• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận thấy Thiên Tâm đã ổn định hơn, Mạc Cảnh Hiên mới lên tiếng hỏi: "Em có nghi ngờ ai không?"

"Em vẫn không nghĩ ra là người nào."

Mọi chuyện cứ như thế rơi vào bế tắc, trước khi Thiên Tâm tỉnh dậy Hàn Viễn Thiên đã báo cho anh biết tên khốn kia tỉnh dậy không lâu thì qua đời vì trúng độc lạ. Camera ghi hình trong buổi kỉ niệm đã có người nhúng tay vào làm băng ghi hình gián đoạn. Rất may mắn kẻ chủ mưu không đụng đến camera ngoài hành lang, nếu không Hàn Viễn Thiên sẽ không tìm ra cô nhanh như thế.

"Thế đêm qua em đã tiếp xúc với những ai?"

"Đa số là đồng nghiệp trong công ty. Rất nhiều người mời nước trái cây em, nên em không rõ."

Nhắc tới mời nước trái cây, trong đầu Thiên Tâm hiện lên một hình bóng khả nghi, cô vội nói: "Lệ Trữ, cô ta mời rượu em nhưng em không uống nên cô ta đổi sang nước trái cây cho em. Sau khi em uống ly nước đó thì cơ thể liền có phản ứng."

Lệ Trữ, nếu thật sự là cô ta thì rõ ràng là chán sống rồi. Dám động vào vợ anh.

Thiên Tâm lại nói thêm: "Nhưng không đúng, ly nước trái cây là do lúc phục vụ tình cờ đi ngang mang đến."

Mạc Cảnh Hiên thu lại dáng vẻ lạnh nhạt. Ôm lấy cô, dịu dàng nói: "Đừng nghĩ nữa, anh sẽ tìm ra kẻ hãm hại em. Nói anh nghe, có chỗ nào không khỏe nữa không?"

Thiên Tâm lắc đầu, cô chỉ là hơi sợ. Nếu như chậm một tý nữa thì cô không biết sau này phải đối mặt như thế nào với anh khi thân thể đã không còn trong sạch.

Kể từ hôm đó, Mạc Cảnh Hiên chính thức cấm cửa Thiên Tâm, không cho phép cô đi làm. Nếu cô cảm thấy quá buồn chán anh sẽ đưa cô đến Mạc thị cùng anh. Anh không cho phép Thiên Tâm rời khỏi nhà một mình. Cô muốn đi đâu thì anh sẽ đưa đi, hoặc là có vệ sĩ đi cùng anh mới cho phép.

Thiên Tâm đến Mạc thị cùng anh được hai tuần thì không đi nữa. Đến đó rất nhàm chán, cô thà ở nhà ngủ vẫn sung sướng hơn

Gần đây Mạc Cảnh Hiên rất hay đi xã giao, khi trở về thì gần 11h. Chủ nhật anh vẫn tăng ca, không ở nhà thường xuyên như trước nữa. Mới đầu Thiên Tâm thấy đây là chuyện rất bình thường, nhưng đêm hôm qua khi anh trở về trên người còn lưu lại mùi nước hoa hồng, đây là loại nước hoa dành cho phái nữ. Cô dò hỏi thì anh bảo là lúc đi vào quán bar có đụng trúng một cô gái. Cô hỏi anh đụng vào bên nào, anh bảo là bên phải nhưng mùi nước hoa lan khắp áo vest, chỉ có ôm người ta hoàn toàn vào người mới như thế.

Nhưng Mạc Cảnh Hiên là người ưa sạch sẽ, tuyệt đối không dễ dàng để người lạ chạm vào mình. Trừ phi, người đó là người thân thuộc với anh. Nhưng trên đời này phái nữ mà thân thuộc với anh ngoài cô ra thì còn ai nữa chứ? Trừ khi cô gái kia trở về rồi. Không, cô ta chết rồi. Người hiện giờ Mạc Cảnh Hiên yêu là Bạch Thiên Tâm.

Cả đêm đó Thiên Tâm trằn trọc mãi không ngủ nổi? Cô quyết định phải làm rõ chuyện này. Thiên Tâm nhờ Hàn Viễn Thiên điều tra xem gần đây Mạc Cảnh Hiên hay lui đến những nơi nào. Kết quả chụp được là anh thường đến căn biệt thự vùng ngoại ô. Người sống trong đó là một cô gái, người con gái trong ảnh rất giống cô. Vậy là Hàn Viễn Thiên liền mắng cô rãnh rỗi nên tìm cách trêu chọc, phát cơm chó cho cậu ta ăn. Nhưng khi nhận được tấm ảnh kia, Thiên Tâm đã rất sốc.

Cô gái đó chưa chết, cô ấy trở về rồi.

Mạc Cảnh Hiên thường xuyên không ở nhà là đến ở bên cô ta ư?

Hôm nay anh đi làm rất sớm, Thiên Tâm nghe tiếng xe rời đi liền tỉnh dậy. Cô liền đi thẳng qua thư phòng anh. Đây là lần thứ hai cô bước vào đây, bình thường anh không cho phép ai vào, bởi vì tôn trọng anh nên cô đã làm theo. Hôm nay vào đây là vì mục đích muốn tìm tấm ảnh rõ mặt cô gái kia, Thiên Tâm tìm quanh một vòng vẫn không thấy đâu. Khi sắp bỏ cuộc thì có một phát hiện bất ngờ, phía sau tủ rượu để một bức ảnh rất lớn. Cô lôi tấm ảnh ra rất khó khăn vì nó rất nặng.

Thiên Tâm sững sờ nhìn tấm ảnh kia, đây là ảnh cưới. Chú rể là chồng cô nhưng cô dâu lại không phải cô.Người này là cô gái mà Giai Giai nhắc đến ư? Quả thật cô gái này giống cô y như lời Giai Giai nói.

Phía dưới góc phải tấm ảnh còn ghi tên hai người họ. Cô gái này tên Châu Hiểu Linh.

Nơi ngực trái Thiên Tâm đau nhói, tấm ảnh này đã nói lên lời Giai Giai nói hoàn toàn là sự thật. Anh vẫn chưa quên được cô gái kia, anh chỉ xem cô là thế thân của người anh yêu. Tất cả sự nuông chiều, yêu thương của anh dành cho cô là do cô giống Châu Hiểu Linh.

Ha. Ông trời đúng thật là đang trừng phạt cô. Tại sao cả hai kiếp người, hai người đàn ông cô yêu đều phản bội cô?

Cạch.

Cửa thư phòng mở ra, Mạc Cảnh Hiên thấy Thiên Tâm thì giật mình, anh nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô liền không hiểu gì. Đến khi tầm mắt anh dời đến bàn tay đang cầm bức tranh thì trong lòng anh nổi lên cảm giác sợ hãi chưa từng có.

"Bã xã nghe anh giải thích." Giọng anh trở nên gấp gáp, anh bước đến định nắm tay Thiên Tâm thì cô liền hất ra.

"Em chỉ cần anh trả lời em một câu thôi."

Anh im lặng chờ cô nói tiếp.

"Anh có yêu em không?" Không đợi anh trả lời, cô bật cười rồi nói tiếp: "À không, người anh yêu là Châu Hiểu Linh. Bởi vì em có gương mặt giống cô ấy nên mới được anh để mắt đến."

Mạc Cảnh Hiên tiến lên một bước, cô lại lùi về sau một bước, "Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Nghe lời anh đừng gây sự vô cớ nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK