Mẹ của Giang Dục là giới hạn cuối cùng của anh.
Vì người đó là mẹ tôi nên anh mới kìm nén cơn giận của mình.
Tôi thương anh vô cùng. Tôi kéo anh ra ngoài, tìm một nơi không người, kéo cổ áo anh để anh cúi người xuống.
– Bạn trai, tặng anh một nụ hôn an ủi.
Sau đó, tôi dâng cho anh một nụ hôn sâu dài lâu. Giang Dục đã giành lại thế chủ đạo chỉ trong loáng chốc, anh quá giỏi, không giống tay mơ chút nào.
Đôi mắt tôi trợn tròn.
Cảm giác bá đạo này…
– Giang Dục, anh là…
– Phải gọi chồng chứ.
– Vợ ngốc, mãi mới nhận ra anh.
Giang Dục lau đi giọt nước trên khoé môi tôi.
– Ngay khi anh tỉnh giấc, anh đã nhận ra em cũng sống lại rồi.
Hoá ra, không hề có chuyện một cô bé đáng thương yếu mềm không thể tự chăm sóc bản thân.
Người thợ săn đội lốt con mồi diễn trò để cô gái mình yêu theo đuổi mình.
– Giang Dục, anh hư lắm!
Hoàn.