• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em đi tắm đi, anh còn việc cần xử lí." Hắn nhẹ nhàng nói với cô.

"Vũ Nghiêm anh bắn ông ta chết rồi sao?" Tử Nguyệt hoang mang nhìn hắn hỏi.

Hắn biết cô sợ, Vũ Nghiêm xoa đầu cô trấn an: "Không sao, em hãy quên đi."

Hắn rời khỏi rồi, nhưng Vũ Nghiêm có nằm mơ cũng không ngờ sự việc ngày hôm nay đã tống hắn vào tù.

"Vũ tiên sinh đây là lệnh bắt giữ, mời anh đi cùng chúng tôi." Cảnh sát rất máy móc nói với hắn.

Vũ Nghiêm đang uống trà cũng ngạc nhiên không kém, hắn nhàn nhã hỏi lại: "Các người lại bắt tôi tội hiếp ***, hay là cướp của?"

"Xin ngài hợp tác, chúng tôi có lệnh bắt tạm giam anh về hành vi giết người."

Vũ Nghiêm tắt hẳn nụ cười, ánh mắt hắn nhìn cô có chút kì lạ.

"Cô Tử đây chính là người tố cáo anh, cô ấy là nhân chứng tận mắt nhìn thấy anh giết đội trưởng Trần." Người cảnh sát nói xong thì a Thập lập tức muốn tính xổ với cô.

Vũ Nghiêm hắn bị còng tay dẫn đi, cô cũng được mời về điều tra. Lúc hắn nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng, không phải căm ghét mà chính là thất vọng tràn trề.

Trong phòng tra khảo, cô mặc bộ cảnh phục ngồi đối diện hắn. Vũ Nghiêm cười khẩy, hắn nói: "Sớm biết em mặc cảnh phục đẹp như vậy, anh đã mua cho em mấy bộ, đồ y tá, hầu gái đều không hợp với em."



"Anh Vũ xin anh giữ trật tự." Cô ho ho mấy tiếng nhắc nhở.

Vũ Nghiêm không nói nữa mà nhìn cô chăm chú, Tử Nguyệt mới nói: "Anh mau nhận tội đi để được khoan hồng, lão ngũ đã khai toàn bộ rồi."

"Cửa này là cửa tử, em hiểu rõ mà. Anh chỉ muốn hỏi em một điều, em trả lời anh được không?"

Tử Nguyệt nhìn hắn, tại sao đứng trước cái chết hắn lại bình tĩnh đến vậy?

Cô nghĩ lúc gặp lại hắn sẽ muốn bóp chết cô chứ?

Nhưng hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt đó, cái ánh mắt yêu thương nuông chiều mà trước giờ hắn vẫn luôn như vậy.

"Anh nói đi, nếu được tôi sẽ trả lời."

"Tình cảm của em trong thời gian qua dành cho anh có thật lòng không?"

"Anh Vũ chuyện này tôi nghĩ không quan trọng lắm đối với anh. Anh nên mời luật sư bào chữa cho anh thì hay hơn." Tử Nguyệt gạt sang chuyện khác.

"Không cần, em nói gì thì là cái đó. Anh không cần luật sư."

Tử Nguyệt không muốn tiếp tục thế này nữa, cảm giác của cô lạ lắm, không vui vẻ như những lần cô tưởng tượng.

Chẳng thà hắn ghét bỏ cô, gáo thét chửi rủa cô chí ít sẽ dễ chịu hơn là hắn cam tâm tình nguyện như bây giờ. Cảm giác của cô giống như là cô đang tự tay ép chết hắn vậy, cô không muốn ép chết hắn. Là chính tay hắn dồn hắn vào con đường cùng.

"Vậy anh đợi ngày hầu tòa đi."

"Được, em đến gặp Từ Khiêm một chuyến đi. Đây là nguyện vọng của anh."

Trước khi đi hắn nói với cô như vậy, Tử Nguyệt cũng không có trả lời.

Từ Khiêm là bác sĩ riêng của hắn, anh đối với cô cũng có chút quan hệ thân thiết. Tính tình anh vui vẻ, dễ bắt chuyện nhất, hồi đó cô hay cùng anh nói chuyện phiếm.



"Thật không ngờ cô còn dám hẹn gặp tôi." Từ Khiêm kéo ghế gọi rượu.

Tử Nguyệt nhìn anh, sau đó cười nhạt: "Anh ta nói tôi đến gặp anh, có chuyện gì sao?"

"Đưa cho cô cái này."

Từ Khiêm lấy trong túi áo ra hộp trang sức nhỏ, cô cầm lấy mở ra xem đó là chiếc nhẫn kim cương cực kì lấp lánh.

Tử Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

"Đại ca đích thân vào nhà máy làm cho cô, thật không ngờ cô phản anh ấy." Từ Khiêm nói giọng châm chọc.

Tử Nguyệt đẩy lại cho Từ Khiêm hộp trang sức, cô nói: "Tôi không cần."

"Vứt đi nếu cô muốn, tôi không có trách nhiệm giữ nó." Anh đay nghiến.

"Thời gian anh đay nghiến tôi thì tới nói với anh ấy vài lời sẽ tốt hơn đấy."

"Mẹ khiếp cô có trái tim không vậy?" Từ Khiêm không nhịn được liền chửi thề mấy tiếng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy anh thô lỗ, cọc cằn. Vì một kẻ máu lạnh như Vũ Nghiêm? Cô luôn thắc mắc vì sao đàn em của hắn lại trung thành với hắn đến mức ấy?

Một kẻ giết người không gớm tay lại được người khác tôn sùng?

Tử Nguyệt vẫn ngồi im lặng, anh lại nói: "Cô đúng là máu lạnh vô tình, ngày đó đại ca ra tay cũng là do cứu cô. Vậy mà cô lấy oán báo ân, đem cái clip đó đi tố cáo anh ấy?"

"Anh ta giết bao nhiêu người rồi, nên đền tội thôi." Tử Nguyệt nói vậy nhưng trong lòng vẫn khó chịu, nghĩ tới hắn lại cực kì khó chịu. Anh nói không sai, hắn cứu cô nên mới khinh suất tự tay giết người.

"Những kẻ đó đáng chết! Được rồi, tôi không muốn nói với cô nữa. Tôi bận!"

"Anh không mời luật sư à?" Tử Nguyệt đổi chủ đề.

Từ Khiêm uống cạn ly rượu, anh nói: "Đại ca nói không cần chạy án, cô nghĩ chuyện này khó dễ được anh ấy sao?"

"Từ Khiêm, anh ta sẽ bị xử chết đó. Anh nghĩ đại ca của anh là thần thánh phương nào? Giết người thì đền mạng đó là quy luật rồi. Nếu anh mời luật sư anh ta có thể giảm nhẹ tội, may mắn sẽ được chung thân."

Tử Nguyệt nói xong cũng rời đi, Từ Khiêm này đúng là ngốc còn nghĩ hắn có thể thoát ư?

Tử Nguyệt vì bảo đảm an toàn nên ở lại nhà của a Lực, anh cũng như cô là cảnh sát ngầm của tổ chức. Có anh bảo vệ dĩ nhiên là yên tâm hơn, giới hắc đạo còn đang nháo nhào tìm cô tính sổ.

"Sự việc tiến triển thế nào rồi?"

"Sao ông tới đây? Định làm trò ngu ngốc như vậy?"

"Cút đi, trước khi làm hư bột hư đường."

"Ngủ rồi, vài ngày nữa ra toà. Xong nhanh thôi."

Tử Nguyệt nửa đêm khát nước muốn tìm nước uống vô tình nghe được cuộc nói chuyện này. Cô nhìn qua khe cửa, hai mắt trợn tròn kinh ngạc. Kia có phải người cha đã chết của cô hay sao, ông ấy còn sống ư?

Chuyện này là như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK