Nhìn một đường đi Thanh Nhi lấy lòng Bội Nhi thập phần khó chịu, thừa dịp Tiếu Tĩnh phân phó nàng ta rời đi chuẩn bị đồ đạc thì Bội Nhi mới ấp a ấp úng hỏi Tiếu Tĩnh "Tiểu thư, đã biết nàng ta là người của Vương di nương tại sao còn mang theo nàng ta? Như vậy chẳng phải là nguy hiểm hơn sao?" Tiếu Tĩnh mỉm cười để ly trà trong tay xuống nhìn Bội Nhi "Ngươi, cái nha đầu kia bình thường ít động não, lần này còn tưởng rằng ngươi có tiến bộ lớn chứ! Không nghĩ tới còn đần như vậy?" Nghe Tiếu Tĩnh trêu ghẹo Bội Nhi, ngược lại Song Nhi ở một bên cười vui vẻ, Tiếu Tĩnh đột nhiên nhìn về phía nàng (Song nhi) "Ngươi tới nói một chút ta vì sao phải mang theo nàng ta đi theo đi?"
"Đúng, có bản lĩnh thì ngươi tới nói đi." Bội Nhi hai tay chống thắt lưng cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, dáng dấp thật là khả ái.
" Nguyên nhân tiểu thư mang theo nàng ta chính là là bởi vì biết nàng ta là người của Vương di nương, nàng ta nếu không phải là người của Vương di nương tiểu thư chưa nhất định mang theo nàng ta theo đâu!" Song Nhi mặt mày hớn hở giải thích, làm như nhất định phải khiến cho Tiếu Tĩnh hài lòng.
Nhìn dáng dấp của nàng ta (Song nhi) Tiếu Tĩnh hiểu ý cười gật đầu nói "Song Nhi thật ra rất thông minh, nếu là đoạn đường này thuận thuận lợi lợi đến được phần mộ tổ tiên để tế bái mẫu thân mà có thể an toàn trở về ta nghĩ sẽ không đễ đàng như vậy, hôm nay Vương di nương đã hận không thể ngay tức khắc trừ khử ta, nàng ta (Vương di nương) làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế này được chứ? Nếu ta ở trên đường không giải thích được mà xảy ra chút chuyện thì ai có thể đổ hết trách nhiệm đến trên đầu của nàng ta chứ? Giữ lại Thanh Nhi ở trong phủ thì còn phải phiền phức Vương ma ma nhìn nàng ta, đề phòng, Vương ma ma vừa trở về nên nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, nào có nhiều tinh lực mỗi ngày nhìn chằm chằm nàng ta chứ?"
"Nô tỳ hiểu." Bội Nhi thi lễ một cái cao hứng lui sang một bên.
Tiếu Tĩnh lần thứ hai bưng ly trà vê vê một cái, hôm qua Thanh Nhi ở ngay trước mặt Tiếu Tình tự mình nói xấu nàng ta (Tiếu Tình) khi đó nàng liền hoài nghi nàng ta, để cho Lý di nương tra xét nàng ta một chút quả thực là hết sức khả nghi.
Ba mươi dặm đường sau này cảnh tượng dần dần đen, xe ngựa rời khỏi đường lớn đổi sang đi đường nhỏ, đường nhỏ gần núi, Tiếu Tĩnh liền phân phó người đánh xe tăng nhanh tốc độ mau chóng chạy tới thành trấn kế tiếp đặt chân. Nhưng xe ngựa chẳng những không có chạy nhanh hơn, trái lại triệt để ngừng lại, xe ngựa dừng đột ngột khiến bên trong xe nước trà điểm tâm đều vẩy đầy đất, Tiếu Tĩnh vội vã vén rèm xe lên, đập vào mi mắt là hơn ba mươi thổ phỉ cao lớn thô kệch, mỗi người vai khiêng đại đao cử chỉ thô tục thực sự xấu xí, Bội Nhi và Song Nhi vội vàng chạy tới che chở trước người của Tiếu Tĩnh, tuy rằng các nàng cũng rất sợ.
Tiếu Tĩnh cử chỉ ưu nhã, sắc mặt đạm nhiên "Tiểu nữ tử đi ngang qua nơi đây, chẳng biết có thể có chỗ nào đắc tội với các vị sao?"
"Đắc tội ngược lại không thể nói rõ, chỉ là các huynh đệ ở trong núi sinh hoạt gian nan. Lăn lộn vì miếng cơm ăn mà thôi." Tên thổ phỉ cầm đầu miệng đầy răng vàng, cười rộ lên trên mặt để lộ ra hung quang, không chút nào có ý định bỏ qua cho Tiếu Tĩnh, Tiếu Tĩnh ngược lại cũng không hoảng hốt "Các huynh đệ thế nhưng muốn lấy tiền tài người khác thay người ta tiêu sài?" Nói xong ánh mắt Tiếu Tĩnh dừng lại ở trên người đánh xe đang run lẩy bẩy bên cạnh mình, hắn đánh xe, tự nhiên biết nên đi như thế nào, xem ra gian tế không chỉ có Thanh Nhi và người đánh xe đi! Ánh mắt Tiếu Tĩnh dò xét trên người của bọn thị vệ, những người này sợ cũng không thể dùng được, chỉ có hai mươi ám vệ Lý di nương lặng lẽ chuẩn bị có khả năng dùng được, thế nhưng lại không có khả năng tuỳ tiện sử dụng, nhưng nếu là đến lúc cuối cùng không chống đỡ nổi, thì cũng không thể không dùng.
Thổ phỉ và bọn thị vệ đối diện nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn thị vệ chậm rãi lui về phía sau. Bọn thổ phỉ tiến tới gần thêm một chút, ngăn chặn ở chính giữa con đường nhỏ.