Nhưng Lục Dã lại rất thích như thế này, yên tĩnh một chút, lại không lo cô tức giận, anh còn hận không thể tháo luôn chân ga ra, phanh xe mới là tốt nhất.
Mạnh Vân không để ý tâm tư của anh lắm.
Trên mặt cô vẫn còn hơi đỏ đỏ nên không dám nói gì cả, cô yên lặng ra bên ngoài.
Màn mưa trong đêm đúng là một cảm giác khác biệt.
Mạnh Vân đang nghĩ lung tung thì Lục Dã dừng xe ở giao lộ.
Mắt cô vô thức nhìn đến phía trước, giữa dòng xe cộ đông đúc, ánh mắt Mạnh Vân dừng lại ở một góc.
“… Tiểu Thất?”
Trời đổ mưa ngày càng lớn, rất khó nhìn nhưng đối với Qúy Hiểu Thích thì cô không thể nhầm được. Chỉ cần nhìn thấy sườn mặt cũng đủ nhận ra, người đang đứng ở ven đường là cô ấy.
Lục Dã cũng nhìn theo hướng Mạnh Vân chỉ.
Cách đó không xa, Qúy Hiểu Thích đang loay hoay cầm một chiếc ô màu đen, che cho người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh.
Người đàn ông kia mặc cảnh phục đứng trong màn mưa, là cảnh sát giao thông, rất lâu rồi mới thấy có cảnh sát giao thông đứng ở đây, có lẽ bởi vì trời mưa to nên sợ xảy ra tai nạn.
Chiều cao của Qúy Hiểu Thích có thể cho là cao, nhưng anh cảnh sát kia dường như lại còn cao hơn hẳn, nhìn từ xa cũng tầm mét chín trở lên. Qúy Hiểu Thích chật vật giơ ô lên, cô ấy và anh cảnh sát kia lại không thể đứng thân cận được, mà mưa lại quá to nên hai người đều bị ướt.
Trong lúc Lục Dã đang dừng lại chờ đèn đỏ thì hình như Qúy Hiểu Thích đang nói gì với người đó, sau đó lại có chút không vui nhưng vẫn cố chấp giơ ô lên.
Mạnh Vân nhìn thấy vậy thì không đành lòng, cô cầm ô chuẩn bị mở cửa đi xuống.
Ngay lập tức Lục Dã tóm lấy cổ tay của cô.
“Đừng đi.”
“Nhưng mà Tiểu Thất dính mưa…”
Lục Dã ấn cô ngồi xuống, ánh mắt nghiêm nghị, “Không cần đi. Chắc chắn cô ấy sẽ không muốn em nhìn thấy những lúc xấu hổ như thế này đâu.”
“Nhưng mà…”
Vành mắt Mạnh Vân đỏ lên.
Cô không ngốc đến nỗi thế, thật ra hình ảnh này rất quen thuộc, bộ dạng bây giờ của Qúy Hiểu Thích cũng của là cô của năm đó vừa ngu ngốc vừa cố chấp.
Không có được nhưng cũng không cam lòng buông tay, chỉ hận không thể moi tim ra xem anh ấy nghĩ gì… Chuyện này rất giống khi đó, chỉ là đổi vị trí mà thôi.
Mạnh Vân nhớ đến lúc Qúy Hiểu Thích ở bên cạnh khi cô gọi điện cho Ngụy Tống Từ, nhưng anh ấy chỉ lạnh nhạt nói ba chữ “Thật xin lỗi”, khi ấy hai mắt của cô đã đỏ hoe, là Qúy Hiểu Thích đã ôm cô, như một đại tỷ đầy khí phách.
“Vân Vân, không cần theo đuổi anh ta! Anh ta có gì tốt chứ, chỉ toàn làm cậu khổ sở thôi! Đừng để ý anh ta nữa, biết không?”
Lúc ấy Mạnh Vân vừa xấu hổ lại vừa mất mát, một câu cũng không nói nổi.
Cho nên cô hiểu lời mà Lục Dã nói.
Tuy là thân nhưng không phải chuyện gì cũng có thể chia sẻ được, cũng không phải vì có khoảng cách, chỉ là cả hai chỉ muốn chia sẻ những kỉ niệm vui vẻ cho nhau thôi.
Lục Dã không cho cô cơ hội do dự, vừa lúc đèn đỏ hết giờ thì anh liền dẫm chân ga, lái xe đi khỏi giao lộ.
Mạnh Vân lại cảm thấy khó chịu.
Nay đúng là một ngày mưa phiền phức.
…
Chỉ là hôm sau Mạnh Vân đến chỗ Qúy Hiểu Thích lại không thăm dò được chuyện gì.
Qúy Hiểu Thích vẫn như mọi ngày, có lẽ là cô ấy không định nói chuyện đó ra.
Mạnh Vân thở dài, cũng không hỏi nhiều nữa.
Cô ở nhà nghỉ ngơi hai ba ngày, nhưng chưa đến cuối tuần thì Mạnh Vân nhận được điện thoại từ trường học.
Cô nghe máy, đầu dây bên kia là giọng của hiệu trưởng.
Mà giọng của ông ấy lại hơi kỳ quái, “Cô Mạnh, mấy ngày nay cô thế nào? Cô có rảnh không?”
Mạnh Vân sửng sốt, cô còn nghĩ là ông ấy muốn gọi cô để thông báo thôi việc, vậy nên cô nghiêm túc trả lời: “Lúc nào tôi cũng rảnh.”
“Thật tốt quá, sang tuần cô đi làm đi! Tôi còn sợ cô Mạnh đang đi chơi xa, quên luôn chuyện đi làm!”
“…”
Chuyện này là sao?
Mạnh Vân còn đang tính sẽ làm một cái CV nữa để đi xin việc ở chỗ khác, nhưng hiệu trưởng nói hai ba câu đã thuyết phục được Mạnh Vân đang mơ mơ màng màng, cô gật gù đồng ý, vậy là tuần sau sẽ đi làm lại.
“Coi như tuần này là nghỉ phép có lương đi! Cô Mạnh, sau này lại phiền cô rồi!”
Mạnh Vân không nghĩ mọi chuyện lại thành như thế này, cô do dự một chút, rốt cuộc vẫn phải hẹn cô Trương đi ăn một bữa.
Khi không phải đi làm thì cô Trương ăn mặc trông vô cùng trẻ trung.
Mạnh Vân mới phát hiện ra cô Trương thật ra đúng là một mỹ nữ, chỉ là ở trường cô ấy luôn nghiêm khắc, cau có, ăn mặc lại đúng quy định nghề nghiệp nên nhìn không được dịu dàng lắm.
Cô Trương thấy cô thì cười nhẹ nhàng, “Cô Mạnh.”
Sau đó Mạnh Vân mới kể chuyện này cho cô Trương.
Cô Trương chỉ nhìn cô cười như không cười, “Cô Mạnh, tôi không biết phải nói cô ngốc hay đang giả vờ nữa… Chuyện này đâu thể tùy tiện nói được? Nếu nhà có bối cảnh thì nên che giấu một chút, nào có ai như cô đâu.”
Mạnh Vân “Hả” một tiếng, mặt hơi đỏ lên, sau đó lại không vui, “Nhưng thật sự là không bối cảnh gì cả mà… Tôi còn tưởng trong trường xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu ý của hiệu trưởng là thế nào nữa, sao lại…”
Tuy rằng cô không có nhiều kinh nghiệm ra ngoài xã hội, nhưng cô cũng hiểu, những nhà có điều kiện như nhà Trần Hi, cho dù là chuyện gì thì cũng không nên chọc vào.
Thật ra nếu nhà trường cho thôi việc cô thì cô cũng không hề trách hiệu trưởng, Mạnh Vân cũng không cảm thấy có gì để trách cả, ông ấy muốn loại bỏ gánh nặng của trường học, cũng không thể đắc tội với nhà bên kia được.
Cô Trương suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
“Chắc chỉ còn cách hỏi hiệu trưởng thôi…”
Câu này nói ra có hơi buồn cười, thế nên bữa cơm này cứ thế trôi qua, sau đó cô Trương có nói cho Mạnh Vân một chuyện.
Mạnh Vân nghe xong thì ngạc nhiên đến nỗi mở to mắt.
“Nghe nói bố mẹ Trần Hi và mẹ Ngô Giai Giai đều là bạn học đại học, lúc đó bố Trần Hi thích mẹ Ngô Giai Giai, nhưng sau đó không biết tại sao mà mọi chuyện lại thay đổi, mẹ của Ngô Giai Giai còn chưa tốt nghiệp đã đi lấy chồng rồi.”
Cô Trương ngày thường không hay quan tâm những chuyện riêng của phụ huynh học sinh lắm nhưng không thể nói là cô không biết gì được.
Những trường học tư nhân như thế này có rất nhiều nhà quen biết nhau, đa số là nhà có điều kiện trở lên, còn có cả nhà rất giàu với con ông cháu cha, cũng có thể coi là một xã hội nhỏ.
Nhà của Trần Hi được như thế này thì cũng có không ít người đỏ mắt, vậy nên người ta muốn bới móc chuyện quá khứ của nhà bọn họ cũng không phải chuyện lạ.
“Tôi cũng mới biết được mấy ngày thôi, có một phụ huynh nói chuyện với tôi, hôm đó mẹ Ngô Giai Giai gặp mẹ Trần Hi ở cổng trường, hình như bọn họ còn suýt cãi nhau nữa.”
Mạnh Vân suy nghĩ một chút, có thể là do mẹ Trần Hi đã nghĩ theo hướng khác nên mới ghen ghét mẹ Ngô Giai Giai như vậy.
Chứ không với tư cách là người thắng cuộc, chắc chắn bà ấy sẽ không đễn nỗi phải nói những chuyện như thế với con trai mình.
Nhưng nói chuyện với cô Trương xong thì tâm trạng của Mạnh Vân cũng tốt lên không ít.
Cho dù chuyện này có thành thế nào thì lúc đi làm lại, có lẽ cô sẽ đến xin lỗi Trần Hi thêm một lần nữa.
Bởi vì nghe xong chuyện của mẹ Trần Hi, Mạnh Vân lại cảm thấy Trần Hi cũng rất đáng thương.
Mạnh Vân đi dọc đường đang nghĩ xem thứ hai nên làm gì, tiện đường cô đi mua đồ để về nhà chuẩn bị cơm tối luôn.
Nhưng khi mới đi đến chợ thì điện thoại của cô vang lên.
Mạnh Vân sờ túi tìm điện thoại.
Ai gọi vào giờ này nhỉ… Qúy Hiểu Thích à? Hay là Lục Dã?
Cuộc sống của cô cũng không có gì thú vị, ngày thường trừ shipper giao cơm hộp ra thì cũng không có nhiều người gọi cô. Vậy nên khi có điện thoại cô cũng đại khái đoán ra được là ai.
Nhưng lần này thì sai rồi.
Mạnh Vân im lặng chốc lát nhìn màn hình điện thoại hiển thị “Mẹ”
Chờ chuông vang lên một lúc lâu thì cô mới đi vào ven đường nghe máy, cô nhẹ nhàng nói, “Mẹ à”
“Mạnh Vân? Sao lâu vậy mới nghe máy?”
Mạnh Vân vừa định giải thích thì hình như đầu dây bên kia không muốn nghe, bà thuận miệng oán trách vài câu, sau đó vào chủ đề chính luôn, “Em mày muốn mua một căn nhà trên thành phố, muốn dùng tên mày để vay một chút, nó chưa tốt nghiệp, cũng không có công việc ổn định nên…”
Thời tiết ngày càng nóng lên thì phải.
Mạnh Vân chưa bao giờ cảm thấy nóng hơn bây giờ.
Nóng đến nỗi cô muốn chạy ra ngoài trời để mưa xối cho một trận.
“… Mày có nghe không đấy?”
Mạnh Vân nói nhẹ nhàng, còn có chút yếu đuối, “Con vay tiền của mẹ nuôi còn chưa trả hết, bây giờ con không thể cho vay…”
“Không cần tiền của mày, chỉ là dùng tên mày thôi, tao có tiền, không cần mày đưa tiền!”
Trời mau mưa đi.
Mạnh Vân càng bất lực mong chờ.
Cô nghe bà nói một lúc, sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng cúp máy.
Mạnh Vân sờ lên khuôn mặt mình, hơi ướt…
Vì sao vậy? Nhưng trời đâu có đổ mưa?
Ở một chỗ khác, Lục Dã đã đi gặp Ngụy Tống Từ.
Ngụy Tống Từ sau khi về nước thì càng ngày càng lạnh lùng, nhìn qua là thấy khó gần.
Lục Dã khoa trương xoa xoa cánh tay, “Lạnh muốn chết, chỗ nào có đầu ba trăm thì chỗ đấy không cần điều hòa.”
Ngụy Tống Từ nở nụ cười, “Mấy năm nay thế nào?”
“Vốn là không tốt, nhưng gần đây thì rất tốt.”
“Sao? Thăng chức? Yêu đương?”
Lục Dã nở nụ cười, “Người anh em à, chuyện này tôi còn đang hận không thể công bố cho cả thế giới biết đây, nhưng với cậu thì tôi lại không biết nên nói thế nào, không biết vì sao nữa.”
Ngụy Tống Tư sửng sốt một chút, nhíu mày nhìn Lục Dã.
Câu này của Lục Dã anh đã từng nghe qua, là hồi học đại học.
“Người anh em à, có chuyện này tôi muốn nói với cậu, nhưng không biết nói thế nào… Chậc, tôi thích Mạnh Vân, nếu hai người mà không thành đôi thì tôi sẽ theo đuổi cô ấy.”
Yên tâm đi quý dị (¬_¬) sắp đến lúc yêu nhau rồi.