Ta không yên, thực tại không muốn đi chung đường với hắn.
Nhưng mà cây quạt của Mặc Tương lay động, "Ta có tiền!" Vừa dứt lời, hắn cởi bỏ cấm chế cho Hồ Phỉ, sau khi Hồ Phỉ có thể động đậy thì đưa tay kéo lấy ta, "Đi, đi!"
Vừa mới đi vài bước, chợt nghe Mặc Tương ở phía sau trào phúng nói, "Ngươi sợ ta?"
Ta vội vã gật đầu, đúng vậy đúng vậy. Kỳ thực ta càng sợ chính là con quái thú Cửu Anh mà ngươi nuôi dưỡng kia, nhưng là Cửu Anh sợ ngươi, vì thế, ta cũng sợ ngươi, nếu như cuộc đời này không gặp lại, thì không còn gì tốt hơn.
Ngay lúc đó, đứa trẻ bướng bỉnh Hồ Phỉ kia lại đột nhiên dừng lại, xoay người hét lớn về phía hắn, "Ai sợ ngươi !"
Mặc Tương hơi nhíu mày, vẻ mặt mỉa mai, Hồ Phỉ tức sùi bọt mép, nếu không phải do ta lôi kéo, chỉ sợ đã muốn nhảy lên trên người Mặc Tương đánh lộn cào xé với hắn!
Ta liều chết giữ chặt Hồ Phỉ, "Đi thôi đi thôi!"
Hồ Phỉ lại ‘hừ’ một tiếng, có chết cũng không đi, mặc cho ta khuyên giải như thế nào, cũng muốn khiêu chiến với Mặc Tương. Ta nghĩ thầm mới vừa rồi ngươi còn bị người ta làm cho không thể động đậy, vết sẹo tốt rồi thì đã nhanh chóng quên đau, khiêu chiến với Mặc Tương, vậy không phải là tự đi tìm khổ sao?
"Ta bất quá chỉ là muốn đi dạo với các ngươi, ngươi cũng không dám, còn khiêu chiến cái gì?" Mặc Tương khí định thần nhàn đong đưa cây quạt, mí mắt ta giật giật, bỗng nhiên liền cảm thấy ý cười kia của Mặc Tương thật âm hiểm.
"Hừ! Thế nào không dám ? Cùng đi thì cùng đi! Miêu Miêu, thích cái gì thì cứ tùy tiện mua, dù sao cũng là hắn trả tiền!" Hồ Phỉ quay đầu sang một bên, bắt đầu tính khí cáu kỉnh mà đùa giỡn. Ta rất sốt ruột, bỏ tay hắn ra nói, "Ta phải đi về!"
"Ngươi muốn tự mình trở về!" Sau khi Hồ Phỉ trừng thẳng ta một cái, lại quay đầu sang một bên.
Ta cực kì tức giận, nếu ta có thể tự mình trở về còn có thể chờ ngươi sao? Lúc này Mặc Tương cố tình khoanh tay đứng một bên xem diễn, thấy ta nhìn hắn, còn nhẹ nhàng bỏ xuống một câu, "Thương lượng xong chưa?"
Thương lượng cái rắm!
Hiện thời ta cực kỳ oán giận bản thân không có pháp khí thay cho việc đi bộ, sớm biết vậy thì sẽ không đi chơi, bây giờ, ta làm gì có quyền phát ngôn. Ta oán hận nghiến răng, Mặc Tương lại cứ nháy mắt một cách xinh tươi về hướng ta, thật sự là rất đáng ghét.
Mặc Tương dắt theo chúng ta đi dạo xung quanh, ta cau mày hờn dỗi, ngay cả phong cảnh ven đường cũng không nhập vào trong mắt ta, Hồ Phỉ hắn cũng không nói chuyện, chỉ là trong đôi mắt giống như đang phun lửa, mà Mặc Tương cũng tự bản thân mình nói nói cười cười, hơi có chút tự đắc vui vẻ.
Ta hết sức buồn rầu, lại bỗng nhiên nghĩ đến thiên địa rộng lớn, vì sao mới ra khỏi cửa đã gặp phải Mặc Tương, Mặc Tương là long thái tử cao quý của Đông Hải, xưa nay công việc phải xử lý rất nhiều, làm sao có thể tiêu dao xuất hiện tại nơi này như thế, ta cảm thấy tò mò thuận miệng hỏi, nào ngờ sắc mặt của Mặc Tương ‘vèo’ một cái thì biến đổi, sau đó lại gõ cây quạt vào ta mà nói, "Suýt nữa làm lỡ chính sự."
Ta lập tức thở ra, chắp tay về phía hắn, "Ngài đã có chuyện quan trọng phải bận rộn, chúng ta cũng không quấy rầy." Sau khi nói xong, ta bồn chồn hưng phấn mà vẫy tay về phía hắn, kết quả khóe miệng của Mặc Tương giật giật, có lẽ không thể nói gì.
Hắn nhìn nhìn sắc trời, "Kỳ thực cũng không phải rất bận, hôm nay trăng tròn, hắc giao trong hồ Ấn Nguyệt lịch kiếp, nếu là độ kiếp thành công, liền có thể hóa thân thành rồng, trở thành tộc của ta. Ta đến đó là xem nó độ kiếp, nếu thành, liền phong nó làm hồ thần Ấn Nguyệt."
"Nếu thất bại thì sao?" Ta theo bản năng hỏi hắn.
"Đương nhiên là tự tay lấy nội đan." Mặc Tương thản nhiên nói.
Ta hơi có chút buồn bực, "Vậy nó sẽ chết mất?"
"Bụi phi nhân diệt!" (thành tro bụi bị chôn vùi) Lần này là Hồ Phỉ trả lời, nghe được lời ấy, ta càng phiền muộn trong lòng, "Vì sao phải như vậy chứ?"
Hồ Phỉ cười nhạo, "Ngươi trở thành tiên rất dễ dàng?"
Ta xấu hổ gật đầu, "Hình như quả thật rất dễ dàng a!"
"Thành tiên tất phải trải qua chín lần thiên kiếp, thiên hạ này có biết bao nhiêu sinh linh tu tiên chỉ kém một bước thì có thể đắc đạo thành tiên, lại chết trong cửu trọng thiên lôi, bị đánh đến hồn bay phách tán." Vẻ mặt của Hồ Phỉ kiêu ngạo mà giải thích cho ta nghe, ta không biết lắm, cho nên hỏi hắn, "Ngươi cũng từng bị đánh qua?"
Sau đó sắc mặt hắn đỏ lên, ngượng ngùng nói, "Ta trời sinh tiên mệnh, há có thể so sánh chung với những sinh linh của thế gian?"
Ta lại quay đầu hỏi Mặc Tương, chỉ thấy hắn giật giật khóe miệng, ta liền biết hắn cũng là chưa từng bị đánh qua, nghĩ đến cũng phải bởi vì hắn là long thái tử của Đông Hải.
Ta cúi đầu không nói, Mặc Tương an ủi ta nói, "Con giao long kia tu hành cần cù chăm chỉ, có lẽ đã chuẩn bị chu toàn, đừng lo!"
Ta lắc đầu, kỳ thực ta càng lo lắng hơn chính là bản thân ta.
"Ta chưa từng bị đánh qua!" Ta lẩm bẩm nói.
Ta cho rằng giờ phút này hai người này sẽ đồng tình với ta, cũng không ngờ Mặc Tương lại gõ cây quạt lên đầu ta, "Ngươi có Viêm Hoàng Thần Quân làm sư phụ, còn sợ thần lôi cỏn con sao."
Ta lẩm bẩm: "Sư phụ bận rộn như vậy, nếu không chiếu cố ta thì làm sao bây giờ!"
Vừa nói xong, Hồ Phỉ cùng Mặc Tương hai người liền đồng thời mở miệng, "Vậy không phải còn có ta sao!"
Ta quan sát hai người bọn họ, một người còn nhỏ tuổi hơn ta, một người ý nghĩ xấu xa đầy mình, đều thật sự không đáng tin, Mặc Tương còn cố tình sờ sờ đầu ta, "Miêu Miêu, đừng lo lắng, có thiên lôi, ta chống đỡ thay ngươi!"
Hắn vừa nói xong, Hồ Phỉ liền xắn tay áo muốn đánh người, "Ai muốn ngươi thay, ta sẽ che chở cho Miêu Miêu!" Hai người này nổi lên tranh chấp liền bắt đầu đấu võ mồm ngươi một một câu ta một câu, ta thật vất vả để đánh gãy cuộc tranh chấp này, sau đó cầu khẩn Mặc Tương mang ta đi xem giao long lịch kiếp.
Tuyết Vực nói sư phụ bọn họ vào núi thì phải đi mấy ngày lận, vì thế ta nán lại nơi này một đêm chắc cũng không quan trọng lắm, ta chưa bị sét đánh qua, đương nhiên muốn mở mang kiến thức một phen, cho trong lòng bản thân có một hình mẫu trước, chờ sau này lôi kiếp đánh đến ta, cũng có phản ứng tốt nhất, ta nghĩ như thế.
Mặc Tương gật đầu đồng ý, sau đó theo hắn tùy ý đi dạo khắp nơi, đợi đến khi mặt trời xuống núi, hắn liền dẫn chúng ta đi đến ven hồ Ấn Nguyệt, làm pháp thuật giấu đi hơi thở của chúng ta.
Chúng ta một hàng ba người đứng ở trên đụn mây, lúc này mặt hồ kia xanh thẳm, bình lặng như mặt của thủy kính, ta nghi hoặc nhìn Mặc Tương, hay là hắn nhớ lầm?
Mặc Tương lắc đầu, dặn dò ta chớ để làm bừa, chỉ cần yên tĩnh đứng nhìn là tốt rồi. Lại ngồi như vậy khoảng một canh giờ, mặt trăng treo trên ngọn liễu, ánh sáng như làn sương mờ ảo, phủ lên mặt hồ như một tầng lụa mỏng nhàn nhạt. Ta thật sự mệt mỏi, cúi đầu ngủ gật, đang lúc buồn ngủ, bị ai dùng sức chọc một cái vào ót.
Mở to mắt nhìn, hai người bọn họ đều nhìn chằm chằm mặt hồ không hề chớp mắt, thật sự là nhìn không ra ai là hung thủ đáng giận kia, ta thở dài, đành phải bỏ cuộc, đem lực chú ý cũng tập trung ở trên mặt hồ, mà lúc này, mặt hồ yên tĩnh kia cũng bắt đầu có sự thay đổi.
Ở chính giữa hồ bắt đầu nổi lên lốc xoáy, một vòng rồi lại một vòng tỏa ra bốn phía, sau một lát toàn bộ mặt hồ tựa như bị đun sôi, ta đang vô cùng kinh ngạc lẫn hoài nghi, chợt thấy một vật lớn màu đen vọt lên khỏi mặt nước, đang bay lên, nhảy đến trời cao, dường như muốn nuốt lấy ánh trăng trên bầu trời kia.
Ngay sau đó con vật lớn kia lại nhào xuống trong hồ, bọt nước văng khắp nơi, ta ngồi ở trên đụn mây, cũng hoảng hốt cảm thấy có nước lạnh từ hồ bắn lên mặt. Sau khi nó nhào trở lại hồ, chỉ thấy một bóng đen bơi lội cuồn cuộn dưới mặt nước, lại một lát sau, nó lại nhảy vọt lên, còn cao hơn so với lần trước, lúc nó bay vọt lên cách ta không xa lắm, ta mơ hồ thấy móng vuốt và vảy ở cái bụng dưới của nó, vảy kia giống như vừa mới mới mọc ra, ánh lên sắc trắng lành lạnh.
Ta nghẹn họng nhìn trân trối, đưa tay thúc vào Mặc Tương, "Mấy con giao long này nhảy nhảy như vậy, có thể nhảy thành rồng?"
Giao long có thể thành rồng, ta đây một cây lúa mạ, có thể biến thành cái gì? Chẳng lẽ là cao lương?
...
Ách, ta không muốn ~~