• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

    "Hả ?".

    "Gì ?".

   Hai người ngơ ngác nhìn nhau một hồi, Lục Thiên lúc này mới ngớ người ra mình vừa vạ miệng.

   Cậu ngay tức khắc lúc đó quay mặt đi, tránh ánh nhìn nghi hoặc của Nhất Trình.

   "Ôi mẹ ơi, cứu con".

    Tình cảnh lúc này quê muốn đội quần, mặc cho Nhất Trình đang ngó nghiêng muốn nhìn mặt cậu, Lục Thiên nhất quyết không chịu, dù cho đối phương cứ nài nỉ.

   "Ây, có sao đâu, tớ chưa có nghe thấy gì mà".

  "Chỉ thế thôi cậu cũng xấu hổ hả ?".

  "Đây có phải lần đầu đâu".

  Nhất Trình cứ ngồi đó, tay chống cằm, miệng cười tủm tỉm. Có vẻ cậu đang rất hưởng thụ cảm giác này.

  Về phía Lục Thiên, cậu không hiểu tại sao mình lại như vậy mỗi khi bên cạnh Nhất Trình. Lần đầu gặp cậu ấy gầy còm đến đáng thươmg, chỉ có đôi mắt là tròn xoe đen láy. Từ đó mỗi khi ở cạnh Nhất Trình là cậu lại ngơ ngác, hồi hộp và như cậu ấy nói, đây không phải lần đầu tiên cậu vạ miệng. Nhưng vạ với ai không với mà lại vạ với Lâm Nhất Trình, chỉ mỗi cậu ấy, thế là thế nào?


   Một tiếng thở dài thườn thượt đến từ vị trí của Lục Thiên, cậu quay ra dí sát mặt mình vào mặt Nhất Trình, tay nhè nhẹ chạm vào vết thương trên chán. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đập cho bọn Đoàn Tôn thêm trận nữa. Nhưng thôi, mấy thằng đó tính sau.

   "Tớ xin lỗi, lẽ ra tớ không nên bộc bạch hẳn ra như vậy".

   "Có sao đâu, tớ thích tính cậu thẳng thắn, thật thà như thế".

  "Thật à ?".

  "Tất nhiên".

   Nhất Trình cười híp cả mắt, một lần nữa trái tim Lục Thiên như trái bóng cứ nảy bên này sang bên kia. Nhiệt độ cơ thể như đang dồn hết lên mặt, cậu khô khan nuốt nước bọt xuống. Trong đầu như đang tạc lại hình ảnh của Nhất Trình lúc này để ghi nhớ, do vậy nãy giờ hai người cứ dí sát mặt nhau. Một cảm giác như bị trúng tà, Lục Thiên đổ cả người xuống ghế, đầu cậu đặt trên đùi Nhất Trình. Trong lúc đối phương còn đang ngơ ngơ ngác ngác thì Lục Thiên  đã nhắm mắt chìm vào mộng đẹp từ bao giờ rồi. Quá mệt mỏi.


    Nhất Trình thấy vậy cũng không vội đánh thức cậu, cứ để vậy thôi. Nhưng ngồi không như vậy lâu lâu không tránh khỏi việc ngứa tay. Cậu len lén chạm nhẹ lên đám tóc tơ bên thái dương của Lục Thiên. Từng chút một mân mê nhưng cũng để ý kẻo có người thức giấc, góc nghiêng của cậu ấy rất đẹp, Nhất Trình dùng ánh mắt vẽ một đường chạy dọc từ trán xuống sống mũi cao và cả chiếc cằm đó nữa. Không như mấy đứa con trai cùng tuổi giờ đã có lún phún ít râu trên mặt nhưng Lục Thiên thì lại nhẵn nhụi, Nhất Trình nổi lòng tham mà chạm vào gò má đó, người Lục Thiên hơi rụt lại nhưng vẫn dịu ngoan gối đầu trên đùi cậu. Đầu Lục Thiên dụi dụi có hơi ngứa nhưng Nhất Trình vẫn cứ ngồi im.

   Được một lúc thì cậu cũng ngủ luôn.

   Hai con người gà gật trên ghế sofa bị chụp lén lúc nào không biết.


   Đến khi mắt trời chuẩn bị xuống núi, ánh nắng màu cam lọt qua khung cửa sổ, cjieecs rèm mỏng phất phơ theo gió ùa vào phòng thì Lục Thiên mới tỉnh giấc, cậu nhìn ngó xung quanh, trong đầu vẫn cảm thán cái gối hôm nay sao mềm thế.

   Mất 5 phút để lấy lại tinh thần, cậu mới nhận ra hình như mình có qua nhà Nhất Trình, quay đầu sang bên tay trái rồi ngước mặt lên trên cậu mới nhận thấy gương mặt đang say ngủ dựa vào vai ghế của Nhất Trình. 

  Suýt chút nữa là la lên rồi nhưng may mắn thay Lục Thiên ngậm miệng lại kịp thay vào đó cậu lại lăn xuống đất, tiếng động lớn phát lên làm Nhất Trình giật mình tỉnh giấc.

   "Ui da".

   Lục thiên ngồi dưới đất xoa xoa cái mông, Nhất Trình lờ mờ tỉnh dậy, cậu cũng ngó nghiêng tưởng có vật gì rơi vỡ.

   Nhìn xuống nền nhà thấy bạn học Lục đang ngồi chồm hổm dưới đó.
   1

   2

   3

    "Ơ, cậu có sao không ?"

   Nhất Trình mất  vài giây để tiếp nhận lượng hình ảnh và thông tin trước mặt. Cậu đỡ Lục Thiên dậy rồi hỏi han. 

   "À, không sao".

    Lúc này hai người mới để ý giờ giấc, Nhất Trình giục Lục Thiên mau về kẻo trời tối. Còn Lục Thiên từ nãy tói giờ cứ nhìn chằm chằm vào chân Nhất Trình.

   "Chân cậu đang run lẩy bẩy kìa ?"

   "Hả ?".

   "Tê lắm à, ngồi xuống ghế đi, để tớ".

    Chưa để Nhất Trình kịp phản ứng, Lục Thiên đã ấn vai cậu xuống ghế, tiếp đó cũng lại ngồi xuống bên cạnh, cầm một chân của Nhất Trình đặt lên đùi mình. Trong khi Nhất Trình ngơ ngác, định rụt chân lại thì Lục Thiên đã túm cổ chân cậu giữ chặt, thấy vậy cậu cũng không dám động đậy nữa.

   "Tớ biết Massage đấy".

   'Tại sao lại làm cho tớ ?".
   "Thì tại vừa nãy tớ gối đầu nên đùi cậu ngủ chứ sao, với cái tính của cậu chắc chẳng hẩy ra lần nào đâu nên chân tê hết cả rồi chứ gì. Tốt nhất là dể tớ làm cái này cho".

   "À, nhưng muộn lắm rồi đấy".

   "Không sao, cùng lắm là bị đá ra khỏi nhà thì tối nay tớ qua ăn trực nhà cậu".

   "Hả ?"

   "sao ? Không cho à ?"

   "Ơ, Không phải thế".

   Lục Thiên cười hì hì, Nhất Trình biết mình vừa bị trêu, cũng chẳng thèm nói gì, phụng phịu quay mặt đi.

   "Ngoài mẹ tớ ra cậu là người đầu tiên tớ massage cho đấy".

  "Gì chứ, không phải ba cậu à ?".

  "Tớ không động vào đâu, chân ông ấy hôi lắm".

  Hai người cùng cười xuề xoà, Lục Thiên nhân cơ hội đó thọc lét lòng bàn chân Nhất Trình, cậu cười lăn lộn trên ghế, Lâm Thanh Di nghe thấy tiếng động thì từ trong bếp đi ra, Nhất Trình thấy sắc mặt bà hồng hào cũng an tâm hơn. Bà có mời Lục Thiên ở lại ăn cơm nhưng cậu cũng từ chối nói rằng mẫu hậu còn đang đợi ở nhà để tét đít mình nên giờ là không thể chậm trễ. Lần này đến Lâm Thanh Di cũng bị cậu trọc cười.
  Nhất Trình tiễn Lục Thiên ra cửa, cứ tưởng đến đó là hết nhưng thế nào Lục Thiên lại "nổi lòng tham" vòi Nhất trình tiễn cậu ra hẳn chỗ nga ba, việc này cũng chẳng tốn mấy công sức nên cậu cũng nhanh chóng đồng ý.

   Hai người thả bước trên con đường nhựa, Nhất Trình mải nhìn những chiếc bóng cao lêu khêu của hai người mà không để ý Lục Thiên đã đứng lại từ bao giờ.

  Cậu ấy đứng đó, cách chừng hai mét nhìn thẳng vào Nhất Trình mà không nói lời nào. ánh hoàng hôn giờ đã ngả qua sắc đỏ, những cây cột điện bên đường đã bắt đầu lên bóng. Lâm Nhất Trình không biết cậu ấy đang nghĩ gì mà cũng không dám hỏi chỉ biết đứng đó chờ đợi. Thấy bầu không khí bắt đầu hơi lạ lạ, Nhất Trình chủ động chạy về phía Lục Thiên. Cậu khua khua tay trước mặt cậu ấy rồi đột nhiên bàn tay trái bị nắm chặt. 
  Đang lớ ngớ không hiểu gì thì Lục Thiên cũng bắt đầu lên tiếng.

  "Tớ xin lỗi khi đột nhiên dừng lại như vậy....." Tiếng lục Thiên nói càng lúc càng bé, Nhất Trình phải ghé sát tai mình lại mới nghe được vài chữ.

   "Tớ chỉ muốn giữ mãi cậu đứng trước mặt tớ như thế.......".

   "Cậu nói gì cơ ?".

   "Tớ chỉ muốn được nhìn thấy cậu".

  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK