Lần cuối bật cười giòn giã hình như đã rất lâu, ít nhất cũng ba, bốn tháng trước.
Trước khi Bách Lâm qua đời chúng tôi cũng không cười sảng khoái như thế, giờ phút này tôi và anh Bách Xuyên chen chúc giữa dòng người, đầu đẫm mồ hôi, cứ như hết thảy buồn phiền và sự chịu đựng không thấu đều đã rơi xuống theo những giọt mồ hôi đó.
Chúng tôi lại ngồi trong bar một lúc, hút sạch thuốc, nâng ly uống xong rời khỏi thế giới huyền ảo ấy.
“Em bị ù tai rồi.” Tôi xoa lỗ tai, cười nhìn anh ấy.
Anh Bách Xuyên cũng vậy, lắc lắc đầu, cười hỏi: “Cậu nói gì?”
Chúng tôi lại nổ trận cười vang, cười cả buổi, rốt cục mới bình tâm lại.
Thực tế, qua cơn náo nhiệt sẽ càng thêm trống vắng.
“Nhảy múa mừng thái bình” không thuộc về chúng tôi, chúng tôi cũng không thuộc về nó.
Trở về với hiện thực, tôi vẫn là kẻ đáng thương mất đi người yêu, anh Bách Xuyên vẫn là người anh tốt mất đi đứa em trai.
Chúng tôi tựa vào vách tường bên ngoài quán bar, không ai lên tiếng, chỉ ngắm nhìn nam nữ qua lại.
Không biết qua bao lâu, tôi thấm mệt, hỏi anh ấy: “Về chứ?”
Anh gật đầu, nhấc chân đi trước tôi một bước, đi đằng trước.
Tửu lượng của tôi khá cao, nãy uống dồn sức như thế thật ra cũng có ý mượn rượu giải sầu.
Tôi chưa từng thật sự uống say, giống như lúc trước cũng không hiểu vì sao khi buồn phiền người ta lại thích hút thuốc.
Tôi rất muốn trải nghiệm một lần say như chết, có lẽ ngày mai tỉnh giấc sẽ vô cùng khó chịu, nhưng ít nhất cũng có thể sung sướng trong giây lát.
Tôi chợt nhớ đến thư của Bách Lâm, anh ấy nói vì say rượu nên đánh mất lý trí, phản bội tôi.
Người uống rượu là có thể không cần chịu trách nhiệm với hành vi của mình ư?
Cũng dễ hiểu, uống rượu vào, nói mình say rồi, vậy là muốn làm gì thì làm?
Não tôi hơi hỗn loạn, biết mình không nên tiếp tục nghĩ lung tung, nhưng không tài nào dừng lại được.
Tôi nhớ đến Bách Lâm, nhớ đến tử trạng của anh, nhớ đến dáng vẻ anh cười dịu dàng nhìn mình, nhớ đến bộ dạng anh ôm tôi nói thật nhiều những lời hứa hẹn mơ hồ, và cũng nhớ đến cảnh anh say khướt ôm người khác vào lòng, rồi ngã xuống chiếc giường của chúng tôi.
Tôi không thể nghĩ nữa, khó khăn lắm mới khá hơn, ngàn vạn lần không thể giẫm lên vết xe đổ.
Tự nhủ với mình hết lần này đến lần khác, nhưng khi trở về phòng thì vẫn chạy xộc thẳng vào nhà vệ sinh nôn ra.
Trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh Bách Lâm đè lên thân thể người khác làm tình, vừa kịch liệt vừa đáng xấu hổ trên giường của hai chúng tôi.
Đầu óc không còn nghe tôi sai khiến, mãi đến khi nôn ra nước đắng, một ly nước được đưa đến trước mặt.
Tôi giương mắt lên nhìn, gương mặt đó làm tôi sụp đổ.
Tôi trở tay hất rơi ly nước, hoảng hốt lùi về sau, không kìm nén được vừa rơi nước mắt vừa hét: “Em hận anh, Hình Bách Lâm anh mau cút đi!”
Tôi hét ra câu này bằng sức lực rất lớn, đầu không tỉnh táo, người nhẹ bẫng.
Trước khi ngã xuống cũng chỉ kịp ghi nhớ người đối diện nhíu chặt hàng mày, tôi muốn xin lỗi vì bấy giờ mới phát hiện người đó không phải Bách Lâm, mà là anh Bách Xuyên rất tốt với tôi.
Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh làm tôi phải nheo mắt lại.
“Giang Lạc, thấy thế nào?”
Tôi nhìn sang phía phát ra âm thanh, là cô mặc đồ ngủ quấn thêm tấm chăn, ngồi trên ghế ở bên giường, đang vừa đứng dậy vừa đập lên chú nằm ngủ bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, tôi biết mình lại phạm sai lầm rồi, thật sự không hiểu vì sao mình lại sẽ thế này, không muốn gây rắc rối cho họ, vậy mà chỉ toàn gây thêm phiền phức.
Mũi chua xót, nhưng không thể khóc nữa, không tiền đồ, mất thể diện, còn có thể làm họ cũng khó chịu theo mình.
Tôi thầm hạ quyết tâm, sau này không tiếp tục uống rượu.
Chuyện tối hôm qua tôi có ấn tượng, chỉ là lúc đó cồn làm tâm trí rối loạn cũng mù mờ tầm nhìn, chợt nhìn ra người bên cạnh thành Bách Lâm.
Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, câu nói hét lên nhờ rượu ấy là điều lòng tôi muốn nói nhất.
Tôi hổ thẹn, tôi thua thiệt, tôi đau đớn, tôi bi thương.
Tôi cũng oán hận. [kuroneko3026.wp.com]
Hận không thể đi đến trước mặt anh tranh cãi ầm ĩ, chất vấn anh có suy nghĩ gì khi phản bội sau lưng tôi.
Vì anh, tất thảy tình yêu và trả giá của tôi đều thành trò cười, mắc gì tôi không thể trách tội anh chứ.
Trong lòng tôi, mỗi ngày đều quẩn quanh bất định giữa tha thứ và căm hận, thậm chí còn thấy có lỗi với cô chú và anh Bách Xuyên vì bản thân đã trách móc Bách Lâm.
Không một ai biết trên vai tôi gánh những gì, tôi thật sự bị đè ép đến tan vỡ rồi.
Nhưng tôi không thể sụp đổ thật, vì tôi muốn để họ yên tâm.
Có lẽ gia đình này sẽ làm người ta thay da đổi thịt, tôi tin tưởng ở lâu với họ, mọi oán hận trong tôi đều sẽ biến mất, thậm chí có một ngày còn sẽ cảm ơn Bách Lâm, vì nhờ có anh nên tôi mới có cơ hội gặp được gia đình ấm áp như này.
Chú cũng đứng dậy sốt sắng nhìn tôi, vỗ vai tôi nói: “Chú đi lấy cho cháu ly nước nóng.”
Tôi vội ngồi dậy, muốn nói không cần phiền chú, cháu có thể tự đi, nhưng dì kéo tay tôi, lo lắng hỏi: “Tôi hôm qua cháu uống nhiều lắm, bây giờ có đau đầu không?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không đâu, cháu không sao.”
Chú cầm ly đến: “Cẩn thận, nước khá nóng.”
Tôi cảm ơn, nhận ly nước nóng hầm hập, nói cực kỳ ngại ngùng: “Xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi, tối hôm qua không phải vì cháu mà không ngủ được đó chứ?”
Cô vuốt tóc cho tôi, hết sức dịu dàng: “Thằng nhỏ ngốc nghếch này, cháu sắp hù chết mấy người chúng ta rồi.”
Tôi càng áy náy, cúi đầu không dám nhìn cô.
“Cô đã mắng Bách Xuyên một trận rồi, biết dạ dày cháu không tốt mà còn dẫn đi uống rượu, hai người bọn cháu cũng hút không ít thuốc phải không?” Cô nói không vui, “Mấy đứa là thanh niên trẻ tuổi, mà không đứa nào chú ý đến cơ thể mình, xem lời bác sĩ như gió thoảng bên tai, đợi đến khi già lại hối hận!”
Ly nước bốc lên hơi nóng, hun ướt mắt tôi.
Bỗng nhiên tôi rất muốn ôm cô khóc cho thỏa, giống như năm đó ôm mẹ.
Bên ngoài có tiếng động, chú nói: “Chắc là Bách Xuyên về, Giang Lạc cháu uống chút nước nóng cho ấm dạ dày trước đi, chú đi xem nó mua cái gì.”
Chú ra khỏi phòng, cô ngồi trên ghế bên giường nói câu sâu xa: “Giang Lạc à, thật ra cháu vẫn trách Bách Lâm phải không?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không phải…”
“Sao có thể không trách cho được, cháu đừng thấy bình thường cô không hỏi không nói, nhưng rốt cục xảy ra chuyện gì cô và chú đều biết rõ trong lòng cả đấy.” Cô nhìn tôi, ánh mắt ấy làm tôi nghĩ đến mẹ, “Cô không trách cháu hận nó, mà trách cháu không nói ra. Dù có chuyện gì, nói ra rồi, chúng ta là một gia đình mà, cửa ải khó khăn nào cũng có thể vượt qua, cháu nói đúng không?”
Sau khi cô nói ra những câu ấy, tôi hoàn toàn không kiềm chế được, nước mắt bắt đầu lăn xuống.
Hai tháng nay tôi không còn khóc nữa, không ngờ bây giờ lại không tiền đồ thế này.
“Cô,” tôi nhìn ly nước, nói nghẹn ngào, “Mọi người tốt với cháu như vậy, cháu không biết nên đáp đền lại thế nào.”
“Nói cháu ngốc cháu đúng là ngốc.” Cô cầm khăn giấy lau mặt cho tôi như đối xử với một đứa trẻ, “Bách Xuyên đã nói với cháu rồi phải không, cháu đã là người nhà của chúng ta, là con trai của cô, hai mẹ con thì nói đền đáp làm gì, cháu phải muốn làm cô giận đấy à?”
Tôi không biết mình có ân huệ gì mà gặp được họ, có lẽ trời cao thương xót hơn hai mươi năm qua của tôi quá tệ, vật cực tất phản, nên bây giờ mới đưa những con người ấm áp này đến bên tôi.
Tôi cảm động tột cùng, thật sự hận không thể bám lấy họ cả đời.
Một đêm say rượu xem như là khúc nhạc dạo ngắn của chúng tôi ở làng Bắc Cực, vì không nhìn thấy ánh sáng cực Bắc, mà ở đây quá lạnh, chúng tôi dự tính quay về từ làng Bắc Cực vào xế chiều ngày Nguyên Đán.
Trước đó, dĩ nhiên phải chuẩn bị đón năm mới rồi.
Những ngày 31 tháng 12 trước, hoặc là ở cùng Bách Lâm, hoặc là tôi ở nhà một mình.
Năm nay, bên cạnh tôi có thêm người nhà, cho dù trời đông giá rét cũng không thấy lạnh.
Chạng vạng, người hướng dẫn viên lải nhải dẫn chúng tôi đến quảng trường, nơi đó đã bắt đầu chuẩn bị nổi lửa dạ tiệc, củi gỗ chất thành chồng, ghế cũng đã xếp hàng loạt ngay ngắn.
Ở nơi không xa, vài bác trung niên bản địa đang ca hát khiêu vũ, chúng tôi vừa đến, cô chú liền bị họ kéo đi, tôi và anh Bách Xuyên muốn đi theo nhưng người ta căn bản không cho nhập hội.
Hai chúng tôi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi đâu đó dạo.
Giữa quảng trường dựng sân khấu, có người nói lát nữa sẽ có văn nghệ.
Tôi vốn không hứng thú với những thứ này, nhưng vì tình trạng năm nay khác với quá khứ nên bất ngờ mong chờ.
Tiệc lửa trại bắt đầu vào 8 giờ, lúc ấy chúng tôi đã ăn uống no đủ, nhìn mọi người ca hát nhảy múa vui đùa náo nhiệt, không hề thấy lạnh lẽo chút nào.
Anh Bách Xuyên lo cho cơ thể tôi, còn cố ý ôm cái thảm lông theo, tôi thấy anh vì nó mà làm gì cũng bất tiện, hơn nữa còn lôi kéo ánh mắt của người khác, nên gọi anh tìm một góc ngồi.
Thảm rất lớn, vừa vặn làm tấm chăn có thể kéo qua đắp trên đùi.
Chúng tôi tránh đám đông, thoải mái trò chuyện.
“Tối hôm qua thành thật xin lỗi anh.” Thật ra tôi không muốn nhắc đến chuyện tối qua, dù sao chuyện nhìn nhầm anh ấy thành Bách Lâm cũng là chuyện không tốt với cả hai chúng tôi.
“Không sao.” Ngữ điệu của anh bình thản, không nghe ra tâm tình.
Tôi im lặng một lúc, rồi hỏi: “Là em đánh thức cô chú à?”
“Ừ.” Anh ấy quay qua mỉm cười, nói, “Tửu lượng của cậu thế này, sau này tôi không dám để cậu uống nữa.”
Tôi ngại ngùng cúi thấp đầu, thẫn thờ nhìn ra sân khấu đằng xa.
Có một cô gái đang nhảy ở trên, tôi không thấy rõ nhảy như thế nào, nhưng không khí dưới khán đài cực kỳ sôi nổi.
“Có lạnh không?” Anh Bách Xuyên bỗng hỏi.
“Cũng còn chịu được.” Tôi trả lời, “May mà anh xách theo cái thảm lông, bằng không dù có đi mệt cũng không dám ngồi xuống.”
Anh ấy cười, há miệng hà hơi, sau đó nói: “Cảm giác như mình vừa mở miệng nói là phun ra toàn đá vụn.”
Tôi bị anh chọc bật cười, con người anh ấy luôn là vậy, thường thường sẽ làm người ta cảm thấy anh không phải cậu chủ cố gắng gây dựng nghiệp lớn gì cả, mà chỉ là chàng trai thích nói đùa.
Có điều anh ấy không phải chàng trai, anh đã gần 30 rồi.
Tôi nhìn lên những vì sao xa xôi thoáng chớp thoáng tắt, chợt nghĩ, còn Bách Lâm thì vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi 29.
Chưa đến cái tuổi “nhi lập chi niên”.
(*) Nhi lập chi niên: Chỉ độ tuổi 30, độ tuổi nên lập thân, lập nghiệp – đã trụ vững, có nghề nghiệp, việc làm, đã xác định vị trí của mình trong xã hội.