• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi ức mới đó đây,

Ngoảnh đầu lại chẳng thấy.

Tìm kiếm bóng hình cũ,

Vương vấn nỗi tơ sầu.

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Cô Hạo mang Tiêu Khiết Lam vào cung chơi cho đỡ phiền chán.

Đi trên con đường rộng, tiếng xe ngựa lạch cạch không ảnh hưởng gì đến người đang ngồi trong xe ngựa. Tiêu Khiết Lam ngủ ngon lành trên đùi của Lãnh Cô Hạo, còn Lãnh Cô Hạo tuy nhắm mắt nhưng không biết hắn có đang ngủ hay không chỉ có tiếu dung vẫn cong lên.

Khi tiến vào cung, ý thức của Tiêu Khiết Lam mới thanh tỉnh lại, dụi dụi con mắt khá sưng, Tiêu Khiết Lam mất ngủ vì tối qua.. khụ khụ!! Mài miệt quá độ.

Khi vào đến cửa điện thì hoàng hậu Vân Nhu không có chút đoan trang nào mà kéo Tiêu Khiết Lam đi, bỏ mặc hai nam nhân đang đứng ở cửa điện nhìn theo cùng hàng trăm hạ thần cùng nha hoàn đang có mặt.

Khi đi, Tiêu Khiết Lam bỏ lại nụ cười nhẹ cho Lãnh Cô Hạo. Chàng yên tâm, thiếp còn có võ công kia mà, tuy vẫn không như xưa. Hì hì.

Lãnh Cô Hạo thì yêu chiều nhìn theo cho đến khi Tiêu Khiết Lam khuất bóng.

Vân Nhu lôi kéo Tiêu Khiết Lam đến tẩm điện Hải Đường của mình, tự nhiên pha cho Tiêu Khiết Lam một chung trà rồi như có như không đầy thâm ý nhìn Tiêu Khiết Lam từ đầu đến chân một lượt.

Bị hoàng hậu tỷ tỷ nhìn như vậy, mặt Tiêu Khiết Lam không biêt sao nóng lên bất ngờ. Cúi đầu nhìn vòng tay mà Lãnh Cô Hạo tặng trên tay.

“ Tỷ nghe nói muội cùng với Hạo nhi đã đồng giường cộng chẩm?” Vân Nhu nói không hề kiêng dè điều gì làm mặt của Tiêu Khiết Lam càng nóng thêm. Sao hoàng hậu lại không để ý có nha hoàn cùng hoạn quan xung quanh kia chứ, Tiêu Khiết Lam bối rối cùng xấu hổ mà cúi gầm mặt hơn.

Nhận thấy không khí có phần xấu hổ, Vân Nhu cuối cùng biết mình lỡ lời. Ách! Thật là, cái tính này của mình. Lấy tay vỗ vỗ vài cái lên miệng mình, Vân Nhu liếc nhìn tâm phúc bên cạnh một cái.

Ma ma biết sự tình, vội vàng cho người trong điện lui xuống hết, rồi cũng lui xuống theo. Khi đi còn biết ý khép cửa lại một chút.

Thấy mọi người đã lui xuống hết, Vân Nhu nhìn Tiêu Khiết Lam đầy vui vẻ hỏi: “ Sao vậy? Ta nghe nói chuyện của muội rất nhiều người quan tâm nha! Còn có người lại nói đến xa xôi rằng cược hài tử của muội cùng Hạo nhi là trai hay gái nữa đấy!!” Nghe vậy, Tiêu Khiết Lam sửng sốt, mặt đỏ như gấc.

“ Hi hi! Đừng lo, họ chỉ đang quan tâm muội thôi; tuy cách quan tâm này hơi thái quá!” Vân Nhu cười nói rồi đến bên cạnh cầm tay Tiêu Khiết Lam, dịu dàng nói: “ Lam nhi, muội chăm sóc tốt cho Hạo nhi giúp chúng ta được không? Muội không biết khoảng thời gian đó Hạo nhi làm ta cùng Phong đau lòng như thế nào đâu. Lam nhi, sinh cho hắn một hài tử; nhà ba người hạnh phúc sẽ làm hắn phần nào át đi bản chất sâu trong con người nó!” Khi nói, Vân Nhu nhìn vào gương mặt của Tiêu Khiết Lam, nhìn rất sâu. Khiến Tiêu Khiết Lam không nắm bắt được, Vân Nhu nhìn vào mắt nàng mà như nhìn vào điều gì đó.

Nhìn vào Vân Nhu, Tiêu Khiết Lam thể hiện sự lo lắng dâng lên trong đáy mắt.

“ Chắc Hạo nhi chưa kể với muội! Hazz! Lại đây, ngồi xuống thưởng trà ta kể muội nghe!” Giọng nói của Vân Nhu mang theo một tia luyến tiếc, điều gì đó khó nắm bắt làm Tiêu Khiết Lam bị cuốn hút làm theo lời nói.

“ Năm ấy, năm Hạo nhi 3 tuổi, Phong cùng ta đã 6 tuổi rưỡi. Vì ngày hôm ấy là Tiết Thanh Minh nên có hội thả lòng đèn ngoài cung. Ta vào cung từ sớm để tìm Phong, muội cũng biết ta là thế tử phi cùng là thanh mai trúc mã với Hạo nhi và Phong mà. Vì Hạo nhi muốn đi ngắm cùng Nghê phi là nương của hắn nên ta cùng Phong đi trước, đến nơi Phong bỗng cảm thấy tức ngực, vì muốn bồi ta nên Phong đợi đến tối để cho ta xem lòng đèn; vì cơn đau trước ngực Phong chuyển nặng nên ta xem dở nửa chừng phải về phủ, Phong phải vào cung. Sớm hôm sau ta nghe tin nương của Hạo nhi và Phong đã chết! Còn có Thục phi cũng không rõ nguyên nhân mà chết!” Nói đến đây, Vân Nhu quay đầu nhìn sang Tiêu Khiết Lam vẻ chần chừ.

Nàng không nghe Hạo kể, những điều Hạo muốn kể thì nàng sẽ nghe. Cũng như Hạo ít khi hỏi về quá khứ của nàng nên nàng cũng luôn tôn trọng quá khứ của chàng. Không ngờ...

Hạo cùng hoàng thượng đều là con ruột của Nghê phi với Tiên hoàng. Vì năm đó Hoàng hậu không sinh được con nên nhận hoàng đế Lãnh Cô Phong làm con thừa tự của mình. Nghê phi đau khổ chia lìa với Lãnh Cô Phong nên luôn luôn mang tình yêu thương của mình dành cho hai đứa con chuyển sang một mình Lãnh Cô Hạo khi hắn vừa mới sinh. Tiên hoàng vì thấy Nghê phi đau buồn đứa con đầu lòng mình không thể nuôi lớn nên để Lãnh Cô Hạo làm con đầu của Nghê phi.

Nghĩ đến đoạn thông tin mà nàng nghe rồi kết hợp được, ngước mắt nhìn Vân Nhu muốn nghe tiếp.

Nhận được ánh mắt kia, Vân Nhu liền đi vào hồi ức của mình kể: “ Năm đó ta không biết nguyên nhân mà Nghê phi cùng Thục phi mất mạng nên lo lắng chuyển vào cung an ủi Phong cùng Hạo một thời gian. Muội không biết tình cảnh lúc đó làm ta sợ như thế nào đâu! Phong tuy luôn giấu tình cảm của mình đối với Nghê phi nhưng ta biết hắn rất rõ, lúc đó trong mắt Phong toàn tràn đầy sự thù hận mà ta chưa từng được biết...”

....... Đây là đường phân cách kí ức.......

Vân Nhu lúc 6 tuổi chạy thục mạng qua cánh sửa mạ vàng rộng lớn, vì tư cách là Thái Tử phi tương lại nên nàng luôn có đặc cách này.

“ Phong ca ca!” Nhận thấy dáng người Phong ca ca sau cánh cửa, Vân Nhu gọi, tay xách váy lên chạy đến bên cạnh Phong ca ca. “ Phong... ca ca...” Tiếng nói nhỏ dần, ngước mắt nhìn Phong ca ca, trong lòng Vân Nhu run sợ. Phong ca ca đáng sợ quá, nước mắt rưng rưng nhìn xung quanh. Không khí nghẹt thở làm Vân Nhu nhỏ bé kìm nén không được mà bật khóc.

Mọi người sao thế này, tay nhỏ cầm lấy vạt áo Phong ca ca, Vân Nhu nép vào lòng Lãnh Cô Phong nghẹn ngào khóc.

“ Phong ca ca, Phong ca ca..., ca... ca sao vậy? Nhu nhi sợ! Hức... Hạo ca nhi bị sao ấy Phong ca ca.. hức!!”

Nghe đến đây, người trước mặt Vân Nhu bỗng cử động, nhìn bao quát trong phòng một lần. Lướt qua từng gương mặt giả tạo đang vờ khóc trước thi thể của Nghê phi, Lãnh Cô Phong cuối cùng cũng tìm được Hạo ca nhi của hắn.

Vân Nhu được Lãnh Cô Phong dắt đến góc phòng nơi Lãnh Cô Hạo đang ngôi không nhúc nhích. Lúc đó, Vân Nhu nhìn thấy thân thể gầy gò của Hạo ca nhi bất động, Phong ca ca gọi Hạo ca nhi nhưng Hạo ca nhi không phản ứng, hàng mi rũ xuống của Hạo ca nhi thấp thoáng một giọt lệ trên khóe mắt. Nhưng làm cho Vân Nhu không thể quên là giọt lệ kia chính là huyết lệ.

. . . .

“... Sau đó, Phong vì quá lo lắng cho đệ đệ mà ra sức lay gọi Hạo nhi, Hạo nhi chảy một giọt huyết lệ đó rồi cuối cùng bất tỉnh. Sau thời gian đó, ta không được vào cung vì sự biến loạn trong cung. Đến khi ta ta tròn 7 tuổi, ta mới được vào cung. Phong thì luôn luôn ôn nhu dịu dàng với ta như thuở nào nhưng... Hạo nhi ngày càng âm trầm, ít nói năng không hoạt bát nữa. Nhiều lúc trong một khoảnh khắc nhỏ ta nhận ra Phong cùng Hạo giấu ta điều gì đó. Những năm sau đó, ta sống bình thường, yên ổn với lịch trình ra vào cung học tập. Rồi ngày Tiên hoàng băng hà, ta biết mình sắp làm Hoàng hậu!” Vân Nhu kể lại ngày nhẹ nhưng trong lời nói tràn đầy sự đau thương.

“ Tam hoàng tử vì huynh trưởng là Thái tử nguyện bất hiếu diệt phụ, bất trung với Tiên hoàng là điều mọi người hay nói về Hạo nhi, lúc ấy ta không thể tin điều Hạo nhi đã làm, vì nhiều năm xa cách với Hạo nhi nên ta đâm ra chán ghét hắn vì hư tính. Thật buồn cười đúng không? Nhưng năm ta 18, trong đêm thành thân, Phong ôm ta mà khóc trong lòng ta; Phong hắn không phụ ta nhưng hắn phụ đệ đệ hắn. Vì trả thù kẻ giết nương là phụ hoàng nên cả hai huynh đệ hắn giấu ta, vì muốn ca ca hạnh phúc mà Hạo nhi sẵn sàng giết chết phụ hoàng hắn. Năm 18, ta cùng Phong thành thân. Hạo 12 tuổi đi ra biên cương...” Từng giọt nước mắt lăn trên gò má Vân Nhu, lời kể càng nghẹn ngào. Tuy đã nhiều năm nhưng tháng ngày kia thật sự rất khó để quên. Vân Nhu nàng ấy vậy mà chỉ biết sống trong hạnh phúc của Phong cùng Hạo nhi ban cho mà lại mặc đi nỗi đau của họ...

Tiêu Khiết Lam nghe đến đây, nhìn Vân Nhu khóc tay bất giác sờ khóe mắt mình. Từng giọt nước mắt không biết rơi khi nào, Tiêu Khiết Lam luống cuống lau đi.

Vân Nhu nhìn sang Tiêu Khiết Lam, cười đến dịu dàng: “ Lam nhi! Tuy ta không giúp được Hạo nhi nhưng muội hãy giúp hắn, bóng ma tâm lý của hắn chính là nương hắn. Cố gắng đừng nhắc đến nương hắn!”

Khẽ gật đầu, ngăn đi cảm giác trong lòng. Tiêu Khiết Lam nghĩ đến gương mặt luôn cười của Lãnh Cô Hạo mà đau lòng thay hắn. Có lẽ những cơn ác mộng mà hắn hay gặp đều là những kí ức cũ này.

Cuộc sống của nàng vẫn không khắc nghiệt hay đau khổ như nàng nghĩ. Nàng chỉ vì phụ thân không nhận mà đâm ra chán ghét, còn Lãnh Cô Hạo thì sao? Hắn phải chứng kiến cảnh Phụ hoàng mình đâm chết nương mình.

“ Lam nhi!” Vân Nhu gọi, nàng ngẩng đầu tươi cười với Tiêu Khiết Lam.

“ Mong muội có thể giúp hắn hạnh phúc! Cả ta và Phong đều muốn như vậy, chúng ta... có lẽ nợ hắn rất nhiều thứ!” Vân Nhu nói đến đây, không nói ra những điều sau.

Đầu gật nhẹ, gương mặt hơi đỏ vì mới khóc, Tiêu Khiết Lam mở miệng “ Vâng” một tiếng.

“ Nào, đến! Ta giúp muội trang điểm! Xem nè, khóc đến xấu!” Vân Nhu cười nói, gương mặt cũng đỏ hoen như Tiêu Khiết Lam mà chê người không biết mình.

-.-.-.-.-.-.-.-.-

Tối hôm đó, khi về phủ. Lãnh Cô Hạo nhận ra thái độ của Tiêu Khiết Lam khá lạ thường nên thử hỏi; Tiêu Khiết Lam cũng không giấu giếm đem chuyện tình buổi sáng ra kể.

Khi nghe xong Lãnh Cô Hạo cũng không có gì khác lạ, chỉ cười nhẹ một tiếng rồi tới ôm Tiêu Khiết Lam vào lòng.

“ Lam nhi! Ở bên cạnh ta là được!!”

“ Ừm!” Bàn tay vòng qua ôm lấy tấm lưng to rộng của Lãnh Cô Hạo, cảm giác an toàn làm Tiêu Khiết Lam như muốn ngừng lại thời gian.

Phật tổ a phật tổ!

Nếu mệnh con gắn liền với chàng,

Mong ngài từ bi cho chàng hạnh phúc.

Cái giá phải trả chính là sự chân thành mà con tin ngài.

Tạ ơn ngài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK