• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường, ba người ăn một bữa no các món Cát An, sau đó đi vòng qua bình nguyên dưới chân núi, vài canh giờ sau đã thấy núi Thanh Nguyên ở đằng xa.

Lục Kiều Kiều đứng trên chỗ ngồi trước xe ngựa, căng thẳng nhìn về phía trước. Hai tay cô nắm chặt vào tay vịn ghế, đến nỗi bàn tay rịn cả mồ hôi. Xe ngựa đang

nhanh chóng đến gần ngôi nhà nơi cô sinh ra và lớn lên, mà trái tim cô lại đập thình thịch hoảng loạn.

An Long Nhi cùng đứng với cô ở ghế trước, đánh xe ngựa lao về phía chân núi Thanh Nguyên. Thỉnh thoảng nó ngoảnh đầu sang nhìn, thấy sắc mặt Lục Kiều Kiều tái

mét, gương mặt lấm tấm mồ hôi.

Hai mắt Lục Kiều Kiều vẫn nhìn về phía trước, nhưng bàn tay lại đã đặt lên mu bàn tay An Long Nhi, bóp chặt. An Long Nhi khẽ hỏi: "Cô Kiều, cô không sao chứ ạ?"

Lục Kiều Kiều khẽ lắc đầu, ý bảo không vấn đề gì, nhưng bàn tay cô càng lúc càng ướt, càng lúc càng nóng.

Núi Thanh Nguyên rốt cuộc đã sừng sững phía trên đầu, xe ngựa cũng trở lại bên bờ Cán Giang. Đi hết con đường ven sông dưới chân núi Thanh Nguyên là đến một

dải đất bằng rộng thênh thang. Phía Tây dải đất có dòng Cán Giang uốn quanh, phía Đông lại được núi Thanh Nguyên bao bọc, vừa khéo hình thành nên một vùng đất

bằng hình tròn được non nước bao quanh.

An Long Nhi lập tức nhận ra đây là một vùng đất báu phong thủy, có điều nó không hiểu tại sao nơi này vẫn là vùng đồng ruộng chứ không có thành ấp; với bố cục

phong thủy dựa âm ôm dương như vậy, vùng đất báu phong thủy này lẽ ra phải hưng vượng lên từ lâu rồi mới đúng, Lục Kiều Kiều giơ tay chỉ về một hướng, An Long

Nhi liền xoay đầu ngựa, đánh xe tiến vào.

Đi qua khu ruộng lúa rộng lớn, tiếp tục tiến về phía chân núi Thanh Nguyên, từ xa đã trông thấy nhà cửa nằm rải rác trong thôn xóm.

Thôn xóm ở đây đất rộng đường lớn, cỗ xe ngựa nhanh chóng tiến về một tòa nhà lớn, mỗi bề rộng chừng hơn mười trượng, còn lớn hơn cả tòa nhà họ Trương ở Thiều

Châu, nhưng cả bọn chỉ trông thấy một đống hoang tàn đổ nát đã bị thiêu rụi. Trên gương mặt Lục Kiều Kiều lúc này đã không còn mồ hôi nữa, cô chau mày không

nói không rằng nhìn chằm chằm vào tòa nhà, đây chính là An gia trang, nơi cô sinh ra và lớn lên.

Sau mấy lần chạm trán với phủ Quốc sư, Lục Kiều Kiều đã biết không có chuyện gì là không thể xảy ra, việc An gia trang bị thiêu hủy cũng đã nằm trong dự tính của

cô. Cô không hề kinh ngạc khi thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ đang tập trung toàn bộ tinh thần tính toán xem tiếp theo đây sẽ có thể xảy ra chuyện gì nữa.

Khi xe ngựa chạy đến trước cửa An gia trang, Lục Kiều Kiều rút súng ra, vẫy vẫy tay với An Long Nhi và Jack, ba người tay cầm vũ khí, bày sẵn thế trận chầm chậm

tiến lại gần tòa nhà đổ nát.

Mặc dù Lục Kiều Kiều không nói năng gì, nhưng An Long Nhi và Jack đều rất rõ, nơi này nhất định là nhà cô, nhìn tình cảnh này, không cần bốc quẻ bói toán cũng biết

là do người ta phóng hỏa.

Lục Kiều Kiều đi tới trước cửa chính, bảo Jack và An Long Nhi đi vòng quanh kiểm tra, còn cô thì nhìn từ ngoài cửa vào trong.

Hai cánh cửa lớn đã bị cháy mất một nửa, tường bên ngoài vẫn chưa đổ, nhưng sảnh chính bên trong đã cháy đến tận đỉnh, trên nóc nhà thủng một lỗ lớn đen ngòm.

An Long Nhi và Jack nhanh chóng vòng lại nói không phát hiện ra gì cả, Lục Kiều Kiều liền dẫn cả nhóm tiến vào An gia trang.

Đại Hoa Bối cũng tung tăng chạy theo, muốn vào bên trong xem có gì thú vị, Jack bèn làm một động tác ép bàn tay xuống, kiên quyết nói nhỏ với nó: "Wait!" Đại Hoa

Bối lập tức đứng yên tại chỗ. Jack lại hướng bàn tay chỉ về phía cỗ xe ngựa: "Go!" Đại Hoa Bối không ngờ lại rất nghe lời, chạy ra bên cạnh cỗ xe ngồi xuống.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi thấy cảnh tượng này, đều kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Jack, rồi quay sang nhìn Đại Hoa Bối, không ngờ con chó đã được Jack huấn

luyện cho biết nghe lời như vậy. Jack nháy mắt một cái, bộ dạng rất kiêu ngạo đắc ý, sau đó đưa tay chỉ chỉ An gia trang, ra hiệu cả bọn cùng tiến vào.

Trên thực tế, có Đại Hoa Bối trông xe ngựa, bọn họ khỏi phải lo lắng sau lưng, Jack sắp xếp như vậy là cực kỳ sáng suốt.

Ba người cùng đi vào từ mé bên trái An gia trang, sau đó chui ra ở chỗ đường trung tuyến, cuối cùng lại chui vào căn phòng ở mé bên phải, vừa yểm trợ lẫn nhau vừa

lần lượt thâm nhập, kiểm tra một lượt toàn bộ mấy chục căn phòng trong gia trang.

Bên trong không phát hiện ra thi thể nào, hầu hết đồ đạc trong phòng đều đã bị đốt thành tro, nhìn những thứ còn sót lại thì thấy tình trạng của An gia trang cũng giống

như căn nhà Lục Kiều Kiều hai tháng trước, từng món đồ trong nhà đều bị đập vụn, sau đó mới phóng hỏa thiêu hủy.

Quan sát kỹ hơn những chỗ tro than, đầu mẩu, áng chùng vụ cháy lớn này đã xảy ra từ cách đây hai tháng.

Lục Kiều Kiều trầm tư, lần lượt kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhặt, cô phát hiện trước khi An gia trang bị thiêu hủy, không hề có dấu vết chứng tỏ xảy ra đánh nhau và

thiêu xác người, cũng tức là, trước khi phóng hỏa, người trong gia trang đã được sắp xếp, đây là một vụ hỏa hoạn an toàn có kế hoạch từ truớc.

An gia trang bị thiêu hủy này, là sự uy hiếp hay là một gợi ý?

Phủ Quốc sư tìm trăm phương nghìn kế lùa mình về dưới chân núi Thanh Nguyên, chính là để mình nhìn thấy đống hoang phế này sao? Người thiêu hủy An gia trang,

là phủ Quốc sư hay trang chủ An Vị Thu tinh thông huyền học? Nhất định là có gợi ý, dù là ai phóng hỏa thiêu hủy nơi này thì cũng sẽ để lại sự gợi ý!

Lục Kiều Kiều nói với hai người còn lại suy đoán của mình, ba người lại kiểm tra một lượt từng ngóc ngách của đống hoang phế còn lại sau trận lửa.

An Long Nhi đột nhiên kêu lên: "Cô Kiều, căn phòng này có chút cổ quái! Mau đến xem đi!"

Jack và Lục Kiều Kiều lập tức chạy tới, nhìn chỗ An Long Nhi chỉ tay.

Jack vừa trông thấy liền nói ngay: "Đúng rồi, lạ thật đấy?"

Thì ra gạch đỏ lát sàn đều bị thiêu đốt thành màu đen kịt, nhưng trong phòng này lại có ba viên gạch nằm song song lộ ra màu đỏ sậm như chưa hề bị lửa đốt. Lục

Kiều Kiều nhìn ba viên gạch này nói: "Ba viên, tại sao lại là ba viên? Đây là phòng của cha, tại sao lại là phòng của cha tôi?"

Cô cất súng vào bao da, rút thanh đoản đao trong ống tay áo ra ngồi xổm xuống đất, chậm rãi nạy ba viên gạch đỏ ấy lên, lộ ra ba cái lỗ.

Mặt dưới của ba viên gạch đỏ đã bị đốt đen kịt giống như những viên gạch khác ở xung quanh, hiển nhiên là bị người ta lật ngược lại, xoay mặt sạch sẽ bên dưới lên

trên rồi lắp lại chỗ cũ để làm dấu.

Trong lỗ gạch bên phải có đặt một chiếc nhẫn ngọc, Lục Kiều Kiều cầm lên, chiếc nhẫn ngọc liền tách ra làm đôi trong lòng bàn tay cô. Lục Kiều Kiều nói: “Đây là

nhẫn ngọc Hòa Điền của cha tôi, lúc nào ông ấy cũng đeo trên tay... thế nghĩa là ý gì?”

An Long Nhi hơi ngạc nhiên vì Lục Kiều Kiều hỏi nó và Jack câu ấy, trong suy nghĩ của nó, Lục Kiều Kiều hẳn phải là người nắm rõ nhất các ký hiệu trong nhà mình,

vả lại, những thứ này đều là sắp đặt để cho cô trông thấy, lý nào cô lại không hiểu được? Nó nhìn viên gạch, khẽ lắc lắc đầu.

Jack cũng ngồi xổm xuống xem xét mấy viên gạch: "Hai người nhìn xem, màu đất trong lỗ gạch còn rất mới, cũng không lẫn muội than của mặt gạch bị cháy đen...

chắc là mới được lật lại một hai ngày nay... liệu có phải bố em quay trở lại đây không nhỉ?"

"Ông ấy trở lại thì nhất định sẽ đợi tôi... Long Nhi, bói một quẻ... xem cha cô ở đâu?" Lục Kiều Kiều ngẩng đầu lên bảo An Long Nhi. Cô tinh thông Mai Hoa dịch số

nhưng lại không tự mình bói, dĩ nhiên là có đạo lý riêng. Thì ra, xổ quẻ bói toán cần phải thiên nhân hợp nhất, dĩ thần nhập cảnh để đoán việc. Nếu có điều kiện, trước

khi xem bói còn phải tắm rửa thay quần áo, thắp hương tịnh tâm rồi xổ quẻ chiêm đoán, như vậy mới đảm bảo sự khách quan và chuẩn xác của việc gieo quẻ cũng như

giải quẻ, khi người gieo quẻ tinh thần không ổn định, kết quả tính toán ra bao giờ cũng mắc phải những sai sót do chủ quan. Hiện giờ, về cơ bản An Long Nhi đã có thể

gieo quẻ bói toán, Lục Kiều Kiều đương nhiên không ngại gì mà không sử dụng.

An Long Nhi đã học được từ chỗ Lục Kiều Kiều phép gieo quẻ Tâm Dịch, không cần tốn thời gian đếm thẻ tre hay xếp tiền đồng, nó "vâng" một tiếng, rồi lần lượt

quan sát xem có tượng gì chuyển động để gieo quẻ, chợt thấy ba con chim sẻ nhỏ đang kiếm ăn ở cửa trước, lũ chim vừa thấy An Long Nhi chú ý đến mình, lập tức

bay lên rúc vào bên dưới một phiến đá kê bồn hoa bị đốt cháy đen thui.

Hình dạng của phiến đá ấy trông như quẻ Cấn, chim thuộc quẻ Ly, số ba cũng vừa khéo khớp với quẻ số của quẻ Ly, An Long Nhi lập tức buột miệng: "Quẻ Sơn hỏa

bôn."

"Sống hay chết?" Lục Kiều Kiều quan tâm nhất là điểm này.

"Sống, nhưng trong quẻ có tượng lửa ẩn trong núi, hình như người đã bị vây khốn."

Lục Kiều Kiều cười khẩy một tiếng: "Hừ, không ngoài dự đoán, đây là muốn cô mày đi tìm người."

Jack cũng nói: "Chúng lưu lại nhẫn của bố em, ý muốn nói người đang ở trong tay bọn chúng, nhưng tại sao cái nhẫn lại bị vỡ đôi? Điểm này thì không đoán được."

Lục Kiều Kiều chăm chú quan sát chiếc nhẫn, nói: "Đãy là nhẫn ban chỉ, là loại nhẫn lớn đeo ở ngón cái, nhẫn đeo ở các ngón khác gọi là giới chỉ… ở đây dùng ba

viên gạch trong phòng của cha tôi, tức là có liên quan đến ông ấy rồi... gian phòng này hướng về phía Bắc, xoay lưng về phía Nam, ba viên gạch cũng xếp theo chiều

Nam Bắc hướng ra cửa, ý nói đi về phía Bắc, chúng ta cần rời khởi chỗ này…"

Jack nói: "Tôi hiểu rồi, cái nhẫn của bố em để ở ô gạch ngoài cùng, tức là nói ông ấy đang ở trong tay người ta, nhưng nhân vỡ đôi ra là có ý gì?"

Lục Kiều Kiều ghép hai mảnh nhẫn lại với nhau, xem xét một hồi: "Lúc tôi vừa lật viên gạch lên, cái nhẫn vẫn còn nguyên vẹn, khi cầm trên tay mới gãy lìa ra, ý muốn

nói đương cơ lập đoạn[1], chúng ta thấy dấu hiệu này thì phải lập tức xuất phát…"

[1] Cụm từ này có nghĩa là quyết đoán, gặp thời cơ liền lập tức đưa ra quyết định ngay; nhưng giải thích theo nghĩa đen của từng từ, thì là gặp thời liền gãy. Trong

trường hợp này, độc giả có thể coi đây như một dạng "đuổi hình bắt chữ" vậy.

An Long Nhi cũng ngồi xuống xem xét cái nhẫn và viên gạch: "Thực ra chỉ cần một viên gạch cũng được rồi, tại sao phải để những ba viên vậy?"

Lục Kiều Kiều đứng dậy nói: "Đấy là chọn món... nếu chỉ là bắt cóc cha cô, sau đó để lại chiếc nhẫn bảo cô đi chuộc người thì lật một viên gạch là đủ rồi, không cần

đến ba viên. Ba viên gạch này là chỉ ba quyển Long Quyết, bọn chúng chỉ thiếu quyển thứ ba, hai quyển đầu tiên đã về tay rồi…"

Jack nói: "Bọn chúng đã có Tầm long quyết, Ngự long quyết, giờ chỉ cần Trảm long quyết thôi à?"

Lục Kiều Kiều chầm chậm bước ra sảnh giữa nói: "Đúng thế, thứ bọn chúng muốn chính là pháp quyết phong thủy tối hậu... Trảm long quyết có thể trảm đoạn hết

thảy; vì vậy cái nhẫn mới để ở dưới viên gạch thứ ba, hơn nữa còn vỡ ra làm đôi..."

Lúc này, chợt nghe con Đại Hoa Bối bên ngoài sủa lên ăng ẳng, bọn họ lập tức chạy ra cửa chính, xem xem có ai lại gần cỗ xe ngựa.

Họ trông thấy một ông già chống gậy, không dám đến gần cỗ xe, đang đứng ngoài cửa An gia trang dòm từ xa vào. Đại Hoa Bối thấy ông già không lại gần thêm, cũng

chỉ đứng sủa không ngừng, chứ không có ý định tấn công.

Jack vừa bước ra liền bảo con chó ngừng sủa, thân thiết xoa xoa đầu nó, khen ngợi mấy câu. Ông già trông thấy Lục Kiều Kiều đi ra, liền nghển cổ lên chăm chú nhìn

cô, Lục Kiều Kiều cũng bước lại chào: "Trương lão gia, cháu là Tiểu Như đây!"

"A... là Tiểu Như à… mấy năm nay không gặp rồi, sao vẫn không cao lên chút nào thế... kha kha kha... cháu đã đi đâu vậy?"

Trương lão gia nói vậy làm Lục Kiều Kiều ngượng ra mặt, cô cúi người nhìn lại mình, thấy cũng đâu phải lùn lắm. Cô không khách sáo với Trương lão gia nữa, trực tiếp

hỏi ngay: ''Nhà cháu cháy hồi nào vậy, ông có gặp cha cháu không?"

"À... người nhà cháu đi từ lâu rồi, An gia trang này đã bỏ trống hai năm nay... hai tháng trước đột nhiên bốc hỏa, chúng ta thấy toàn là phòng trống nên cũng không

đến cứu hỏa, cháy cũng tốt, khỏi có chỗ cho bọn trộm cướp trú ẩn..."

Lục Kiều Kiều nghe thấy đáp án này, lại càng mù mờ khó hiểu, cha cô đã đi từ hai năm trước rồi sao? Cô lại hỏi Trương lão gia: "Ông biết cha cháu đi đâu không ạ?"

"Chậc chậc… chẳng ai biết đâu, người dọn đi lâu rồi chúng ta cũng mới phát hiện ra gia trang này không có người ở nữa, cửa vẫn luôn khóa chặt, sau này thì bắt lửa...

Cháu xem, ruộng nhà cháu ở phía trước mặt kia, chúng ta đều chia nhau ra canh tác hết rồi, không trồng gì cũng lãng phí, cháu về rồi thì chúng ta sẽ trả tiền tô ruộng,

để cháu mang cho cha cháu, à..."

Lục Kiều Kiều vừa nghe thấy có tiền, tâm trạng cũng khá lên phần nào: "Được ạ, nhờ Trương lão gia tính toán, lát cháu sẽ quay về thu tiền nhé. Giờ bọn cháu đến phủ

Cát An ăn cơm, một lúc nữa sẽ quay về đây thăm ông…"

Vội vàng xua Trương lão gia đi xong, Lục Kiều Kiều quay vào trong gia trang, lần lượt để lại lời nhắn nói rõ mình đang ở đâu trong phòng của đại ca An Thanh

Nguyên và nhị ca An Thanh Viễn, sau đó đánh xe ngựa đến bên bờ Cán Giang, chuẩn bị đến phủ Cát An tìm khách điếm nghỉ lại.

Sắc trời đã ngả tối, An Long Nhi ngồi ở ghế trước đánh xe, Lục Kiều Kiều và Jack ngồi trong khoang xe.

Jack nói với Lục Kiều Kiều: "Kiều Kiều, tôi cảm thấy tình cảnh gia đình em, có liên quan tới tình cảnh của em đấy... Em thử nghĩ xem, Đặng Nghiêu hai năm trước bắt

đầu dọn đến cạnh nhà em để giám sát, Tôn Tồn Chân cũng vậy... còn cha em cũng đã mất tích được hai năm, đây là một sự trùng hợp về mặt thời gian."

Lục Kiều Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Phải rồi, hai tháng trước, tôi bị người ta dỡ nhà, cùng thời điểm, nhà cũ ở quê cũng bị thiêu rụi, vừa nhìn đã biết người ta sớm

đã chuẩn bị từ trước, tính toán sâu xa, lại còn có thể cùng lúc ra tay ở hai nơi cách nhau cả nghìn dặm, hẳn là nhất quyết muốn đoạt được Long Quyết này đây."

Jack nói: "Cha em vẫn còn sống, cho dù ông ấy trốn đi, cũng có khả năng là đã bị bắt nhốt, nhưng chắc chắn ông ấy chưa giao ra Long Quyết. Người của phủ Quốc sư

còn biết chúng ta đã đến, nên mới lật gạch lên làm dấu từ trước, vậy thì bọn họ sẽ còn đưa ra thêm nhiều yêu cầu nữa."

"Phủ Quốc sư đương nhiên là biết chúng ta đến rồi, bọn chúng vẫn luôn bám theo phía sau chúng ta... hẳn chúng đang nôn nóng lắm đây..." Lục Kiều Kiều nhắm mắt

lại lẩm bẩm một mình: "Cha tôi không giao Long Quyết, chúng liền ra tay với tôi, khiến tôi không được sống yên thân ngày nào, nhưng chúng lại không thể giết cha tôi,

cũng không thể giết tôi, hì hì, xem chừng chúng cũng lắm phiền phức ra phết..."

Jack hỏi Lục Kiều Kiều: "Rốt cuộc em có biết Long Quyết ở đâu không vậy?"

"Chuyện này có can hệ gì đâu?"

Jack nói: "Em cần phải biết, nhà em có mấy người, người nào biết Long Quyết ở đâu mới có giá trị để sống..."

Lục Kiều Kiều nghe tới đây thì bật cười lên khanh khách: "Ha ha… tình hình như hiện nay, tôi có thể bảo anh là tôi không biết chắc? Tôi mà nói không biết, chúng ta sẽ

bị người ta tóm cổ ngay tức khắc, rồi chặt tay tôi xuống đem cho cha tôi xem, cha tôi mà vẫn không nói, chúng sẽ chặt thêm chân, từng khúc từng khúc một, chặt đến

khi nào cha tôi chịu nói thì thôi..."

"Cha em rất yêu thương em à?" Jack hỏi.

"Phì, có trời mới biết, tôi nghĩ có khi chặt tôi thành mười tám mảnh ông ấy cũng không nói ra Long Quyết ở đâu đâu... Ông ấy mất tích đã hai năm, nếu đúng là bị bắt

nhốt hai năm trời thì hẳn đã đầu hàng từ lâu rồi, làm gì có chuyện khiến tôi phải lấm lem khốn khổ thế này."

Jack lại hỏi: "Em có yêu cha không?"

Lục Kiều Kiều không trả lời câu hỏi của anh, lại ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ.

Xe ngựa đã tới bến đò bên bờ sông, An Long Nhi đi tìm thuyền qua sông, còn Lục Kiều Kiều mua một bọc bánh tẩm đường ở sạp nhỏ ven lề, chợt trông thấy một

nhóm quan sai từ phía bờ sông đi tới.

Mười mấy viên quan sai cầm đèn lồng, sắp hàng một chạy tới, người đi đầu ăn vận theo lối bổ khoái, từ đằng xa đã quát lớn: "Xe ngựa phía trước dừng lại, ty Tuần

kiểm kiểm tra!"

Ba người đều ngẩn ra, không biết nên ứng phó thế nào. Bọn họ quay lại bên cạnh cỗ xe, Lục Kiều Kiều thì thầm: "Bình tĩnh, xem tình hình thế nào đã..."

Mười mấy quan sai nhanh chóng chạy tới trước mặt, vây ba người vào giữa, bổ đầu kia bước lên trước nói:

"Ty Tuần kiểm tra soát người đi đường, các người có giấy thông quan không?"

Jack lấy trên người giấy thông quan của phủ Thiều Châu đưa cho tên bổ đầu ấy, y xem xong liền nói: "Đây là giấy của Quảng Đông, các người có phê văn của Giang

Tây không? Thương gia ở đây đều có cả…"

Jack cười cười nói: "Chúng tôi vừa mới từ Quảng Đông đến đây làm ăn, ngày mai sẽ đến ty Bố chánh để làm giấy tờ."

"Bọn họ là người thế nào?"

"Đều là tùy tùng của tôi… đây là An Long Nhi, còn đây là An Thanh Như."

Tên bổ đầu bước đến bên cạnh Lục Kiều Kiều, chầm chậm nhấc mũ cỏ của cô lên, tỉ mỉ dò xét gương mặt cô: "Cũng xinh đẹp ra phết nhỉ, nữ nhân sao lại phải mặc

nam trang?"

Lục Kiều Kiều cúi đầu nói: "Bẩm đại nhân, đám người ăn kẻ ở đều mặc như vậy, đi đường cũng tiện hơn..."

Tên bổ đầu gọi một tên quan sai phía sau cầm tới một tập lệnh truy nã, đối chiếu từng tấm một, khi lật đến trang có hình Lục Kiều Kiều, y hỏi: "Ngươi là người Quảng

Đông à?"

"Dân nữ là người Giang Tây…"

Tên bổ đầu gật gật, lại quay sang hỏi An Long Nhi: "Ngươi là người Giang Tây?"

Jack cướp lời nói: "Đại nhân, nó là người hầu tôi dẫn từ Quảng Đông tới, đương nhiên là người Quảng Đông rồi, khì khì... các vị đại nhân vất vả rồi, chúng tôi đến phủ

Cát An sẽ lập tức làm hết mọi chứng thư ngay..."

Jack đang định lấy ngân phiếu trong túi ra, tên bổ đầu đã quát lớn: "Tay để yên đó cho ta!" Sau đó, y lập tức rút đao chĩa vào bụng Jack, đẩy anh dựa vào bánh xe

ngựa, những quan sai khác cũng rút đao đánh soạt một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK