"Này, ăn cơm thôi." Nhỏ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, mở hộp cơm xếp đầy thức ăn.
Uy Long ngồi tựa đầu vào thành giường, cầm khay cơm ăn ngon lành.
"Tôi phải trốn ăn bán trú để vào bệnh viện đấy. Còn đây là vở ghi tiết học hôm nay, cậu xem đi nhé." Vừa nói nhỏ vừa lôi chồng vở trong cặp ra.
"Ừm. Cảm ơn. Cậu không phải trốn gì cả nữa, mai tôi sẽ xuất viện."
"Ơ.. ơ.. không được, bác sĩ nói còn phải theo dõi bệnh của cậu thêm nữa. Giờ cậu xuất hiện có mệnh hệ gì tôi không chịu nổi trách nhiệm đâu." Nhỏ vừa nói vừa xua xua tay.
"Mỗi ngày đều phải nhìn ngắm quanh cảnh bệnh viện.. truyền nước.. tôi ngán lắm rồi.."
"Người như cậu.. tôi tưởng chỉ thích một mình ngồi nghe nhạc hóa ra cũng biết chán à?"
Uy Long không nói gì cả, chỉ hừ nhẹ một cái..
"Ey.. ey.. mình đùa tí thôi mà.. nhưng chuyện xuất viện thì để sau đi.. nhá.. nhá.." Thanh đồi cách xưng hô, thái độ trở nên nịnh nọt, giọng vẫn đều đều.
* * *
Trên trường học..
Trần Minh Hạo và một anh bạn tan học ngồi bên sân vận động.. Họ vừa chơi tennis xong, Minh Hạo bỗng hỏi cậu bạn:
"Ey! Trương Tĩnh là gấu của mày đó à?"
"Đúng rồi." Cậu bạn kia vừa nói vừa cười.
"Sao mà cưa được vậy?"
"Làm gì?"
"Tham khảo."
"Mày muốn cưa ai?"
"Cưa đổ rồi sẽ nói với mày."
"Tại sao?"
"Nếu không thì mất mặt lắm."
"Ờ."
Nghĩ một lát, cậu bạn kia quyết định nói với Minh Hạo:
"Đến lớp cô ấy, tự giới thiệu bản thân.. Còn nữa, tôi hy vọng cậu làm bạn gái tôi."
"Một mình á? Hay là rủ mấy anh em đi cho đỡ run?"
"Một mình, vì tao sợ làm cô ấy sợ."
"Chỉ thế thôi?" Hạo có vẻ rất kinh ngạc.
"Còn nữa chứ, sau hôm đó tao mua bữa sáng cho nàng bảy ngày liền tù tì."
"Ờ há.. mua bữa sáng.." Cuối cùng Minh Hạo cứ lẩm bẩm như vậy, miệng cười tủm tỉm..
* * *
Thanh không hiểu tại sao Trần Minh Hạo mỗi sáng đều đặt đồ ăn sáng lên bàn nhỏ, mặc dù điều này thực sự khiến người ta bối rối.. Vì ngày nào trước khi đi học nhỏ đều ăn sáng trước xong mới ra khỏi nhà. Nhưng hiềm một nỗi là trông Hạo có vẻ lầm lì, vậy nên Nam Thanh hoàn toàn phải biết thân biết phận miễn cưỡng ăn hết suất ăn sáng dư này.
Ngày nào cũng như ngày nào..
Nhỏ đoán có thể Trần Minh Hạo nhìn chướng mắt cái vẻ gầy gò nhỏ bé của nhỏ chăng? Mặc dù đây thực sự không phải lỗi của Thanh, hơn nữa ngày nào cũng hai suất ăn sáng quả thực là no quá.. Có điều nhỏ vẫn vô cùng cảm ơn ý tốt của cậu ta, chỉ là, cái thói quen trong giờ học lấy bút chọc chọc vào tay nhỏ rồi luyên thuyên đủ thứ chuyện thật sự rất đáng ghét.. đáng ghét..
* * *
Tiết thể dục, Vân Du và Nam Thanh sau khi chạy xong thì ngồi nghỉ bên ghế đá.
"Ơ.. cũng sắp đến giáng sinh rồi nhỉ?" Du quay sang nói với nhỏ.
"Ừ. Vài ngày nữa thôi."
"À há, cậu chuẩn bị quà gì chưa?"
"Phải tặng quà nữa cơ à? Mình tưởng Noel chỉ chúc nhau vài câu là được.."
"Thiệt thòi cho cậu quá. Trong giáng sinh, mọi người thường tặng cho người mình yêu quý một chiếc thiệp hoặc món quà nào đó. Noel này mình định tặng quà cho anh Thành mà không biết nên chọn gì.. Giúp tí đi.."
"Ờ.. ờm.. hay là, khăn quàng cổ tự đan? Thế nào?"
"Được đấy, mà cậu có định tặng quà cho ai đó không? Đôi găng tay cho mùa đông thêm ấm.. hehe.." Vân Du bất giác cười.
"Mình thì biết đan cái quái gì đâu.." Nam Thanh ái ngại. À đúng rồi, giờ nhỏ mới nhớ ra là chưa trả Uy Long sợi dây chuyền.. aizzzz chầy bửa quá rồi.. Nhân cơ hội này có thể trả cho cậu ta, tiện thể chuộc lỗi vụ khiến cậu ta phải vào bệnh viện.. nhưng vấn đề là mấy chuyện may vá này nhỏ hoàn toàn không biết.
"Lo gì, cậu yên tâm có chụy đây thì ok hết.." Cô bạn liền nháy mắt.