• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Danh Vi Đê Điều (Điệu Thấp Danh Tiếng)

Edit: Mun1911

Wattpad Mun1911

"Mày cái loại hèn nhát vô dụng, dám khuyến khích ông phá hỏng quy tắc!" Trì Tang từ trên sô pha đứng lên, mặt không biểu tình nhìn xuống Đỗ Kiện Khang: "A Ngũ, tỉnh não cho hắn!"

"Vâng, thiếu gia!" Diêm Kiến Hoa lập tức đi về phía Đỗ Kiện Khang, cười tà ác, trong phòng rất nhanh liền vang lên tiếng kêu cha gọi mẹ của đối phương.

Diêm Kiến Hoa xuất thân từ lính đánh thuê, cực kỳ hiểu rõ kết cấu cơ thể người, đối với việc làm thế nào giày vò người ta đau đến chết đi sống lại mà vẫn lông tóc vô thương rất có kinh nghiệm.

Đỗ Kiện Khang tê liệt nằm trên mặt đất như một con chó sắp chết, nước mắt nước mũi đầy mặt, ánh mắt nhìn Trì Tang đã ngập tràn sợ hãi.

Trì Tang tựa hồ đã bớt giận hơn một chút, nhìn ngắm ngón tay thon dài của mình, thuận miệng hỏi: "Nói đi, muốn tay hay muốn chân?"

Đỗ Kiện Khang rất muốn khóc: Mẹ nó, chuyện này không phải đã qua rồi sao? Sao vẫn phải lựa chọn chứ?

Hắn vội vàng dùng cả hai tay hai chân bò qua, ôm lấy chân Trì Tang khóc lớn: "Hu hu hu... Trì thiếu, không thể! Tôi còn hữu dụng, còn có thể lấy công chuộc tội. A đúng rồi, Chu Vũ Hinh kia... cô ta bây giờ còn kìm nén ý nghĩ xấu xa muốn tính kế Lâm tổng, tôi biết lai lịch của cô ta, tôi sẽ nói cho các anh biết tất cả!"

"Chu Vũ Hinh, chỉ có cô ta?" Trì Tang cố ý làm ra vẻ khinh thường.

Diêm Kiến Hoa lại lần nữa hóa thân thành quân sư cẩn thận nhắc nhở: "Thiếu gia, phụ nữ cũng có thể làm chuyện xấu, dù sao liên lụy đến Lâm tổng, tôi thấy thận trọng một chút thì tốt hơn."

Đỗ Kiện Khang lúc này vô cùng biết ơn Diêm Kiến Hoa, trực tiếp quên chuyện hắn nói muốn tay chân của mình: Nếu không có người anh em này, sợ là mình đã sớm lạnh rồi đi?

Trì Tang tựa hồ rất coi trọng Diêm Kiến Hoa, nghe vậy chỉ bĩu môi nói: "Miệng rỗng răng trắng, ai sẽ tin tưởng?"

Đỗ Kiện Khang trong nháy mắt phúc chí tâm linh, lập tức tích cực bày mưu tính kế, không chịu buông tha cọng rơm cứu mạng này: "Quay video, đúng đúng đúng! Tôi có thể quay lại những lời tố giác Chu Vũ Hinh."

Diêm Kiến Hoa lúc này lại đưa ra dị nghị: "Thiếu gia, trực tiếp tố giác cư dân mạng chưa chắc đã tin, nói không chừng còn có người hoài nghi Đỗ Kiện Khang bị ép buộc, vạn nhất hắn thoát thân rồi chạy tới cục cảnh sát tố cáo chúng ta..."

Đỗ Kiện Khang thấy hy vọng sống sót lại xa vời, lập tức nhảy dựng lên như lò xo: "Quay lén, chúng ta có thể quay lén! Cư dân mạng rất tin tưởng những video quay lén!"

Diêm Kiến Hoa tựa hồ còn có chút băn khoăn, hai mắt Trì Tang đã tỏa sáng, đột nhiên hưng phấn lên: "Ồ? Chủ ý này không tệ. Có thể có thể, cứ làm vậy đi!"

"Thiếu gia..." Diêm Kiến Hoa còn muốn khuyên can, Trì Tang đã khoát tay, không kiên nhẫn nói: "Không cần phải nói thêm, cứ quyết định như vậy. Đều đi chuẩn bị đi!"

Diêm Kiến Hoa không còn cách nào khác đành phải gọi hai người cùng đi mua sắm.

Trì Tang phân phó xong những thứ cần chuẩn bị, lúc này mới một lần nữa nhìn về phía Đỗ Kiện Khang, hiện tại ở trong mắt hắn Đỗ Kiện Khang đã trở thành đạo cụ quay phim quan trọng cần bảo vệ.



Đỗ Kiện Khang bị hắn nhìn càng thêm sợ hãi, trong lòng không khỏi âm thầm phun tào tên nhóc này sợ là có bệnh nặng kia.

Đang lúc đứng ngồi không yên, Trì Tang giống như tìm được tri kỷ, thâm trầm mở miệng: "Kỳ thật, tao vẫn có một giấc mộng, tao muốn trở thành đạo diễn số một thế giới!"

"Mã tử" bên cạnh lập tức nói: "Thiếu gia, giấc mộng này của ngài nhất định không thực hiện được, dù sao ngài còn phải kế thừa bảo tọa Đạo gia..."

Trì Tang liếc con mắt hình viên đạn qua, còn chưa có động tác, lập tức đã có người tát một cái ở sau gáy "Mã tử", mắng: "Câm miệng, mày không nói cũng không ai nghĩ mày là người câm."

"Mã tử" vội vàng nhận sai: "Vâng...... vâng vâng!"

Giống như cảm thấy mất mặt, Trì Tang thối mặt tự cứu vãn tôn nghiêm cho mình: "Cho dù không thực hiện được, ít nhất cũng phải làm đạo diễn một lần, quá đã nghiền!"

Sau đó hắn lập tức nhìn về phía Đỗ Kiện Khang, khóe miệng lộ ra một nụ cười hiền lành.

Đỗ Kiện Khang bị hắn cười đến nổi da gà, nhịn không được rùng mình một cái: Mẹ nó, ánh mắt người này sao lại làm cho người ta khiếp sợ như vậy!

Trì Tang tiếp tục mỉm cười hiền lành, ánh mắt nhìn Đỗ Kiện Khang dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, sâu kín hỏi: "Giấc mộng này của tao, mày có thể giúp tao thực hiện không?"

Đỗ Kiện Khang:...... Tôi có thể nói không sao? QAQ

Đối với lần quay phim này, Trì Tang rõ ràng rất coi trọng, tự mình viết kịch bản, còn bảo thủ hạ đi mua máy quay phim chuyên dụng và một bộ mỹ phẩm trang điểm đầy đủ.

Lúc chính thức quay phim, Trì Tang đội mũ đạo diễn, trong tay cầm một cái loa thiếc để khuếch đại âm thanh, thần khí ngồi trên ghế đạo diễn, nhìn qua còn rất giống đạo diễn chuyên nghiệp.

Nhưng nam chính Đỗ Kiện Khang của chúng ta lại không vui, sau khi nhận được kịch bản, hắn phát hiện Trì Tang viết về mình vừa xấu xa vừa ghê tởm, nhất thời không muốn diễn nữa.

Vì vậy, Đỗ diễn viên chính không hài lòng với cảnh quay bắt đầu âm thầm lén lút kéo dài thời gian, Trì Tang giống như không nhìn thấy người nào đó thụ động phá hoại, làm như vô tình nói với thủ hạ phía sau: "Này, đào xong hố ở hậu viện chưa? Không phải ta nói chứ, một đám người các ngươi làm việc nhanh nhẹn hơn một chút được không? Thật là mất mặt!"

Đỗ Kiện Khang:!!!

Đỗ Kiện Khang lập tức đứng lên, biểu hiện vô cùng tích cực: "Đạo diễn, tôi chuẩn bị xong rồi! Hiện tại chúng ta bắt đầu quay luôn chứ?"

Đạo diễn Trì rất hài lòng với nhiệt tình làm việc của Đỗ Kiện Khang, lập tức tuyên bố quay phim, nhưng mà không tới hai phút, đạo diễn Trì liền giận dữ hét lớn "Cắt!".

"Đỗ Kiện Khang! Cậu đang nói cái gì vậy?" Đạo diễn Trì ném loa xuống, tức giận đi lên phía trước, dùng tờ báo cuộn lại thành cây gậy gõ mạnh vào đầu Đỗ Kiện Khang: "Câu tiếp theo là 'Mỗi ngày đợi trong bệnh viện động cũng không thể động, cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn', ai bảo cậu đổi thành 'Mỗi ngày ở trong bệnh viện chịu tội''!"

Đỗ Kiện Khang bị mắng co rụt cổ lại, gượng cười nói: "Xin lỗi đạo diễn, tôi...... tôi quên lời rồi. Đại ý câu này cũng không khác lắm mà?"

Đạo diễn Trì nhướng mày, bốc hỏa không chịu được, giơ tờ báo lên quất vào trán hắn: "Quên lời! Quên lời! Quên lời! Tôi cho cậu quên lời!"

Đạo diễn Trì liền gõ hơn mười cái như đập chuột chũi, cũng sắp đập Đỗ Kiện Khang chúi xuống đất, lúc này cơn giận còn chưa tiêu chỉ vào mũi hắn rít gào: "Lời thoại còn chưa học thuộc đã kêu bắt đầu quay! Con mẹ nó, cậu không có tâm nhãn đúng không? Là một diễn viên, mấy câu thoại cũng không nhớ được, cậu nói xem cậu còn có ích lợi gì?!"

Nói xong, hắn lại âm dương quái khí cười lạnh nói: "Diễn bộ đầu tiên đã sửa loạn lời thoại, quay bộ thứ hai có phải muốn lên trời luôn hay không! Kịch bản là ông đây tỉ mỉ chế tạo, cậu cảm thấy cậu sửa càng tốt hơn thì tự cậu làm biên kịch luôn đi!"

Đỗ Kiện Khang:...... Đạo diễn Trì, ý tôi là, cũng không cần thiết phải nhập diễn như vậy đúng không?

Đỗ Kiện Khang không có chỗ nào để trút giận, đạo diễn Trì đã ngồi trở lại vị trí, không kiên nhẫn mà phân phó: "Tạm dừng quay, nam chính qua một bên học thuộc lời thoại trước đi!"

Sau đó hắn âm trầm liếc Đỗ Kiện Khang một cái: "Mười phút sau tôi sẽ kiểm tra, còn dám nói sai, sai một lời chặt một đốt ngón tay!"

Đỗ Kiện Khang hoảng sợ, không dám trì hoãn thêm nữa, dùng hết sức chăm chú học từ đơn giống lúc còn đi học, tập trung tinh lực ghi nhớ lời thoại. Cũng may đoạn này lời thoại không nhiều lắm, Đỗ Kiện Khang nhanh chóng học thuộc lòng.

Vì thế lại tiếp tục quay phim.

Đỗ Kiện Khang hít sâu một hơi, giơ điện thoại lên quát lớn: "Ông không làm, mỗi ngày đợi trong bệnh viện động cũng không thể động, cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn thì cũng thôi đi, hiện tại sắp bị mọi người kéo đến khoa tâm thần rồi... Đem thân thể ông đây trị hư, mày cũng vừa vặn bớt việc đúng không?"

"Tao đã làm cho mày nhiều chuyện như vậy, mau đem tiền gửi hết cho tao! Nếu không tao liền đi tìm Lâm Cừ, đem tất cả chuyện xấu mày làm nói ra hết..."

"Cắt!" Đỗ Kiện Khang đang tập trung diễn xuất, đạo diễn Trì đột nhiên bất mãn hô ngừng, cộp cộp cộp bước tới, cầm cuộn báo đánh vào mặt hắn ta một cái:



"Đỗ Kiện Khang, cậu diễn cái quái gì vậy? Ai cho cậu nhìn về phía ống kính! Hiện tại cậu đang diễn vai một người bị quay lén, không phải cậu tự quay, nhìn ống kính không phải lộ tẩy sao?"

"Còn nhìn nữa! Tôi cho cậu nhìn ống kính, nhìn ống kính...... Lại nhìn!" Cuộn báo lại đập bộp bộp lên đầu.

Tính thương tổn không lớn, tính vũ nhục rất mạnh.

Đỗ Kiện Khang bị đánh đau muốn ôm đầu bỏ chạy, ủy khuất giống như một đứa bé nặng hơn năm mươi cân.

Nhưng mà hắn căn bản không dám nhe răng, chỉ có thể khom lưng cười cười nói: "Thật xin lỗi đạo diễn, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý!"

"Quay lại!" Đạo diễn Trì căn bản không để ý tới ủy khuất của hắn, hùng hổ ngồi trở lại vị trí, hai con mắt như chim ưng gắt gao trừng hắn.

Đỗ Kiện Khang bị trừng đến trong lòng bất ổn, sợ lại phạm sai lầm. Nhưng điều gì tới vẫn phải tới.

"Cắt! Chú ý vị trí, cậu có biết vị trí không? Từ góc độ này của cậu, người xem chỉ có thể nhìn thấy cái gáy, người ta bỏ tiền ra để nhìn cái gáy của cậu sao? Hả?"

Đỗ Kiện Khang: Tôi mẹ nó thật sự bíp chó rồi. Đẹp như vậy, đáng tiếc là một tên biến thái!

Trong lòng Đỗ Kiện Khang một vạn bất mãn, đáng tiếc tình thế người ta so với hắn mạnh hơn, hắn đành phải thành thật phối hợp, vì thế lại tiếp tục NG.

"Cắt cắt cắt!"

"Đỗ Kiện Khang, cậu nhìn đi đâu vậy? Trong phòng này còn có người khác sao? Cậu diễn một mình, diễn một mình cậu có hiểu không?" Đạo diễn Trì mắng người ta hận không thể chui xuống đất, sau đó lại khinh thường trào phúng một câu: "Bản sắc diễn viên chính mà diễn thành bộ dạng này, cậu không biết xấu hổ sao?"

Ghét bỏ từ những người chuyên nghiệp.jpg

Đỗ Kiện Khang: Hu hu hu...... Tôi mẹ nó suy sụp tinh thần.

Áp lực từ đạo diễn Trì càng ngày càng lớn, diễn xuất của Đỗ Kiện Khang vốn không tốt, lại liên tục NG khiến hắn kinh hồn bạt vía, đương nhiên là càng diễn càng kém.

Ba tiếng sau.

Không ngừng lặp đi lặp lại lời thoại giống nhau thật sự rất tra tấn, biểu tình Đỗ Kiện Khang càng ngày càng cứng ngắc, nói lời thoại đến cổ họng muốn bốc khói, trong ánh mắt nhìn Trì Tang có một tia van cầu.

Nam chính nhịn không được nhìn về ống kính, không cần phải nói, lần này lại không qua. Nghe Trì Tang hô "Làm lại", nước mắt Đỗ Kiện Kiện suýt chút nữa rơi xuống.

Trong quá trình quay không ngừng NG, Đỗ Kiện Khang thực sự hoài nghi có phải Trì Tang đang diễn trò đùa bỡn hắn hay không, dù sao tuy rằng ngoài mặt dọa người, nhưng đám người này cũng không thật sự làm hắn bị thương.

Tuy nhiên, mặc dù phần lớn thời gian Trì Tang đều biểu hiện giống như một thiếu niên hư hỏng, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra một tia thần kinh khiến người ta bất an.

Trong đôi mắt kia biểu lộ coi thường sinh mệnh, làm cho Đỗ Kiện Khang kinh hồn táng đảm, hắn có loại cảm giác: Đừng thấy tiểu tử này trẻ tuổi, nói không chừng trên tay thật sự đã dính máu.

Nghĩ đến đây, Đỗ Kiện Khang không khỏi trào dâng bi thương: Tôi đã tạo nghiệt gì mà lại đụng phải bệnh thần kinh!

Ồ, hình như mình thật sự tạo nghiệt, vậy thì ổn rồi.

Đỗ Kiện Khang vẻ mặt chết lặng tái diễn, vẻ mặt chết lặng bị phun, cuối cùng lại vẻ mặt chết lặng bị NG, cứ thế sau vài lần, Đỗ Kiện Khang vừa mệt vừa sợ rốt cục chịu không nổi.

Nghe thấy đạo diễn Trì hô "Cắt" một lần nữa, Đỗ Kiện Khang đặt mông ngồi xuống đất, sụp đổ khóc lớn: "Hu hu hu...... Tôi không diễn, đánh chết tôi cũng không diễn nữa. Các anh dứt khoát giết chết tôi đi!"

Trì Tang thương hại nhìn hắn, vẻ mặt tiếc hận lắc đầu: "Ôi, thật đáng thương..." Hắn lập tức quay đầu hờ hững nói với tráng hán bên cạnh: "Cương tử, tiễn người anh em này lên đường đi, nhớ xuống tay lưu loát một chút, đừng để hắn chịu nhiều thống khổ!"

Đỗ Kiện Khang không biết lấy đâu ra khí lực, "Vèo" một cái từ dưới đất đứng lên, liên tục xua tay: "Đừng đừng đừng! Tôi diễn, tôi diễn tiếp được."

Vừa dứt lời, nghĩ đến những thống khổ mà mình phải gánh chịu, hắn đột nhiên lại sụp đổ òa khóc nức nở: "Hu hu hu..."

Đạo diễn Trì lòng cứng như sắt, cũng không nhìn người nào đó đáng thương hề hề, giơ tay chỉ một cái: "Cái gì kia? Thợ trang điểm dẫn cậu ta qua bên kia chỉnh sửa lại, đừng có trang điểm không tốt rồi lại phải quay lại!"

Đỗ Kiện Khang: Ác quỷ!



Trì Tang nhìn bộ dáng không còn gì luyến tiếc của hắn, khóe miệng chứa một tia cười lạnh, trong lòng không có chút dao động nào: A, hiện tại hối hận rồi, lúc trước giội nước bẩn không phải giội rất vui sao?

Thích diễn xuất đúng không? Tôi cho anh diễn đủ, diễn đến sau này nghe thấy hai chữ "diễn xuất" đều phạm PTSD!

PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn, là chứng rối loạn lo âu phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó.

"Cắt, qua!"

Bởi vì bị đoạn nội dung vở kịch này tra tấn quá lâu, Đỗ Kiện Khang hiện tại vừa nghe Trì Tang hô "Cắt" liền sợ tới mức cả người run rẩy, cũng may lúc này đây rốt cục cũng qua, không hô làm lại nữa.

Nghe được chữ "qua" này, Đỗ Kiện Khang toàn thân buông lỏng, một loại cảm giác may mắn và vui sướng khi tránh được một kiếp xông lên đầu.

Nhưng không đợi hắn cao hứng bao lâu, Trì.bạo quân trường quay.Tang lại tiếp tục hô to: "Các bộ phận chú ý, chuẩn bị cảnh tiếp theo!"

Đỗ Kiện Khang:...Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tại sao tôi vẫn phải quay phim?

Cảnh quay này của Đỗ Kiện Khang quay suốt hai ngày một đêm. Thời điểm Trì Tang đại phát từ bi tuyên bố đóng máy, Đỗ Kiện Khang kích động đến thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời thét dài, trong nháy mắt cảm giác mình đã được rửa tội từ đầu đến chân.

A, tự do, tự do quý như vàng!

Tại sao anh lại đẹp như vậy!

Đỗ Kiện Khang quả thực không muốn nhớ lại trải nghiệm hai ngày nay. Đám người này chính là một đám người điên, ban ngày ép hắn diễn trò, buổi tối còn trải chiếu dưới đất ở lại nhà hắn, mỗi ngày ba ca canh chừng hắn, khiến cho hắn cả đêm ngủ không ngon.

Nhất là khi bị NG đến mức Trì Tang cũng phiền, nhấc bàn lên, rầu rĩ hỏi chặt một đầu ngón tay liệu hiệu suất có cao hơn một chút hay không, dọa hắn thiếu chút nữa tè ra quần.

Đáng sợ nhất chính là phát hỏa xong tiểu tử này lại mang bộ dáng không có việc gì, còn thân thiết vỗ bả vai hắn khuyến khích hắn diễn thật tốt, sự tương phản mãnh liệt giống như đổi nhân cách kia đáng sợ tới mức Đỗ Kiện Khang muốn lập tức đánh chết quỷ linh.

Trải qua lần đau khổ này, khoảnh khắc biết được mình có thể rời đi, Đỗ Kiện Khang yên lặng ở trong lòng lập ra một chí hướng: Từ hôm nay trở đi, tôi nhất định phải làm người tốt!

Không hãm hại lừa gạt, không xảo trá tống tiền... Cần cù chăm chỉ làm việc, nghiêm túc làm việc, tự lực cánh sinh tạo dựng ngày mai tốt đẹp hơn hạnh phúc hơn!

Quan trọng nhất là: Không bao giờ gặp lại tiểu ác ma như Trì Tang nữa... Hức hức hức... Nấc cụt! (Edit không biết dùng từ gì để mọi người hiểu là nấc cụt nên để vậy cho khoẻ ^^)

Nhìn Đỗ Kiện Khang lệ nóng doanh tròng, bộ dạng mắc hội chứng Stockholm giai đoạn cuối, hệ thống ở một bên bĩu môi: "Chủ nhân, Đỗ Kiện Khang giống như bị ngươi chơi hỏng rồi!"

"Nhân sinh có kiếp nạn, mặc dù muộn nhưng sẽ đến!" Vẻ mặt Trì Tang từ ái như một người cha già: "Sau này hắn sẽ cảm ơn ta!"

Nhiều năm sau, Đỗ Kiện Khang bằng sự nỗ lực của bản thân đi lên con đường chính đạo, cưới kiều thê, mua nhà mới, nhi nữ song toàn, hồi tưởng lại sự kiện thay đổi cuộc đời hắn năm đó, trong lòng không còn sợ hãi, chỉ còn lại dở khóc dở cười và một chút vui mừng may mắn.

Tiểu Mun.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK