• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: yyds

Beta: Amin



Quý Thanh Lâm quay đầu dịch gần về phía cửa sổ, ánh đèn bên ngoài chiếu lên mặt anh, chớp tắt vô số lần.

Đường quai hàm của anh rất sắc, xuôi đến bên tai, vành tai rất mỏng hơi hồng.

Tiểu thiếu gia thanh nhã không dính chút tục khí phàm trần.

Tầm mắt của Yến Tri An giống như dính chặt trên đó, cảm thấy nhìn thôi là không đủ.

Muốn sờ…

Tay Yến Tri An đặt trên ghế da, cố nhịn xuống dục vọng mơ hồ đang quấy phá nội tâm.

Cô lại nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì thấy mí mắt hơi động đậy, có thể thấy rõ là anh không ngủ.

Trái tim đập rất nhanh và không có quy luật khiến Quý Thanh Lâm hơi bất an.

Anh luôn cảm thấy có gì đó đang dần thoát ra khỏi sự khống chế.

Một tiếng chậc nhẹ nhàng.

“Tiểu Thư Sinh.”

Quý Thanh Lâm không đáp lại, giống như ngủ thiếp đi, nhưng mí mắt run rẩy đã lặng lẽ bán đứng anh.

Trên mặt Yến Tri An xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng, chậm rãi ghét sát vào Quý Thanh Lâm, từ từ mà không nói gì.

Quý Thanh Lâm chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình có một bóng đen, một giây, hai giây, một phút, hai phút…

Cuối cùng không nhịn được, anh cẩn thận mở mắt ra, sau đó, nhìn thẳng vào Yến Tri An.

Đối phương bỗng nhiên đến gần, khuôn mặt trong nháy mắt bị phóng đại, Quý Thanh Lâm bỗng nhiên giật mình, phía sau lưng kề sát vào chỗ tựa lưng, mắt phượng mở to nhìn cô.

Yến Tri An nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh, chỉ cảm thấy buồn cười, lại gọi:

“Tiểu Thư Sinh.”

“Sao, sao thế?” Giọng nói của anh hơi chột dạ, trong lòng cũng chột dạ.

“Giả vờ ngủ à?” Yến Tri An nhìn dáng vẻ của anh như bị người ta bắt nạt, hàm răng khẽ cắn đầu lưỡi.

Cô suy nghĩ, cô cũng không biết đối xử với anh như thế nào.

Lúc này Quý Thanh Lâm mới tỉnh táo lại, ánh mắt không biết nhìn đi đâu.

Khuôn mặt trắng trẻo nhân lúc người ta không để ý xuất hiện chút ửng đỏ, cả người đều tỏa nhiệt, hơi chật vật ngồi sát về phía cửa sổ bên kia, giống như sợ Yến Tri An sẽ làm gì đó với mình.

“Là ánh mắt ngài nhìn tôi quá nóng…” Anh nhỏ giọng nói.

Thấy thế, Yến Tri An cười khẽ, lười biếng thả lỏng người.

“Là tôi không đúng, sẽ không nhìn anh nữa, anh mau ngủ đi.”

Xe yên tĩnh được một lúc lâu, ngay lúc trái tim Quý Thanh Lâm chuẩn bị bình thường trở lại, bên cạnh lại đột nhiên vang lên âm thanh.



“Tiểu Thư Sinh này, sao anh lại làm người ta thích anh đến vậy chứ.”

Trái tim lại bắt đầu đập điên cuồng, càng đập càng nhanh, kích thích adrenalin, anh tê cả da đầu, cả người đều tê dại, trực tiếp tê dại đến trong lòng anh, khiến cho cả người anh đều như nhũn ra nóng lên.

Quý Thanh Lâm mím chặt môi, không dám nhìn Yến Tri An thêm nữa, dán chặt lấy cửa xe, không tiếp tục tới gần Yến Tri An.

Yến Tri An cũng không tiếp tục quyến rũ anh.

Đoạn đường sau đó, hai người bình an vô sự trở về.

*

Nhưng Yến Tri An không ngờ là chưa tới hai ngày, cô lại gặp Quý Thanh Lâm trong bệnh viện. (mộng xuân vào bệnh viện)

Yến Tri An ngồi bên giường bệnh, nhìn người sau khi thấy cô đi vào thì trốn vào trong chăn, sống chết không chịu chui ra ngoài.

Cô chỉ hỏi một câu là sao đang yên đang lành lại vào bệnh viện mà người này cũng thẹn thùng.

Nhưng như vậy cũng không phải là cách, lo lắng người nọ sẽ làm mình ngạt chết, Yến Tri An không thể làm gì khác hơn ngoài việc dụ dỗ:

“Được được, tôi không hỏi, không hỏi, gần trưa rồi, tôi đi lấy cơm trưa giúp anh có được không?”

Một lúc lâu sau trong chăn mới truyền đến tiếng nói rầu rĩ:

“Ừm.”

Nghe tiếng bước chân đi xa, tiếng đóng cửa vang lên, Quý Thanh Lâm ở trong chăn lúc này mới hé góc chăn thăm dò một chút, một lúc lâu sau mới nhô đầu ra.

Một khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Nhìn chăn trên người, tâm trí Quý Thanh Lâm lại lập tức không thể khống chế.

Anh nhớ tới giấc mơ đêm qua, Yến Tri An gọi anh:

“A Từ… A Từ…”

Từng câu từng câu, hờ hững không chút để ý lại quyến rũ không thôi, từ lỗ tai chui thẳng vào trong lòng, như một nét vẽ, vẽ lên trái tim anh run rẩy.

Anh còn nhìn thấy, khuôn mặt động lòng người của Yến Tri An nắm cổ tay mình.

Cho dù là ở trong mơ anh cũng có thể cảm nhận được sức lực trên cổ tay và nhiệt độ nóng bỏng của Yến Tri An.

Trên chăn gấm đỏ có thêu chim uyên ương, hình như anh bị vây ở trên giường nhỏ, không nhúc nhích được, cơ thể bị bàn tay nhỏ nóng rực đụng vào, từng tấc từng tấc đi khắp nơi.

Không ngừng quạt gió thổi lửa.

Tay của anh bị nắm nhẹ, mười ngón đan vào nhau.

Bên tai còn có tiếng nói nhỏ trong trẻo khàn khàn và tiếng cười mang theo hờ hững không chút để ý: “A Từ~”

“A Từ thoải mái hả?”

“A Từ, muốn nữa không?”

Từng chữ từng câu ý tứ sâu xa khiến cho lòng anh như có lửa đốt, sau đó bị đôi môi mềm mại hồng hào đốt thành lửa.

Ôn hương nhuyễn ngọc, rèm hồng tung bay, cùng nhau đắm chìm trong cơn hoan lạc.



Lúc Yến Tri An mang cơm trưa về, nhìn thấy đuôi mắt anh đỏ, khuôn mặt thì hồng hào, đáy mắt mờ mịt sương mù, dáng vẻ xấu hổ e sợ nhát gan.

Cô tỉnh bơ nuốt một ngụm nước bọt, làm ra một chút tiếng động.

Người trên giường lập tức thức tỉnh, nhìn về phía Yến Tri An một cái, lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Yến Tri An: …

Yến Tri An yên tĩnh bắt đầu bày đồ ăn, lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt Quý Thanh Lâm, nhưng nghĩ đến giấc mộng kia, Quý Thanh Lâm không dám đối diện với Yến Tri An.

Quý Thanh Lâm lại không biết dáng vẻ của mình đã hoàn toàn bại lộ.

Yến Tri An nhìn người kia lại muốn trốn đi, không biết rằng đôi tai đỏ lựng đã bán đứng anh từ lâu rồi.

Cô nghĩ đến lúc nãy khi cô đến chỗ Thẩm Quân nói chuyện, dò hỏi tình huống cơ thể của Quý Thanh Lâm.

Thẩm Quân: “Phản ứng sinh lý bình thường, cơ thể của Quý thiếu gia không tốt, cũng bởi vậy nên đến muộn, chắc là lần đầu tiên nên thẹn thùng, xông vào tắm nước lạnh mà không nghĩ đến cơ thể của mình, thế là vào bệnh viện thôi.”

Nói xong, Thẩm Quân lại đột nhiên bỉ ổi nói: “Quý thiếu gia đây là cây vạn tuế nở hoa, đều là người trưởng thành rồi, đừng làm mình nhịn gần chết nha~”

Mắt Yến Tri An tối sầm đầy rối rắm, rơi vào trên người Quý Thanh Lâm, trong lòng như bốc cháy.

Quý Thanh Lâm cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm, vừa muốn tránh nhưng đáy lòng lại mơ hồ chờ mong gì đó, cảm xúc lan tràn trong ngực, thế nào cũng không đè xuống được.

Yến Tri An nhìn chằm chằm người kia không tha, không chỉ có như vậy, thậm chí bày bát đũa xong còn ngồi lên giường.

Quý Thanh Lâm: …

Anh đợi lại đợi, cũng không đợi được Yến Tri An nói chuyện.

Chuẩn bị xong tâm lý ngẩng đầu lên nói chuyện, lông mi như bàn chải nhỏ run run, ánh mắt của anh lấp loé ngước mắt lên, không biết Yến Tri An đang chờ động tác của anh, hôn anh một cái.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy đuôi mắt Quý Thanh Lâm đỏ lên.

Anh lại muốn tránh nhưng lần này không thành công, bị Yến Tri An nắm cằm, hôn lên môi anh, gặm cắn, càng thêm làm càn so với lần đầu tiên, cô vươn đầu lưỡi, quấn quýt lấy đầu lưỡi Quý Thanh Lâm, liếm trong ngoài một vòng thì thả ra.

“A…” Một ít vệt nước chảy dọc theo khóe miệng Quý Thanh Lâm, cô đang nắm cằm của anh lập tức phát hiện, lại liếm dọc theo cằm của anh cuốn vệt nước vào trong miệng, cô không cho phép mình để sót bất kỳ cái gì của anh.

Kết thúc một nụ hôn dài, một sợi chỉ bạc chậm rãi kéo ra ở bên môi hai người nhưng không có ai quan tâm.

Yến Tri An không ngừng hẳn động tác của mình, cô hôn dưới cằm Quý Thanh Lâm, một chút, một chút, lại đi xuống, đến cổ, xuống chút nữa, thậm chí còn động tay lôi kéo quần áo trở ngại động tác của cô.

Quần áo bệnh nhân của Quý Thanh Lâm bị xé bỏ, ngực trắng nõn lộ ra, trong nháy mắt bị người kia ngăn cản tầm mắt, Yến Tri An không chút khách khí lưu lại dấu ấn của mình trên đó.

Quý Thanh Lâm giờ phút này mềm mại, mặc kệ người ta làm gì mình, anh như ở trên mây, phát ra tiếng thở dốc động lòng người.

Mắt thấy Yến Tri An càng quá đáng, cuối cùng vẫn dừng lại ở bước cuối cùng, cô đè trên người Quý Thanh Lâm, thở hổn hển.

Cô và Quý Thanh Lâm không giống nhau, sau khi trêu chọc, Quý Thanh Lâm là kích động vì da thịt dán vào nhau bị người yêu dấy lên, mà cô, là ngọn lửa dục vọng.

Một phút sau, Yến Tri An ngồi dậy, cơ thể mềm mại ma sát mình, hoàn toàn không có cách lắng lại, cô vẫn nên tránh xa một chút.

Yến Tri An rời khỏi, Quý Thanh Lâm được tự do lập tức cong người lên, mi mắt run run, đuôi mắt hơi rủ xuống, dáng vẻ như đau buồn vì bị ức hiếp.

Yến Tri An xoa ấn đường, hơi mất tiếng: “Dậy ăn cơm đi, nguội không thể ăn nữa, tôi, tôi đi rửa mặt.”

Cô không thể đợi ở chỗ này nữa, nếu không thì không có cách nào cam đoan là sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Hết chương 21!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK