• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ba canh giờ đuổi cùng diệt tận, số quân Bán Nguyệt chạy lui đã bị gϊếŧ sạch chỉ còn Khắc Ma bị bắt trở về làm tù binh.

Bán Nguyệt quốc cung điện hiện tại đế vương ở đây nghe tin thành trì bị vỡ đã tự cắn lưỡi tự sát. Các hoàng thất cùng hậu viện của đế vương đang được tạm giam.

"Điện hạ huynh mau nghỉ ngơi đi, sắc mặt của huynh thật khó coi."

Tạ Liên lúc này đã cởϊ áσ giáp chỉ mặc triều phục mỏng manh, y ngồi trong nội điện của cung điện thẩn thờ.

Phong Tín thấy khuyên y không được chỉ có thể thở dài đến bên cạnh ngồi xuống nói:

"Hoa Thành...hắn dù sao cũng vì an toàn của huynh mà ra đi rồi. Huynh cũng nên nén lại đau thương."

Tạ Liên siết chặt tay trong áo gục đầu xuống lắc đầu nói:

"Là ta hại đệ ấy phải bỏ mạng, đệ ấy là một người rất tốt lại vì ta mà hi sinh...Ta."


Y muốn nói nhưng lại không nói được chỉ có thể thở một hơi sầu não, lúc này Mộ Tình bước vào sắc mặt nghiêm trọng nói:

"Điện hạ, đã có tung tích điều tra mũi tên khi nãy bắn huynh rồi."

Tạ Liên ngẩng đầu: "Mau nói."

Mộ Tình ngồi đối diện y, gỡ khăn ra là một mũi tên dài nhọn, hắn nói:

"Với loại cung tên dài thế này không giống loại của Bán Nguyệt quốc chắc chắn là của Trung Nguyên. Huynh xem đầu mũi tên nhọn, giáp ngũ trên thanh kim loại cũng giống như cung tiễn quân sĩ của chúng ta thường dùng."

Phong Tín cùng Tạ Liên quan sát kĩ một lát, Phong Tín liền đanh mặt nói:

"Nếu mũi tên này thuộc về Trung Nguyên vậy chẳng lẽ có thích khách?"

Mộ Tình gật đầu nói: "Hơn nữa những thích khách này đều là cao thủ bắn tên, thủ pháp di chuyển cũng rất nhanh nhẹn chắc chắn là có kẻ đứng sau điều khiển."


"Ngay lúc chiến trận sa trường như thế này lại đục nước béo cò muốn hành sát thiên tử, kẻ nào lại to gan đến thế?"

Tạ Liên nhíu mày suy nghĩ nhớ kĩ từng chi tiết trong nháy mắt nhận ra có điều gì đó liền đứng bật dậy:

"Thì ra là vậy!"

"Điện hạ huynh có phải đã giác ngộ ra điều gì rồi không?"

Tạ Liên đổ mồ hôi lạnh trên trán, mày căng chặt đến phát sợ nói: "Thật sự giảo hoạt!"

Kẻ nhân cơ hội nhúng tay vào quốc khố triều đình.

Kẻ dám bỏ Ô Dầu dược hạ độc Kính Vương phủ.

Và là người dám cho thích khách mưu sát hoàng tự.

Là hắn!

Tạ Liên sau một lúc sắp xếp từ dàn sự kiện trong đầu thật sự không khỏi sợ lạnh người. Người này tâm cơ độc địa, giảo hoạt tới mức qua mắt triều đình biết bao nhiêu lần như thật không phải dạng tầm thường!

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cố Tư Y đẩy cửa bước vào quỳ xuống tâu:


"Điện hạ, Lang Thiên Thu triệu kiến."

Tạ Liên ngồi xuống đưa tay miễn lễ nói:

"Cho vào."

"Vâng." Cố Tư Y quay người bước ra cửa một lúc sau một dáng người cao ráo ngũ quan sáng lạn, gương mặt rất mỹ tuấn bước vào quỳ xuống chấp tay hành lễ:

"Tiểu nhân Lang Thiên Thu, bái kiến điện hạ."

Tạ Liên nhìn Phong Tín và Mộ Tình rồi đưa tay xoa mi tâm mệt mỏi nói:

"Hai ngươi lui xuống trước đi, điều tra xem trong kinh thành còn ai không sau đó bẩm báo cho Minh Nghi tướng quân cùng Cung tướng quân là được rồi."

"Vâng."

Phong Tín và Mộ Tinh nghe lệnh lũi xuống trong giang phòng thoáng chốc chỉ còn hai người. Cửa điện đóng lại trong phòng không khí u ám quỷ dị.

Tạ Liên chống tay lên cằm tựa vào góc bàn nhìn người kia vẫn quỳ dưới đất liền nở nụ cười lạnh tanh:

"Một thiếu niên trẻ tuổi như vậy có thể gϊếŧ chết hàng trăm quân sĩ Bán Nguyệt quốc thật đúng là người tài giỏi."
Lang Thiên Thu không nhìn thẳng vào đôi mắt sát ý của Tạ Liên chỉ cúi đầu nói:

"Điện hạ quá lời, tiểu nhân không dám nhận."

Tạ Liên nâng ly trà lên mắt phượng chếch lên, nhếch miệng nói:

"Ngươi thân thể xuất phàm lại có võ lực tinh tường, mười vạn quân sĩ cũng có thể hạ gục được. Lời khen này của ta ngươi cũng có thể nhận lấy không cần miễn cưỡng làm gì."

Lang Thiên Thu cười lớn: "Ha, nghe nói thái tử điện hạ cửu ngôn vi đỉnh, trăm nghe không bằng một thấy. Không ngờ lại có thể nói ra những lời lẽ như thế này."

Tạ Liên cười đưa chén trà lên vành miệng nhấp một ngụm rồi đặt xuống:

"Ta nói như thế nào trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, đúng không Lang Thiên Thu?"

Lang Thiên Thu ngẩng mặt lên ánh mắt nổi tơ máu đỏ chằng chịt, hắn nhanh chóng rút kiếm trong bao ra một đường chém thẳng tới.
Xoảng!

Tiếng vỡ của chén trà bị chém trúng rơi xuống nền đất. Từ lúc hắn rút kiếm ra Tạ Liên đã nhanh nhẹn cảm giâc được vật sắc nhọn chém tới liền nhảy bay lên giữa không trung cầm Phương Tâm chém xuống.

Lang Thiên Thu ngẩng đầu thấy nguy hiểm, chớp mắt lấp mình  qua một khoảng trống. Tạ Liên đáp xuống đất y phục tung xõa, y xoay vòng cầm kiếm tung một quyền tới.

Lang Thiên Thu cản lại rồi thuận đà nhảy lên mũi kiếm Phương Tâm bay lên. Tạ Liên cũng tung hứng xoay một phòng, Phương Tâm tức khắc cản lại lực đạo chém từ trên cao xuống của Lang Thiên Thu.

Trong lúc Lang Thiên Thu đang chú ý muốn đâm tới ngực Tạ Liên không đề phòng bị y dùng chân đá một cước khiến đầu gối ngã khụy xuống. Còn chưa kịp định thần Phương Tâm kiếm đã kề sát cạnh cổ của hắn.

Sát khí lạnh tanh của Phương Tâm phả lành lạnh vào trong cổ chỉ một tất nữa là có thể đầu lìa khỏi xác.
Tạ Liên đứng thẳng nét mặt vẫn hiền từ cười nói:

"Dù là phương pháp bất thủ cỡ nào, nếu ngươi chỉ chú trọng vào việc đánh trả đối phương không đề phòng cảnh giâc ngươi cũng sẽ bị thất thế. Lang Thiên Thu, lần này ngươi thua rồi!"

Lang Thiên Thu ngẩng đầu lên nhìn gương mặt hiền từ kia liền cười lạnh:

"Thua thì cũng đã thua rồi, quân tử sống cũng không sợ chết. Nếu thái tử điện hạ đã muốn mạng ta như vậy thì tới đi ta không còn gì để trăn trối."

"Thông minh mưu trí lại chính trực dũng cảm như vậy, ngươi đúng là người khó gặp."

Lang Thiên Thu rũ mắt cười khổ nói: "Có gì mà hiếm gặp? Chẳng qua điện hạ chưa gặp thấy thôi."

Tạ Liên gật đầu hùa theo: "Ừm đúng vậy lần này nhìn thấy quả thật phải mở mang tầm mắt."

Lang Thiên Thu cảm thấy thái độ này có chút ý giễu cợt liền ngẩng đầu cắn răng nói: "Ngươi..."
Tạ Liên: "Ta? Ta làm sao? Ngươi đang căm hận ta hả?"

Lang Thiên Thu hừ lạnh quay đầu nhìn sang hướng khác. Tạ Liên lại thở dài nhìn đứa trẻ ngông cuồng này thật sự rất bướng bỉnh liền nói:

"Năm đó ngươi không gia nhập vào quân ngũ không phải vì không được nhận mà do gia đình người bị bức ép khiến ngươi phải bỏ dỡ cơ nghiệp quy ẩn trong giang hồ nghe theo lời sai khiến của người khác."

Lang Thiên Thu mở to mắt kinh ngạc nhìn Tạ Liên. Tạ Liên đáp lại ánh mắt đó không nói gì chỉ thu kiếm trở về đao rồi ngồi xổm xuống nhìn hắn cười mỉm:

"Một quân tử phải có lòng tự tôn của bản thân nên nỗi nhục này của ngươi không nói ra cho ai cả đúng chứ?"

Lang Thiên Thu: "Ngươi làm sao biết được?"

Tạ Liên cười: "Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta trước những chuyện khác ta sẽ trả lời ngươi từng việc một."
"Ta có gì mà phải để trả lời ngươi chứ?"

Tạ Liên: "Nếu ta nói có thể cứu lấy gia đình khỏi sự ràng buộc thì sao?"

Lang Thiên Thu trơ mắt nhìn: "Ngươi có thể?"

Tạ Liên chống cằm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hắn gật đầu: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết có phải ngươi bị người trong triều đình thao túng phải phụng theo mệnh lệnh hay không?"

Lang Thiên Thu cắn răng gật đầu nói: "Mười năm trước khi ta chỉ mới tám tuổi đã có một thư sinh nhìn ra dáng vẻ tập võ nghệ tinh tường của ta. Sau đó hắn có xin phép phụ thân nhận ta làm đệ tử vào triều. Phụ thân ta lúc đó chán ghét các hoạn quan cùng luật lệ nên nhất quyết từ chối sau đó...."

Lamg Thiên Thu nói tới đây liền không muốn nói nữa im bặt, Tạ Liên liền tiếp lời hắn:

"Sau đó nhiều năm sau gia đình ngươi bị hắn tống giam ép ngươi phải theo hắn không tham gia vào quân ngũ, quy ẩn trong giang hồ rèn luyện trở thành sát nhân?"
Lang Thiên Thu lúc này hốc mắt hơi đỏ gật đầu.

Tạ Liên nhìn dáng vẻ tội nghiệp của hắn có chút thương xót thở dài hỏi:

"Ngươi có biết Sư Vô Độ không?"

Vừa nghe cái tên này Lang Thiên Thu giật phắt người lên nhìn Tạ Liên.

Tạ Liên lấy trong áo ra một phong thư đưa trước mặt Lang Thiên Thu rồi nói:

"Lần trước ngươi nhờ thuộc hạ đưa thư đến cho hắn, lần này hắn muốn ta gửi thư hồi âm. Còn nói với ta rằng ngươi hãy đọc và suy nghĩ kĩ. Quyết định chỉ có một mà thôi."

Lang Thiên Thu đưa tay nhận lấy phong thư rồi mở ra xem, ánh mắt hắn đảo qua từng dòng từng dòng trên mặt lại càng ngày tái nhợt đi. Lang Thiên Thu sau khi đọc xong liền cúi dập đầu xuống đất ba cái nghẹn ngào khóc nấc:

"Xin điện hạ hãy tiếp nhận ta làm người của huynh....ta nguyện đi theo bên cạnh chỉ cần huynh, chỉ cần huynh..."
Tạ Liên nhìn thấy dáng vẻ bi thương của hắn liền đứng lên thở dài nói:

"Ngươi không cần phải quyết định vội thời gian vẫn còn nhiều cứ suy nghĩ cho kĩ vào đến lúc đó tới gặp ta."

Tạ Liên xoay người bước ra cửa đóng lại chỉ để cho Lang Thiên Thu ở trong nội điện lạnh tăm. Lúc bước ra, Mộ Tình vừa đúng lúc đi đến nói:

"Điện hạ, ta đã kiểm tra qua tất cả người trong cung điện này rồi. Duy chỉ có một người....Cung tướng quân và Minh Nghi tướng quân đều không trực tiếp giam đến. Nhờ ta đến đây hỏi ý kiến của huynh."

Tạ Liên: "Đưa ta tới đó."

...

"Điện hạ, chính là người này."

Tạ Liên bước đến nhìn trong góc tường theo hướng Cung Kỷ Minh chỉ đến chỉ thấy một bé gái chừng mười hai tuổi rút vào một góc.

Gương mặt của đứa trẻ này có chút khác thường so với con dân Bán Nguyệt, có một nửa lại là người Trung Nguyên.
Tạ Liên bước tới quỳ xuống nhìn đứa trẻ nhỏ ấy liền hỏi:

"Nha đầu muội tên gì?"

Đứa trẻ ấy ngẩng mặt lên ánh mắt nhìn thấy gương mặt anh tuấn ấy trong lòng có chút run sợ lắp bắp nói:

"Bán...Bán Nguyệt."

Tạ Liên nhất thời ngẩng ra, Mộ Tình bước tới khoanh tay nói:

"Điện hạ, đứa trẻ này ta nghe những người khác nói rằng nó là con lai giữa Trung Nguyên và Bán Nguyệt. Không may người mẹ đã qua đời, người cha đã mai danh ẩn tích không rõ. Hơn nữa luôn bị người trong Bán Nguyệt ghét bỏ thường xuyên bị đánh đập."

Bán Nguyệt nghe thấy lời Mộ Tình nói nhớ lại những đau thương ở quá khứ liền lo sợ khép người lại run lên. Tạ Liên nhìn thấy nàng đáng thương như vậy liền đưa tay lên xoa đầu nói:

"Nếu không ai dung túng bảo vệ muội như vậy, sau này theo ta đi."

Bán Nguyệt mở to mắt ánh mắt sáng lên, mím môi hỏi: "Theo huynh...?"
Tạ Liên gật đầu: "Ừ, nếu muội theo ta. Ta sẽ cho muội một cuộc sống tốt hơn."

Phong Tín lo lắng nói: "Điện hạ huynh không thể giữ một thứ dân bên cạnh mình...hơn nữa nàng ta là người của Bán Nguyệt quốc."

Tạ Liên quay đầu lại nói: "Muội ấy dù sao cũng là con lai không mang một dòng máu. Nếu nơi này đã ghét bỏ muội ấy như vậy, ta đem muội ấy trở về quê hương của mình cũng không phải là sai."

Phong Tín liền thở dài lấy tay che mặt:

"Điện hạ huynh lại như vậy nữa rồi."

Tạ Liên quay sang nhìn Mộ Tình nói:

"Mọi thứ còn lại giao cho ngươi."

"Tuân mệnh."

Quân binh ở lại Bán Nguyệt được một tháng, tin tức truyền từ kinh thành tới nơi.

Theo trong thư của quốc vương, các hoàng thất quý tộc sẽ được thả ra, những con dân của Bán Nguyệt quốc cũng sẽ được trở về như cũ. Chỉ có điều sau khi tân đế đăng cơ phải kí ước định hợp pháp mỗi năm tiến cống cho Tiên Lạc quốc mười ba phần, mở đường hành quân lương thực nối liền giữa hai nước cho dân thương mua bán. Nếu có ý định tạo phản một lần nữa sẽ bị diệt vong mãi mãi.
Tạ Liên leo lên lưng bạch mã rồi quay đầu lại nhìn những quân binh cũng chuẩn bị rút khỏi thành Bán Nguyệt trở về thiết kỵ Hòa An.

Y nhìn lại một góc trái của mình, nhớ tới đã từng có một chiến sĩ nhỏ luôn luôn đứng bên cạnh bảo vệ y bằng bất cứ giá nào. Giờ chỉ có là một chút sự lạnh lẽo bên cạnh.

Lang Thiên Thu cũng leo lên ngựa chạy vào phía sau Tạ Liên, từ sau chuyện ngày hôm đó khi đọc xong thư của Sư Vô Độ hắn đã quyết định quay đầu một lòng bên cạnh Tạ Liên khiến cho Cố Sương Nhân bực tức không nói ra.

"Xuất phát!"

Nửa canh giờ sau, Tạ Liên đã chạy đến An Lạc quận. Lúc y xuống ngựa bước vào trong đại doanh đã thấy Tạ Đô đang mặc khinh giáp đứng đó chờ sẵn.

"Hoàng thúc!"

Tạ Liên mừng rỡ bước đến nhìn thân khỏe mạnh của hắn không khỏi yên lòng. Tạ Đô lâu ngày không gặp nhìn thấy Tạ Liên liền bước tới xoa xoa mặt y mấy cái cười lớn:
"Điện hạ, lần này con đã lập danh rồi. Chiến tích thật sự rất vẻ vang."

Tạ Liên: "Con chỉ đến đây trợ giúp còn mọi thứ đều là do hoàng thúc lãnh đạo."

Tạ Đô gật đầu hài lòng nói: "Lần này đại thắng, bổn vương cuối cùng cũng lấy vợ được rồi."

Tạ Liên kinh ngạc nói: "Hoàng thúc lần này người đến đây chinh chiến chỉ chờ đại thắng trở về kinh thành lập gia sao?"

Tạ Đô đắc ý: "Hoàng thúc con đã chọn người cực kỳ xinh đẹp phù hợp với vị trí của Ly Vương phi rồi. Chỉ chờ có ngày này mà thôi!"

Cố Tư Y đi đến bên cạnh ánh mắt khinh thường mà nói: "Y có chịu để ngươi rước về dinh hay không là một chuyện khác."

Hạ Huyền ngồi trên ngựa ở đằng xa nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ba người bọn họ liền lấy trong ngực ra hộp gấm đỏ, hắn chỉ nhếch miệng cười khẽ.
Cung Kỷ Minh bước đến cúi đầu nói: "Điện hạ, đến lúc trở về rồi."

Tạ Đô cũng gật đầu sau đó nói: "Mau chuẩn bị ngựa bổn vương sẽ cùng thái tử điện hạ hồi cung."

Qua một lúc lâu tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, Cố Sương Nhân cùng Cố Tư Y đứng trước quân doanh cúi đầu nói:

"Thần tiễn biệt Ly Vương điện và thái tử hồi kinh."

Tạ Đô nhìn Cố Tư Y một cái nói: "Hẹn ngày tái ngộ."

Cố Tư Y: "Ngươi cút luôn khỏi mắt của bổn soái đó là vinh hạnh rồi!"

Nói xong, Tạ Liên cùng mọi người cưỡi ngựa đi khuất chỉ để lại những vệt bụi còn vương vấn.

------------ CÒN TIẾP -----------

Tác giả có lời muốn nói: Kịch hay sắp bắt đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK