Lão mù nói xong, Nam Phong ngẩn người ra, câu vừa rồi của lão mù “có thể nhớ bấy nhiêu hay bấy nhiêu” tràn ngập sự bất đắc dĩ, điều này nói lên lão mù đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
- Sư phụ, Thái Thanh tông cách chỗ này xa không?
Nam Phong hỏi.
Lão mù đoán được Nam Phong đang nghĩ gì, khoát tay nói:
- Đừng nói ngươi không có khả năng thoát khỏi tai mắt Lâm Chấn Đông, cho dù ngươi có thể an toàn đến Thái Thanh sơn thì cũng không mời được viện binh.
Nam Phong không hỏi vì sao, hắn đã sớm biết lão mù và sư môn quan hệ không tốt, nhưng hắn không nghĩ quan hệ hai bên lại xấu đến mức như thế. Nếu lão mù gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì đối phương cũng không ra tay cứu giúp.
- Lâm Chấn Đông cũng chưa từng thấy qua Thái Huyền chân kinh…
Lão mù cắt đứt lời Nam Phong:
- Lâm Chấn Đông là kỳ tài võ học, từng đọc qua tất cả kinh văn tu hành của Tam Thanh, có phải là Thái Huyền chân kinh hay không, có phải chân kinh bị xuyên tạc hay không đều không thể gạt được hắn.
Nam Phong uể oải cúi đầu:
- Sư phụ, người động thủ cùng Lâm Chấn Đông, chẳng lẽ đến một chút phần thắng cũng không có?
Lão mù lắc đầu:
- Thiên Sát Chưởng của Lâm Chấn Đông cương mãnh bá đạo, tu vi linh khí nằm giữa Cư Sơn và Động Uyên, mặc dù mắt ta còn thì cũng chỉ có thể đấu ngang tay.
- Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Nam Phong hỏi, đánh không lại, trốn cũng không thoát, lại mời không được viện binh, quả nhiên không còn biện pháp nào.
Lão mù cười cười:
- Nam Phong, tâm nguyện lớn nhất trong đời của ngươi là gì?
- Dạ?
Nam Phong không hiểu câu hỏi của lão mù.
- Ngươi muốn cái gì nhất?
Lão mù hỏi.
Nam Phong không lập tức trả lời, vấn đề lão mù hỏi hắn chưa bao giờ nghĩ tới, giờ đột nhiên hỏi hắn muốn làm nhất cái gì, hắn không trả lời được.
- Làm người trên đời, quan trọng nhất là biết mình muốn cái gì.
Lão mù nói.
- Dạ.
Nam Phong gật đầu.
- Nhắc lại lời ta vừa nói một lần.
Ngữ khí lão mù rất nghiêm túc.
- Làm người trên đời, quan trọng nhất là biết mình muốn cái gì.
Nam Phong vội vàng lặp lại.
- Ngươi muốn cái gì nhất?
Lão mù hỏi.
- Con muốn không bị khi dễ.
Nam Phong cẩn thận từng li từng tí đáp.
Lão mù nhíu mày lắc đầu:
- Chuyện này là tâm nguyện của ngươi?
Thấy lão mù nhíu mày, Nam Phong vội vàng đổi giọng:
- Con còn muốn hành hiệp trượng nghĩa, trợ giúp người khác.
Lão mù nghe xong, mày nhíu càng chặt, ngữ khí càng thêm nghiêm khắc:
- Ngươi đang gạt ta hay đang lừa gạt chính mình?
Nam Phong có chút bối rối, hắn không hiểu tại sao lão mù lại hỏi chuyện này, hắn vốn là tên ăn mày, ước muốn đều là được ăn no, nào có chí hướng gì lớn. Hắn nói không muốn bị khi dễ đã là chí hướng lớn rồi, kỳ thật, tâm nguyện lớn nhất của hắn là có cơm ăn, áo mặc.
- Chỉ có định ra mục tiêu cho mình mới có thể nỗ lực.
Lão mù gợi ý.
Nam Phong có cái hiểu cái không, chỉ có thể gật đầu đáp.
Lão mù lại thở dài, sự thất vọng thể hiện trên mặt rất rõ ràng.
Thấy lão mù thất vọng, Nam Phong rất sốt ruột:
- Sư phụ, con hiểu ý người, chỉ có định ra mục tiêu cho mình mới có thể nỗ lực. Có điều hiện tại con còn chưa nghĩ ra mình muốn làm gì.
- Tuổi ngươi còn nhỏ, cũng không thể trách ngươi.
Ngữ khí lão mù hơi trì hoãn:
- Ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ làm cái gì cũng không được chần chừ, nhân sinh nhìn qua tưởng như rất dài nhưng thật sự lại rất ngắn, cả đời đã khó có thể làm tốt một việc, nếu nay Tần mai Sở(*), thay đổi bất định. Vậy sẽ phí thời gian cả cuộc đời, cuối cùng nhận lại chỉ là hai bàn tay trắng.
(*) Tráo trở bất thường.
Lão mù nói xong, Nam Phong vội vàng nói tiếp:
- Con hiểu rồi sư phụ, ý người là bảo con làm việc phải chuyên tâm.
Lão mù gật đầu:
- Ta truyền thụ những kinh văn vô cùng huyền diệu này cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, chúng là gốc rễ để ngươi an thân lập mệnh.
- Phải, sư phụ.
Nam Phong gật đầu đồng ý.
Lão mù đứng dậy, đi về phía giường sưởi, Nam Phong đi qua đỡ lão mù ngồi xuống giường.
Giảng kinh được thực hiện trong đêm, trong phòng đèn tắt, thanh âm lão mù rất nhỏ. Bởi vì pháp thuật không truyền sáu tai, lão mù làm vậy tất nhiên là phòng ngừa kẻ khác nghe trộm.
Nam Phong nghe xong câu đầu tiên lập tức sợ hãi, lão mù nói câu kinh văn này rất khó đọc, hắn nghe hoàn toàn không hiểu. Nếu lão mù biết hắn nghe không hiểu, rất có thể sẽ quở trách hắn.
- Sư phụ, con không rõ những câu này có ý gì.
Nam Phong cả gan nói.
Nhưng hắn không ngờ lão mù lại không tức giận, chỉ thấp giọng nói:
- Trước mắt nhớ trong đầu, sau này ắt hiểu.
Học bằng cách chỉ việc ghi nhớ mặc dù có chỗ khó khăn nhưng so với lý giải, lĩnh ngộ thì còn dễ hơn nhiều. Lão mù nói một câu, hắn đọc theo một câu, chỗ nào hắn phát âm không đúng, lão mù sửa lại.
Đầu tiên, lão mù giảng là Động Thần chân kinh, bộ kinh này rất dài, chừng hơn ba trăm câu, hơn nửa buổi tối Nam Phong mới miễn cưỡng nhớ được một phần ba.
Nửa đêm còn lại, lão mù ngủ trước, Nam Phong không dám ngủ, trong đầu hắn đều là “Tư thần luyện dịch, lệnh ngã thông chân, tâm thần đan nguyên, hầu thần hổ bí”, toàn là câu khó đọc lưu loát, hắn sợ ngủ sẽ quên.
Không ngủ là để niệm nhiều lần, tăng cường trí nhớ nhưng hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại. Không có lão mù sửa, số lần hắn niệm bị nhầm chỗ ngày càng nhiều, cuối cùng trong đầu toàn bộ là một “chậu bột nhão”, toàn bộ những câu vất vả ghi nhớ đều quên béng.
Sáng sớm hôm sau, lão mù bảo hắn đọc thuộc lòng, Nam Phong miễn cưỡng đọc vài câu rồi không làm sao đọc tiếp. Lão mù tức giận, nghiêm khắc khiển trách.
“Chỉnh đốn thỏa đáng” xong xuôi, hai người lại lần nữa lên đường, lão mù ngồi trong xe tiếp tục truyền thụ. Lúc này, Nam Phong đã học xong đánh xe nên ngồi trên càng xe nghiêm túc nghe giảng.
Ngày hôm nay, Nam Phong cứ thấp tha thấp thỏm, đọc sai bị lão mù nghiêm khắc quát lớn, càng quát hắn càng khẩn trương, càng khẩn trương lại càng không nhớ được. Đến mặt trời lặn lão mù vẫn không nghỉ, tiếp tục ép hắn đọc thuộc lòng.
Cuối cùng Nam Phong thật sự chịu không nổi, đã có ý muốn rút lui:
- Sư phụ, người từng nói tư chất con không tốt, có lẽ con không có năng khiếu tu đạo luyện võ.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt lão mù âm trầm.
Nam Phong thấy lão sắp tức giận, vội vàng chuyển hướng chủ đề:
- Sư phụ, người khát nước rồi, con đi rót nước.
Thấy hắn sợ hãi, lão mù mềm lòng, cũng không răn dạy hắn:
- Tư chất xấu chỉ ảnh hưởng đến tốc độ tu hành linh khí, không quyết định đến cao thấp tâm trí.
- Sư phụ, lúc trước bộ kinh văn này người học mấy ngày thì thuộc?
Nam Phong tháo ngựa khỏi càng xe, cột vào cây bên đường.
- Hai ngày.
Lão mù đáp.
- Con từng nghe Hộ quốc chân nhân giảng kinh văn, hình như không dài như vậy a.
Nam Phong nói.
Lão mù giúp Nam Phong chống trụ dựng thẳng xe ngựa:
- Kinh văn càng nhập môn, kinh văn càng dài, kinh văn càng cao thâm, số lượng từ càng ít.
Nam Phong nghe vậy, áp lực tâm lý hơi giảm, tối hôm nay nếu gắng thêm chút, có lẽ có thể thuộc lòng xong.
Buổi tối, hai người ngủ ngoài trời. Quá nửa đêm, gió nổi lên, nhiệt độ giảm xuống, bên ngoài xe gió lạnh rít lên từng đợt, trong xe cũng rất lạnh. Có điều, hình như khí trời rét lạnh làm cho trí nhớ càng dễ thuộc lòng. Trải qua ban ngày và đêm trước nỗ lực, cuối cùng Nam Phong cũng miễn cưỡng thuộc ba trăm câu bộ đầu Động Thần chân kinh.
Chờ Nam Phong thuộc xong bộ kinh văn, lão mù mới nói thật với hắn:
- Năm đó ta mất một tháng để học thuộc lòng bộ kinh văn này, ngươi lại chỉ mất hai ngày.
- Dạ.
Nam Phong gật đầu đáp, lão mù nói câu này là để hắn có lòng tin với chính mình. Lúc trước sở dĩ nói hai ngày là lo lắng hắn buông lỏng lười biếng, nói vậy để hắn có lòng ganh đua.
- Đọc lại một lần.
Lão mù nói.
Theo yêu cầu của lão mù, Nam Phong lần nữa đọc lại Động Thần chân kinh một lượt. Xác định Nam Phong thuộc lòng không sai, lão mù yên lòng, đứng dậy ra ngoài xe đi lại giãn cốt.
Nam Phong đỡ lão mù xuống, phát hiện bên ngoài tuyết rơi, sợ ngựa bị lạnh chết, Nam Phong tìm nhánh cây bụi cỏ, làm một cái tường chắn gió thấp.
Làm xong những thứ này, lúc chuẩn bị lên xe, Nam Phong chợt phát hiện dưới một cây đại thụ cách đó không xa có một người đang đứng. Bởi vì khoảng cách quá xa, lại có tuyết rơi, cộng thêm ánh sáng ban đêm lờ mờ nên nhìn không rõ hình dạng người nọ.
Mở to mắt nhìn rồi nheo mắt nhìn thì đã không còn thấy người này nữa.
- Sư phụ, hình như có người theo dõi chúng ta.
Nam Phong nói.
Lúc này, lão mù đã lên xe, nghe Nam Phong nói, từ trong xe đáp:
- Không cần để ý đến hắn.
Nam Phong “dạ” một tiếng rồi vào xe ngựa. Vừa rồi sở dĩ hắn có thể thấy phía xa có bóng người là vì người đó mặc quần áo trắng, rất dễ khiến người khác chú ý. Nếu hành động lúc buổi tối, người trong giang hồ đều mặc y phục màu đen, không nên mặc đồ trắng, bởi vì màu trắng rất dễ làm lộ hành tung.
Sáng sớm hôm sau, Nam Phong phát hiện tuyết rơi không lớn, chỉ phủ trên mặt đất. Chỉ là sắc trời u ám, tiếp theo rất có thể là một trận mưa tuyết lớn.
- Sư phụ, nếu tuyết rơi nhiều, đối với chúng ta là chuyện tốt hay xấu?
Nam Phong hỏi.
- Bất cứ chuyện gì đều có hai mặt lợi và hại.
Lão mù từ trong xe đáp.
- Sư phụ, ta đi nhanh thêm một chút hay đi hơi chậm lại?
Nam Phong lại hỏi.
- Sao cũng được.
Lão mù đáp.
Vừa đi lão mù vừa tiếp tục truyền thụ bộ kinh văn tiếp theo, là Cao Huyền chân kinh. Bộ kinh văn này Nam Phong lúc trước từng nghe qua, ngày đó Hộ quốc chân nhân giảng chính là bộ này.
Nghe qua một lần, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có ấn tượng, học thuộc lòng bộ kinh văn này dễ dàng hơn một chút. Hắn không biết chữ, không biết chữ cũng có chỗ tốt của không biết chữ, không biết chữ thì không cần lý giải, lĩnh hội ý tứ của kinh văn, chỉ cần đơn giản thuộc là được.
Sau giờ ngọ, trời đổ tuyết rơi nhiều. Trước lúc mặt trời lặn, hai người đã đi tới thôn trấn, theo thường lệ lại có tiểu nhị dẫn hai người vào nhà trọ.
Trận tuyết này rất lớn, rơi từ chiều cho đến tối làm tuyết đọng trên mặt đất ngập đến gối.
Hai người không ra được, chỉ có thể dừng lại nhà trọ.
Sau Cao Huyền chân kinh là Thăng Huyền chân kinh. So với Cao Huyền chân kinh, Thăng Huyền chân kinh ít hơn mười câu, bởi vì đầu tiên là học thuộc lòng kinh văn có số lượng từ nhiều nhất nên những bộ sau học càng nhẹ nhõm. Chỉ mất nửa ngày Nam Phong đã thuộc xong Thăng Huyền chân kinh.
Hai ngày sau, người và xe ngựa đi qua tuyết tạo thành đường, hai người lại tiếp tục lên đường…