Cha hắn đã bị giết, đại sư phụ cũng bị Bút Thiên Hoàng giết, bây giờ đã không còn người có thể giúp được hắn.
Người lúc trước từng bị Minh Đồ khi dễ cũng nhịn không được mà muốn báo thù, nếu như không phải Chu Thiên Vũ rất cường thế, có Tiên Khí trên tay thì cũng không tới phiên hắn báo thù.
Minh Đồ kêu trời trách đất khi bị đẩy ra ngoài, ngay sau đó toàn bộ người của Minh gia có liên hệ máu mủ với hắn đều bị bắt đi.
Nhà hắn có 180 người đều bị ném tại bên trên quảng trường Thiên Đạo tông.
Toàn bộ bọn họ kêu khóc cầu xin tha thứ, tuyệt vọng có, oán hận có...
Trưởng lão, đệ tử, Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo tông đều mặt lạnh thờ ơ không nói một lời!
Minh Đồ nhìn thấy cảnh này lòng hắn hoàn toàn nguội lạnh rồi.
Minh Đồ sắc mặt bi phẫn nhìn quanh bốn phía, rồi quỳ dưới đất, nước mắt chảy ra nói: "Cha ta là Chưởng giáo Thiên Đạo tông, không dám nói hắn lập ra đại công gì cho Thiên Đạo tông, nhưng cũng cẩn thận chăm chỉ làm việc, bỏ ra rất nhiều thứ."
Hắn đã thật sự hối hận.
Minh Đồ khóc thút thít nói: "Ta không cầu mọi người cứu ta, chỉ cầu tông môn có thể cho Minh gia của ta lưu cái rễ để còn truyền lại đời sau!"
Bên trong Thiên Đạo tông yên tĩnh một mảnh, ở trước mặt Bút Thiên Hoàng không người nào dám nói chuyện.
Chu Thiên Vũ hiện tại không vội giết Minh Đồ, hắn muốn tra tấn Minh Đồ thật tốt một chút, cười lạnh nói: "Ngươi dù nói ra những thứ này cũng không cách nào thay đổi được sự việc hôm nay."
Minh Đồ cười thảm mà nói ra ngữ điệu hối hận bản thân: "Ta không nghĩ đến việc thay đổi kết quả hôm nay, ta biết mình chắc hẳn phải chết, ta trước kia đã ỷ vào uy nghiêm quyền hành của cha và sư phụ mà làm mưa làm gió, làm ra không biết bao nhiêu việc thương thiên hại lí, chết còn chưa hết tội."
Chu Thiên Vũ nhịn không được mỉa mai nói: "Đây đúng là lời nói thiện lành của người sắp chết nha."
Chu Thiên Vũ ánh mắt như dao, hận muốn đem Minh Đồ băm thành tám mảnh mà nói: "Cả một đời Minh Đồ luôn vô lý, ương ngạnh, khoa trương; ai có thể nghĩ tới tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ngươi vậy mà có thể nói ra lời nói này, nếu sớm biết có hôm nay, sao lúc trước ngươi còn như thế, ngươi nếu là sớm có sự giác ngộ này, người nhà ta cũng sẽ không bị chết."
Minh Đồ cười thảm cầu xin tha thứ nói: "Ta biết mình chắc hẳn phải chết, cũng là chết còn chưa hết tội, các tùy tùng của ta cũng là gieo gió gặt bão, nhưng người nhà ta là vô tội, ngươi buông tha bọn hắn đi."
Chu Thiên Vũ tóm cổ Minh Đồ, mạnh mẽ nhấc hắn lên, quát: "Người nhà ngươi là vô tội còn người nhà ta là có tội sao?"
"Vị hôn thê của ta cũng bởi vì trời sinh mỹ lệ nên ngươi liền nổi lên lòng dạ xấu xa!"
"Cha ta không đồng ý từ hôn thì ngươi liền lạnh lùng hạ sát thủ với ông ấy!"
"Toàn tộc 149 nhân khẩu của ta đều chết tại trong tay ngươi đấy!"
"Ngươi bây giờ muốn để ta buông tha người nhà ngươi, ngươi nói bọn hắn là vô tội sao?"
"Ta cho ngươi biết, hôm nay cho dù là lão tử Thiên Vương có đến, ngươi cùng người của Minh gia toàn bộ đều phải chết!!!"
Chu Thiên Vũ nắm lấy Minh Đồ giận dữ hét lên, âm thanh vang vọng tại giữa dãy núi.
Mấy trăm ngàn đệ tử, trưởng lão, chấp sự của Thiên Đạo tông đều im lặng không dám nói.
Cái ân oán này bọn hắn không nhúng tay vào được.
Đương nhiên,việc này truyền đi thì cũng là một cái vết nhơ đối với Thiên Đạo tông. Nếu như có thể, Thiên Đạo tông tự nhiên không muốn lưu truyền chuyện này ra ngoài.
Thậm chí là không muốn phát sinh chuyện này!
Cho dù chính bọn hắn xử tử Minh Đồ, cũng không đồng ý phát sinh chuyện bị người đánh đến tận cửa, buộc phải giao người ra để cho đối phương giết!
Nhưng mà đã không còn cách nào vì một kiện Tiên Khí đã mở ra Tiên cấm đã chặn lại tất cả biện pháp của bọn hắn.
Nếu không có Thánh Nhân thì không cách nào ngăn cản Tiên Khí đã mở ra Tiên cấm.
Do đó chỉ có thể làm thinh mà thôi.
Chu Thiên Vũ sau khi gầm thét, khoát tay vận dụng Bút Thiên Hoàng.
Chu Thiên Vũ không che giấu chút nào sát ý của mình hét lớn một tiếng: "Nghiền xương bọn hắn thành tro cho ta!"
Giờ khắc này chả ai dám ngăn trở hắn vì đều sợ chết.
Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo tông hướng về phía sau lui lại mấy bước, thái độ rất rõ ràng là mặc kệ chuyện này!
Thiên Quang Minh cũng xoay người sang chỗ khác, sắc mặt lạnh nhạt. Ai cũng biết ân oán giữa hắn và cha Minh Đồ là rất sâu, căn bản không có khả năng nhúng tay cứu vớt Minh Đồ.
Oanh!
Bút Thiên Hoàng vận động, chỉ là hời hợt bộc phát ra khí thế khủng bố đã như mây sấm bao trùm xuống.
Phanh phanh phanh phanh!
Người của Minh gia bị cỗ khí thế này trấn sát, trong khoảnh khắc biến thành vô số cỗ thi thể.
Cho dù là cha Minh Đồ, sức chiến đấu cấp bậc Thánh Chủ, đều đỡ không được Bút Thiên Hoàng đã mở ra Tiên cấm, những người nhà bình thường này thì làm thế nào là đối thủ của Bút Thiên Hoàng được.
Người của Minh gia từng cái một toàn bộ chết hết ngay dưới mắt Minh Đồ.
Minh Đồ nhìn mà muốn rách cả mí mắt, hận đến nghiến răng nghiến lợi, răng đã sắp bị nghiến rơi, bi phẫn đến thổ huyết nhưng lại không thay đổi được thế cục này.
Chu Thiên Vũ bỏ lại Minh Đồ, lãnh khốc nói: "Những thống khổ, cực khổ mà lúc trước ta đã chịu bây giờ ta cũng muốn ngươi trải nghiệm một lần, nhìn tận mắt người nhà mình từng cái một bị chết đi."
Minh Đồ bi thống mà phun từng ngụm máu rồi ngã nhào trên đất, tuyệt vọng nhìn lên bầu trời.
Hắn đã không có sức lực gì để tranh luận nữa.
Lựa chọn cuối cùng của Minh Đồ là phá nát tâm mạch của chính mình để kết thúc bản thân.
Minh Đồ ánh mắt vô thần nhìn lên bầu trời xanh thẳm, hô hấp dần mất nói: "Cha, mẹ, Minh Đồ bất hiếu, một đời hồ đồ, đã hại chính mình còn hại các ngươi nữa. Ta hiện tại tới tìm các ngươi đây, chớ vội đi đường hoàng tuyền."
Chu Thiên Vũ sắc mặt phẫn nộ mà nhìn Minh Đồ, không nghĩ tới hắn vậy mà lại tự sát.
Chu Thiên Vũ mắng mỏ: "Tính ra ngươi còn may mắn, không có chết trong thống khổ, không thì ta khẳng định phải tra tấn ngươi một phen."
Sau khi mắng xong, trong lòng hắn lại tràn đầy sự trống rỗng.
Đại thù của gia tộc hắn đã báo!
Thiên phú của chính mình hắn đã bán!
Chu Thiên Vũ căn bản không có nghĩ tới chuyện về sau con đường hắn nên đi như thế nào.
Chu Thiên Vũ nhớ về Tiểu Ngải, tên nhẹ của thanh mai trúc mã của Chu Thiên Vũ, hắn nói: "Có lẽ ta nên rời đi thế giới này để đi tìm cha mẹ, đi tìm Tiểu Ngải, mới là nơi ta thuộc về!"
...
Chu Thiên Vũ rời đi và trận sóng gió của hắn đã náo động xôn xao toàn bộ Thiên Đạo tông.
Thái Thượng trưởng lão xuất quan, chỉnh lý tập tục cho Thiên Đạo tông, giết một số thiếu gia ăn chơi, hạ xuống tâm ngoan, ai cũng ngăn cản không được.
Tất nhiên, đây đều là sau khi Bạch Đế Thiên Quang Minh cự tuyệt kế thừa chức vị Chưởng giáo Thiên Đạo tông. Trước đây thì có lẽ hắn sẽ có rất lớn dục vọng đối vị trí này, nhưng mà sau khi trải qua những chuyện này, hắn chợt phát hiện ra hắn không có một chút hứng thú đối với việc làm Chưởng giáo Thiên Đạo tông.
Bạch Đế cũng rời đi.
Hắn không có trở về Thành Bạch Đế mà ném Thành Bạch Đế cho người khác quản lý và hắn đã biến mất không ai thấy nữa.
Chu Thiên Vũ mang theo Tiên Khí Bút Thiên Hoàng cũng biến mất không ai thấy nữa, biến mất từ trong tầm mắt của mọi người.
Mà tại bên trong Thiên Địa tiền trang, Lý Tiên Đạo đã thức tỉnh.
Bên trong thời gian đổi thiên phú, Lý Tiên Đạo đang dần thích ứng, hắn cảm giác chính mình dường như đã vượt qua vô tận năm tháng.
Từ quá khứ đến hiện tại, lại từ hiện tại đến tương lai, bên trong vô tận năm tháng hắn đều đã đi qua một lượt.
Lý Tiên Đạo mở mắt, nhìn thấy vẫn như cũ là Thiên Địa tiền trang, còn thấy dáng người mỹ lệ làm rung động lòng người của tiểu Thất.
Giờ khắc này hắn đã hoàn toàn biến đổi, không phải là người bình thường như trước nữa.
Lý Tiên Đạo hoàn toàn phù hợp với thiên phú Tiên Tri giả, đồng thời đã kích hoạt hoàn toàn thiên phú, trở thành một người có thế biết trước tất cả.
Trong thời gian này, tiểu Thất có tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Lý Tiên Đạo đứng lên, khí chất cả người có biến hóa lớn. Trước đây Lý Tiên Đạo rất bình thường, nhưng khí chất hiện tại lại nhìn không thấu, cả người đều trở nên đẹp trai hơn rất nhiều, khí chất cao ngạo thanh lãnh ngập tràn trong Thiên Địa tiền trang.
Hiện tại, hắn mới có tư cách trở thành tân chủ nhân củaThiên Địa tiền trang.