vào lúc giờ Mão hai khắc, cũng chính là trước 6 giờ 30 sáng.
Còn nguyên nhân nạn nhân chết vì lời nguyền là bởi vì đã có ai đó biết được danh tính thực của anh ta.
Như thế, có thể loại trừ nhị sư huynh đầu tiên.
Bởi vì trong số bốn nghi phạm, chỉ có manh mối từ nhị sư huynh mới chỉ ra được chính anh đã nguyền rủa Vương bất lão.
—— Nhị sư huynh đã dùng giấy bút để nguyền rủa, tờ giấy bị xé nát đã được gắn lại cho mọi người xem.
Về phần ba người còn lại, đại sư huynh dùng kiếm, Ngọc đại phu thì dùng son phấn, còn Cố Lương thì dùng nước, không ai có thể chứng minh được rằng liệu ba người họ đã nguyền rủa trúng người thật hay không
Còn nói đến động cơ giết người, một lần nữa có thể loại trừ Ngọc đại phu ra.
Bởi vì Ngọc đại phu muốn trả thù Vương bất lão, cha ruột của cô ấy. Cô ấy muốn giết Vương bất lão thực chứ không phải kẻ giả mạo.
Dù cho cô ấy có biết tên thật và ngày sinh của kẻ giả mạo, cô ấy cũng không nhất thiết phải nguyền rủa.
Vì vậy, cô ấy đã sử dụng tên và ngày sinh của Vương bất lão thực để nguyền rủa.
Từ đó, Dương Dạ đưa ra kết luận: "Nếu kẻ giả mạo chết vì bị nguyền, hung thủ chỉ có thể là đại sư huynh hoặc Y mỹ nhân."
Trường hợp thứ hai là kẻ giả mạo đã bị giết bởi một con dao.
Trước đó Dương Dạ và Cố Lương đã thảo luận với nhau và loại trừ khả năng Ngọc đại phu dùng dao.
Vì vậy, trong trường hợp này, các nghi phạm là đại sư huynh, nhị sư huynh, và Cố Lương.
Cố Lương đọc từ đầu đến cuối và nói: "Cũng được. Nếu nhìn theo hướng này, bất kể là trường hợp nào cũng không thể loại trừ đại sư huynh. Anh ta rất đáng ngờ. Cậu có thể hỏi xoay quanh anh ta về mốc thời gian sau giờ Mão. À, đương nhiên trong hai trường hợp này cũng có tên tôi, và tôi cũng..."
Trước khi Cố Lương kịp nói ra hết, Dương Dạ đã gạch bỏ tên của anh đi.
Kết luận cuối cùng của Dương Dạ là: "Nếu kẻ giả mạo chết chết vì bị nguyền thì thủ phạm thực sự chính là đại sư huynh. Còn nếu chết vì một con dao thì thủ phạm thực sự nằm trong đại sư huynh và nhị sư huynh."
Dương Dạ cất cuốn sổ đi, rồi tự nói: "Hay là đi coi chỗ khác thử?"
Dương Dạ nói xong, phát hiện Cố Lương không có động tĩnh gì.
"Sao vậy?"- Dương Dạ hỏi anh.
Cố Lương nhìn hắn và hỏi: "Sao lại trực tiếp loại trừ tôi? Cậu tin tôi à?"
Dương Dạ hỏi lại: "Tại sao tôi lại không tin anh? Từ việc vung đao tự cung cho đến các suy luận về đồng tính luyến ái đều là do chúng ta cùng nhau tìm ra. Về cơ bản, tôi có thể đưa ra kết luận rằng người mà anh nguyền rủa là Vương bất lão thực."
"Còn việc giết người bằng dao thì sao? Tôi có thời gian để gây án."- Cố Lương nói, "Từ khoảng giờ Mão đến giờ Mão hai khắc là cậu đang ở Phật đường. Tôi có đủ ¾ giờ, tức là 45 phút để gây án. Tôi cũng có thể dùng dao."
"Thôi nào. Giờ đó anh đã ngủ rồi. Tưởng tôi không biết à?"
"Có lẽ là do tôi giỏi diễn kịch."
"Không, tôi tin anh, anh có ý kiến gì à?"
"Không có."- Cố Lương liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói, "Chỉ hỏi thôi."
Cố Lương nói xong, xoay người đi trước: "Đi thôi, chúng ta đến kho vũ khí."
Rời khỏi Tàng thư các, đập vào mắt là một mảnh đất hoang vắng phủ đầy lá rụng, vài chiếc lá khô vàng nhạt vì gió thổi bay, giống như số phận của một người lang thang và phiêu bạt.
Vào lúc đó, Cố Lương nhớ lại nhiều chuyện xưa.
Mở Weibo ra là tiếng chửi bới khắp trang mạng, đến công ty thì nhận lấy sự khinh bỉ và nghi ngờ của đồng nghiệp.
Sau đó, anh từ chức. Trong một thời gian dài, anh nhàn rỗi ở nhà không có việc gì làm. Trong khoảng thời gian đó, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, anh sẽ rơi vào cơn ác mộng kinh khủng nhất. Vô số bóng ma hiện ra trước mắt, có vong hồn hấp hối, có người phụ nữ khóc lóc, có hài cốt bê bết máu... Thế gian này tấp nập người qua kẻ lại, tất cả đều vội vã. Cuộc sống như một chuyến đi, không cần thiết phải mở lòng với bất kỳ ai."
Khi Cố Lương gặp rắc rối trong thế giới thực, không một ai tin anh ta.
Anh không ngờ rằng, lại có một "thám tử" trong một trò chơi kỳ quặc lại nói với "tên nghi phạm" này rằng: "Tôi tin anh." Thực ra, ban đầu Cố Lương thấy Dương Dạ là một tên rất tuỳ tiện, lưu manh giả danh tri thức, nên bây giờ hắn nói cái gì mà tin tưởng anh, tất nhiên cũng rất có thể là một trò lừa bịp.
Chỉ là, hai người mặc dù quen biết không lâu, nhưng mấy ngày nay lại sớm chiều ở chung với nhau cho nên Cố Lương có thể cảm giác được khi Dương Dạ nói câu đó, hắn đang rất chân thành. Cố Lương cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Khi Cố Lương quay lại và nhìn Dương Dạ, bản thân anh cũng không nhận ra. Trái tim của Dương Dạ khẽ run lên khi nhìn thấy anh.
Dương Dạ không thể nói ra cảm giác của mình vào lúc này. Giống như một chú bướm đập cánh gần tim hắn rồi bay đi ngay lập tức. Nó giống như là sự kích thích nhẹ nhàng nhưng có vẻ như quá nhiều.
Không biết liệu có phải muốn ghi lại khoảnh khắc lúc đó hay không, Dương Dạ vô thức cầm máy ảnh lên và chụp Cố Lương một bức.
Đặt máy xuống, Dương Dạ nhìn tấm ảnh chụp, trong mắt mang theo ý cười sâu xa.
Giọng Cố Lương truyền đến: "Cậu lại chụp lén tôi nữa?"
"Làm kỷ niệm? Cậu không thể mang máy ảnh đi. Sau khi kịch bản này kết thúc, những đạo cụ này sẽ bị lấy đi."
"Anh thật là..."- Dương Dạ cất máy ảnh đi, đi đến gần Cố Lương và vỗ vai anh, "Có đôi khi sống trong hiện tại cũng đủ tốt rồi. Không phải mọi việc đều phải có ý nghĩa. Nếu anh làm điều gì đó và cảm thấy vui vẻ vì nó, thì đó là điều đúng đắn."
"Vui là được? Vậy có tính đến phạm pháp phạm tội không?"
"Chậc, đừng có hiểu lầm ý tôi."
"Ừ."- Cố Lương cười nói, "Tôi không cố ý tranh luận với cậu. Đi thôi."
"Đi."
"Ơ? Lại kéo tay áo tôi nữa?"
"Tại hiếm khi thấy anh mặc váy."
"..."
"Không thì kéo váy anh được không?"
"Cậu thử xem."
Tác giả có lời muốn nói:
Tới phần đoán thủ phạm rồi ~~~
Về chủ đề công thụ, phần viết trước đó tôi viết khá đơn giản, vì vậy khiến một số độc giả hiểu nhầm về logic trong truyện. Do đó, tôi đã thêm một số chi tiết giải thích rõ ràng hơn.
Editor: Bài 1:
"Mưa bay gió thổi lạnh lùng,
Tiếng gà eo óc, dặm chừng đìu hiu.
Thấy chàng quân tử mến yêu,
Lòng em thoắt đã muôn chiều thảnh thơi."
Hán Việt:
"Phong vũ thê thê
Kê minh giê giê (giai giai).
Ký kiến quân tử,
Văn hồ bất di?"
Bài thơ tên "Mưa gió" trong tập thơ cổ "Thi ca" đầu tiên của Trung Quốc. Bản dịch thơ của Nguyễn Văn Thọ bên Thi viện.
Bài 2:
"Núi có cây, cây có cành.
Lòng yêu thích người, người nào có hay."
Đây là hai câu thơ được trích từ "Việt nhân ca" (Bài thơ của người Việt) Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái. Đây được coi là bài thơ dịch đầu tiên trong văn học Trung Quốc. Bài này có ảnh hưởng trực tiếp tới Sở từ.
Hán Việt:
"Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đồng chu.
Mông tu bị hảo hề,
Bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri."
Dịch nghĩa:
"Đêm nay là đêm nào?
Đưa thuyền trôi giữa dòng.
Hôm nay là hôm nào?
Được cùng vương tử trên thuyền.
Thật lấy làm xấu hổ,
(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).
Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,
Được biết vương tử.
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay."