Tắm rửa dưới ánh mặt trời ấm áp, khuôn mặt Càn thúc cũng có phần hồng hào hơn, giống như đang thiêu đốt chút sức sống cuối cùng của mình vậy.
"Những ngày sống trên Hung Đảo này tuy rằng kham khổ, thế nhưng lại là quãng thời gian làm ta cảm thấy thoải mái nhất." Càn thúc chậm rãi nói.
Liễu Minh lẳng lặng ngồi cạnh Càn thúc, chăm chú lắng nghe.
"Thân thể của ta thực sự là không được nữa rồi. Minh nhi, cháu hãy cố gắng sống sót. Ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là nếu sau này có cơ hội rời đi Hung Đảo, cháu hãy tới quận Liêu Thủy nước Huyền Kinh tìm người nhà của ta. . . giúp đỡ bọn họ một chút. . . được như vậy ta cũng không có gì nuối tiếc nữa."
Càn thúc dựa lưng vào tường đá, chậm rãi nhắm mắt, giống như chợt ngủ quên khi phơi nắng.
Bên cạnh một rừng cây tràn ngập vụ khí, Liễu Minh đang quỳ trước một ngôi mộ, đôi mắt đỏ ửng, cái mũi nóng lên, tay đang nâng một vốc đất vàng thả xuống ngôi mộ, thần sắc tràn ngập đau thương. Giờ đây, nam tử mặt đầy sẹo chăm sóc hắn bao năm qua đã yên tĩnh nằm bên dưới.
Càn thúc qua đời cũng không khiến bao nhiêu người Mệnh Nhị Bang để ý, bởi dù gì thì trên Hung Đảo này lúc nào cũng có người chết cả. Chỉ có mấy người quen biết cũ như Lôi Hổ, Hoàng Tam tới tế bái mà thôi.
"Càn thúc, thúc yên tâm. Cháu sẽ sống thật tốt." Liễu Minh lau nước mắt, trên gương mặt tràn ngập bi thương đã thay bằng thần sắc cực kỳ kiên nghị.
Hắn quỳ xuống đất, dập đầu lạy ba cái rồi đứng dậy quay trở về.
Trên Hung Đảo này, mặt trời mọc mặt trời lặn, thay đổi khôn lường. Trong nháy mắt, một năm đã trôi qua.
Trong Thi Cốt Lâm phía Tây Bắc Hung đảo, mười nam tử Mệnh Nhị Bang đang đi thành một hàng, đồng thời ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh.
Trong đội ngũ, ở giữa là hai nam tử đang khiêng một cây cọc gỗ treo một đầu lợn rừng đỏ rực, cái đầu cực lớn, riêng cái mũi đã dài hơn một thước, giống như một thanh liêm đao chọc vào cái đầu của nó. Trên đầu nó, có một vết thương chí mạng sâu hoắm, tới giờ vẫn không ngừng chảy ra máu tươi.
"Liễu huynh đệ quả nhiên thân thủ bất phàm. Lần này có thể thuận lợi đánh chết đầu Hỏa Tị Trư này, công lớn thuộc về Liễu huynh đệ ngươi." Hai người đi sau cùng đang nói chuyện với nhau.
Người vừa nói thân hình cao lớn, đôi mắt hơi nhô ra ngoài, nhìn có chút quái dị, thế nhưng so với những kẻ thiếu tay thiếu chân trong Hung đảo này thì vẫn là bình thường. Người này chính là đội trưởng đội săn bắn của Mệnh Nhị Bang, Nhãn Man Tử.
Liễu Minh đi bên cạnh y, một năm qua, hắn đã cao hơn không ít, thân thể cũng có vẻ mạnh khỏe hơn, tay đang xách một thanh đoản kiếm dài hơn thước, mũi kiếm còn dính theo chút máu.
"Đội trưởng quá khen, là nhờ mọi người đồng tâm hợp lực mới có thể giết đầu Hỏa Tị Trư này, ta chỉ giúp một chút mà thôi." Liễu Minh khiêm tốn nói.
"Liễu huynh đệ đừng khiêm tốn. Nếu như sau khi nó phá vòng vây, ngươi không kịp giữ lại, đồng thời dẫn nó vào bẫy chúng ta đã bố trí để chặn đánh thì kiểu gì cũng có người thiệt mạng, hơn nữa rất có thể sẽ để nó chạy thoát nữa." Nhãn Man Tử vung tay lên, hào sảng cười nói.
Những người khác nhìn Liễu Minh, trong mắt cũng tràn ngập vẻ ôn hòa, thậm chí còn một chút sợ hãi nữa.
Liễu Minh nhìn họ, cười khẽ một tiếng, không nói gì nữa.
Đội ngũ thấy vậy cũng yên tĩnh trở lại. Trong phút chốc, chỉ còn những tiếng bước chân quanh quẩn trong rừng cây.
Đội ngũ bỗng dừng lại, bởi phía trước đột nhiên xuất hiện một khe suối rộng hơn trượng chắn lối đi.
"Ở đây sao lại có một con suối thế này? Lần trước chúng ta tới còn không có cơ mà?" Một nam tử mặc quần da thú nói.
Mấy người khác nghe vậy cũng nhao nhao đồng ý, trong lòng cũng có chút kỳ quái.
Liễu Minh đi lên phía trước hai bước, nhíu mày, trong khe suối còn có không ít những cây cỏ cạn xanh mướt, xem ra khe nước này mới xuất hiện không lâu, xung quanh còn có rất nhiều dấu vết không bình thường khác.
Hắn chun mũi chăm chú ngửi, không ngờ Thi Cốt Lâm này cách bờ biển tới hai mươi hải lý mà nước nơi này lại tràn ngập mùi mặn nồng của biển. Không riêng gì khe nước này, một năm qua, khí hậu Hung Đảo đã thay đổi rõ rệt, mưa nhiều hơn mấy lần, nhiều nơi đã xuất hiện những hồ nhỏ.
"Thôi, chúng ta đi vòng qua một lát là được. Trời sắp tối rồi." Nhãn Man Tử quét mắt qua khe nước một cái, trong mắt hiện lên chút dị sắc rồi nói.
Đội săn bắn lại xuất phát, đi vòng qua con suối, mãi tới khi sắc trời đã tối thui mới về tới nơi đóng quân của Mệnh Nhị Bang.
Nhãn Man Tử đưa hai người đàn ông khiêng con Hỏa Tị Trư kia đi, các thành viên còn lại thì giải tán, trở về động phủ của mình nghỉ ngơi.
Liễu Minh cũng trở về sơn động, bố trí bên trong vẫn không khác so với một năm trước.
Hắn thả lỏng người, ngồi khoanh chân trên giường đá.
Cả ngày săn bắn làm cho cả thể xác và tinh thần của Liễu Minh đều có phần mỏi mệt. Hắn tập trung tinh thần, bắt đầu thổ nạp theo bộ khẩu quyết vô danh kia. Trong bóng tối, trên người Liễu Minh dần dần tỏa ra một luồng ánh sáng trắng nhạt, nhìn có chút thần bí.
Không biết cứ ngồi như vậy bao lâu, Liễu Minh mới từ từ mở to mắt, vẻ mệt mỏi đã biến mất, toàn thân cực kỳ thư giãn như đang ngâm mình trong một suối nước nóng ấm áp.
Hắn đứng lên chậm rãi vận động thân thể, khuôn mặt lộ ra chút hưng phấn. Một năm trước sau khi hắn dùng kim quả thì trong cơ thể dần hình thành một khối không khí ấm áp.
Một năm qua, do không ngừng tập luyện bộ khẩu quyết vô danh kia nên hắn đã có tiến bộ không ít. Không những khí lực đã tăng lên nhanh chóng mà tinh thần cũng mạnh mẽ hơn trước nhiều.
Bây giờ, riêng khí lực hắn đã không thua bất kỳ tù phạm nào trên Hung Đảo này, còn nếu sử dụng mấy loại bí kỹ mà Càn thúc giao cho thì tin rằng sẽ chẳng có mấy ai có thể làm đối thủ của hắn được.
Ào ào, đột nhiên bên ngoài truyền tới một tràng tiếng mưa rơi tầm tã.
Liễu Minh bước ra cửa sơn động, mắt nhìn bầu trời đêm, trong đầu nhớ lại con suối mới xuất hiện trong Thi Cốt lâm kia, đôi mày nhíu lại.
Biến hóa một năm qua trong Hung Đảo, những kẻ có ý đã sớm lưu ý toàn bộ chi tiết.
Nơi đóng quân của Mệnh Nhị Bang ở vùng bên trong, nghe đồn bên ngoài nước biển đã xâm lấn chiếm lượng lớn diện tích quanh đảo, không những thế lại còn càng ngày càng có xu hướng tăng lên.
"Không lẽ Hung đảo sắp chìm." Trong lòng Liễu Minh nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Nếu như Hung đảo thực sự chìm thì hắn có lợi hại tới cỡ nào cũng phải chết trong đảo mà thôi. Dù sao thì quanh đây chính là Biển Chết, chuyện qua vượt biển chỉ là vọng tưởng.
"Hung đảo không có kẻ đần, có lẽ cao tầng ba bang đã hiệp nghị chuyện này rồi, không biết họ đã có đối sách gì chưa?" Liễu Minh lắc đầu.
Nếu Hung Đảo thực sự chìm thì một mình hắn đành bất lực, chỉ có thể dựa vào lực lượng tất cả hung phạm mới có chút sinh cơ.
Lúc này, trong nơi ở của Thượng Bang chủ Mệnh Nhị Bang, là động rộng nhất nơi đây, mặt đất bóng loáng, vách tường còn đốt mấy cây đèn dầu làm cho sơn động cũng sáng ngời khác.
Thượng Bang chủ đang ngồi trên ghế đá, cau mày.
Một lát sau, một tràng tiếng bước chân bước tới, người đến là Chu phó bang chủ, sau lưng y còn có hai trên bang chúng Mệnh Nhị Bang.
"Bang chủ, đầu Tị Hỏa Trư hôm nay đã được xử lý, da cũng đã thuộc xong, có thể nhập kho được." Chu phó bang chủ bẩm báo.
"Rất tốt, tất cả da thú, thú cốt, dược liệu, khoáng thạch đều phải sửa lại cho tốt. Không lâu nữa sẽ đến lần trao đổi dược liệu năm năm một lần." Thượng Bang Chủ trầm giọng nói ra.
"Vâng!" Chu Phó Bang Chủ và hai người vội vàng đáp ứng.
Thượng Bang Chủ khẽ gật đầu, nhìn Chu Phó Bang Chủ một cái, Chu Phó Bang Chủ hiểu ý, phẩy tay. Hai bang chúng kia thấy vậy thì thi lễ với Thượng Bang chủ một cái rồi lui xuống.
Thượng Bang Chủ đứng lên, sắc mặt trầm xuống. Y đi lại trong sơn động mấy bước, còn Chu Phó bang chủ chỉ đứng bên cạnh, không nói gì nữa cả.
"Bang chủ, người còn lo chuyện kia nữa sao? Có thể thay đổi trên đảo này chỉ là do địa chất mà thôi. Hung Đảo này lớn như vậy, sao có thể nói chìm là chìm chứ?" Một lúc lâu sau, Chu Phó bang chủ mới không nhịn được mà mở miệng nói.
"Ta cũng hy vọng chỉ là lo xa thôi. Thế nhưng lão Chu, chúng ta tới Hung Đảo này đã nhiều năm như vậy, trước kia đã từng xảy ra chuyện này đâu? Đây là chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong đấy, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất." Thượng Bang Chủ thở dài nói.
"Vâng. Bang chủ nói đúng." Chu Phó bang chủ nói.
"Mấy ngày gần đây, ngươi cũng thấy đấy, xung đột giữa các bang chúng ta càng ngày càng ít đi. Thậm chí, Hạc Pha Đường Bang và Bách Độc Bang cũng ít ra ngoài săn bắn hơn nhiều. Không phải bọn họ cũng nghĩ như chúng ta ư?" Thượng Bang Chủ cười lạnh hai tiếng nói.
Chu Phó Bang Chủ nghe vậy khẽ giật mình, thần sắc cũng nghiêm túc hẳn lên.
"Đêm nay Độc Nhãn Long và Vân lão đầu hẹn gặp ta, tám phần cũng vì chuyện này. Để tránh cho nhiều người biết, lần này chỉ có hai chúng ta đi thôi." Thượng Bang chủ lạnh lùng nói.
"Thế nhưng nếu bọn họ có mai phục thì cực kỳ nguy hiểm." Chu Phó Bang Chủ có chút lo lắng nói.
"Lần này là bí mật tụ hội, ước định lúc trước là mỗi bang sẽ tới hai người. Hai tên kia cũng không ngốc, lúc này tranh đấu sẽ chẳng có chút lợi gì cả." Thượng Bang Chủ vung tay lên, thản nhiên nói.
Lúc này, y đã bước tới cửa động, nhìn ra bên ngoài, thản nhiên nói: "Đến lúc rồi, đi thôi."
Chu Phó Bang Chủ đáp ứng, hai người mau chóng rời khỏi sơn động, tiến vào bóng đêm.
Mưa đêm vẫn không ngừng, bầu trời tối sầm.
Một nơi trong Hung Đảo, một ánh lửa yếu ớt chiếu ra từ một cây Long Huyết già. Cây Long Huyết này cành lá um tùm, rập rạp rủ xuống bên dưới, che dấu một sơn động bí mật.
Hai đại hán canh giữ ở ngoài sơn động, nhìn trang phục thì có thể thấy có một người của Bách Độc Bang, một người của Hạc Pha Đường Bang.
Trong sơn động, lão giả họ Vân và Độc Nhãn Long đang ngồi trên hai chiếc ghế đá đơn giản, dường như đang đợi người nào đấy. Thời gian chầm chậm trôi qua, đúng lúc hai người đã bắt đầu lo lắng thì. . .
Danh Sách Chương: