Từ khi nhận lại ông nội, Lăng Tâm Phi chuyển từ nhà Tả Ngôn sang ở nhà Triệu Phi. Ông nội cô tên thật là Triệu Phi Vũ, vì tìm kiếm gia đình con trai nên không tiện ra mặt, mà ông càng không ngờ con trai và con dâu đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, Lăng Tâm Phi được Lăng Đồng cũng chính là thuộc hạ của ông trước đây thu nhận về nuôi dưỡng, coi cô như con gái ruột, thế nhưng gia đình Lăng Đồng không may mắn, sản nghiệp nhà họ Lăng bị phá sản mà cũng không tìm được Lăng Tâm Y mọi gánh nặng gia đình đổ ập lên đầu Lăng Tâm Phi khi Lăng Đồng phát hiện bệnh, mà cũng chính vì vậy cô mới có số hận mà gặp Nam Cung Thần và Tả NGôn.
-Này..sao cậu không về nhà đi.._ Là tiếng nói của Triệu Phi Vũ, ông biết rõ tình cảm của Tả NGôn dành cho cháu gái yêu của ông, thế nhưng..ông thật không biết nói như thế nào.
-Lão triệu, ông gia sản nhiều như vậy có nuôi thêm tôi cũng không thành vấn đề.._ Tả NGôn vẻ bất cần lên tiếng, anh là vì không muốn xa Phi nhi nên mới mặt dày mà ở lại đây, 1 phút không nhìn thấy cô là anh như muốn điên rồi nha.
-Hầy…tôi thật sự không thể nói với cậu.._ Triệu Phi Vũ bất đắc dĩ nói.
-Ông nội, chị cháu đâu?_ Lăng Tâm Phi được hai người hầu dìu từ trên cầu thang xuống, cô nhìn xung quanh hỏi.
-Tâm Y nói là có việc nên ra ngoài, cháu đói chưa để ông nói đầu bếp chuẩn bị._ Triệu Phi Vũ yêu thương cháu gái đến đỡ cô từ người giúp việc, mà Tả Ngôn nghe tiếng cô cũng đồng thời xông lên.
-Dạ được.._ Lăng Tâm Phi mỉm cười gật đầu,Triệu Phi Vũ lại nhìn thấy Tả NGôn chăm sóc cho cháu gái ông rất tận tình, nên dành thời gian riêng để hai người nói chuyện.
-Phi nhi, em thấy trong người còn không khỏe không?_ Tả NGôn hỏi, ánh mắt đầy sự yêu thương.
-Em khỏe, nhưng anh không cần lam sao?_ Lăng Tâm Phi mỉm cười trả lời, mà còn chớp chớp mắt đáng yêu hỏi Tả NGôn, cô biết anh quan tâm cô, nhưng anh và Nam Cung Thần đều giống nhau ở điểm đều là người thừa kế duy nhất, thế nhưng từ khi cô về ở cùng với anh, ngoài có việc quan trọng anh mới ra ngoài, nhưng chỉ trong vòng một tiến liền trở về, còn thời gian còn lại anh đều ở nhà cùng cô trò chuyện, tản bộ.
-Đối với anh em là quan trọng nhất.._ Tả Ngôn yêu thương nói, khiến lòng Lăng Tâm Phi thật cảm động, nhưng là cô nhớ đến một người.
-Ngôn, em cám ơn anh, nhưng em không yêu anh.._ Lăng Tâm Phi cụp mắt không dám nhìn anh, đối với anh cô coi anh như là anh trai, cảm kích và mang ơn anh rất nhiều, nhưng trái tim cô đều anh hết cho Nam Cung Thần dù giờ có lẽ anh đang hạnh phúc cùng người phụ nữ khác.
-Phi nhi, ngoan, anh hiểu, anh không gấp gáp liền muốn em yêu anh ngay, anh sẽ chờ em, chờ khi nào em thật sự yêu anh._ Tả NGôn dịu dàng nói, trong mắt anh Lăng Tâm Phi có thể nhìn thấy được tình yêu mà anh dành cho cô.
-Em xin lỗi anh, Ngôn.._ Lăng Tâm Phi ôm cổ anh, nức nở nói.
-Ngốc..là vì anh em yêu.._ Anh thâm tình lên tiếng. Ôm cô càng chặt hơn, nhìn cảnh hai người ôm nhau không hiểu sao trong lòng Lăng Tâm Y cảm thấy đau, cô vừa về tới cửa liền thấy hai người đang nói chuyện, không muốn phá vỡ hai người kia cô tính xoay người đi thì nghe Lăng Tâm Phi kêu đau, cô lập tức chạy vào xem.
-Phi nhi, em làm sao?
-Phi nhi, cháu có sao không?_ Đồng loạt là tiếng nói lo lắng của ba người Triệu Phi Vũ, Tả NGôn và Lăng Tâm Y.
-Ông, cháu không sao, mọi người đừng lo..chỉ là bảo bối phá cháu…_ Lăng Tâm Phi phì cười nhìn nét mặt lo lắng của mọi người, cô thật hạnh phúc khi có những người thương yêu cô như thế, chỉ trừ trái tim cô còn nhớ đến anh, Nam Cung Thần. Dù cho Tả Ngôn có thương yêu chiều chuộng cô, thế nhưng cô không thể cho anh tình yêu của mình hiện tại.
Danh Sách Chương: